Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

chương 27: bọ ngựa bắt ve

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nhị ca, Tang Lạc, các người phân công nhau tới các hiệu thuốc bắc lớn trấn trên mua dược liệu làm thuốc mê, một lát nữa ta viết cho các người phương thuốc, ta đi ra ngoài hỏi thăm chút chuyện…”

Ba huynh muội Quan gia bên này đang khẩn cấp tìm cách. Bên kia, ba người Hồ viên ngoại cùng Cao thị đám người cũng là sợ đêm dài lắm mộng, phát ra thúc giục càng ngày càng nóng nảy. Trong lúc đó, Cao thị còn cố ý mang theo hai con dâu gióng trống khua chiêng đến trấn trên khuyên Lâm thị, mục đích của nàng chính là đem việc này phát tán, tốt nhất biến thành tất cả mọi người đều biết, Lâm thị cuối cùng đâm lao phải theo lao, không muốn gả cũng phải gả. Đồ Tô thử đi tìm đến nha môn nói rõ lí lẽ, nào biết, quan sai nha môn kia lại chỉ thoái thác nói đây là việc nhà, bọn họ không có cách nào quản. Đồ Tô cũng hoàn toàn đánh mất ý niệm này trong đầu, toàn tâm toàn ý thi hành kế hoạch của mình.

Hồ viên ngoại cũng đến đây một chuyến, hắn ngược lại không nhắc tới gặp Lâm thị, nhưng là làm ra bộ dáng vẻ mặt ôn hoà hiền lành, cùng bốn huynh muội Đồ Tô nói chuyện lôi kéo làm quen. Đồ Tô ngoài ý muốn không đuổi mắng hắn, chỉ không mặn không nhạt ứng phó.

“Ôi, Đại chất nữ a, cháu về sau cũng phải cùng nương cháu đi hưởng phúc a, chờ tương lai lên làm thiếu nãi nãi, cũng đừng quên Nhị thẩm của cháu là ta nha.” Dương thị híp mắt, lắc lắc cái mông béo nặng nề âm dương quái khí nói. Đồ Tô ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp: “Nhị thẩm, ngươi cứ việc yên tâm, ta là chắc chắn sẽ không quên ngươi.” (QA: Đương nhiên sẽ không quên bà rùi! Hắc hắc!!!)

“Đại chất nữ nha, ngươi so với lúc trước đã hiểu chuyện hơn không ít nha.” Đồ Tô vốn định nói, ta lập tức sẽ báo đáp ngươi. Nhưng nàng lại sợ Dương thị nghe ra được manh mối gì, nên chịu đựng không nói, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười ý vị thâm trường, nghênh ngang mà đi. Dương thị còn đắm chìm trong mộng sắp phát tài, hiển nhiên không chú ý tới có cái gì khác thường. Liên tục khuyên mấy ngày, Lâm thị thủy chung không nói đáp ứng, nàng vừa thấy Cao thị liền khóc nháo không ngừng, về Quan Hà thôn tìm tộc trưởng Quan gia, mấy người chủ sự trong tộc, sớm được chỗ tốt của Cao thị, một đám lẩn mất rất xa. Lâm thị một ngày so với một ngày càng tuyệt vọng hơn. Quan gia nháo thành như vậy, tiệm ăn cũng không có lòng dạ nào mở lại, đơn giản đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.

Hậu viện Quan gia, Quan Hậu Tề đi theo tranh luận cùng Quan Mao Lâm thị.

“Ngọc Nương, ta mang theo các ngươi rời khỏi nơi này, đi chỗ nào cũng được, được không?” Lâm thị kéo tay áo, vẻ mặt trù trừ. Suy tư một lúc lâu sau đáp: “Ta không lấy chồng, ta cũng không tin, bọn họ thật có thể nâng ta đi!” (QA: Ngây thơ!!!)

“Ngọc Nương, chúng ta đi thôi.” Quan Hậu Tề nghĩ Cao thị kia đã định liệu trước mọi việc, luôn cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không biết khuyên ai, chỉ khuyên một mình nàng. Đến cuối cùng không khỏi gấp gáp đến độ đấm ngực dậm chân, hận không thể kéo Lâm thị lên bước đi.

Đúng lúc này, chợt nghe cửa lớn cạch một tiếng bị phá ra. Chỉ thấy Cao thị mang theo Dương thị Ngô thị còn có mấy người phụ nhân tráng kiện mặt mang ý xấu hùng hổ xông vào.

Lâm thị trong lòng phát hoảng, trên mặt làm bộ như trấn định tiến ra đón hỏi: “Bà bà đây là ý gì?”

Cao thị cười lạnh: “Ý gì? Đương nhiên là đưa ngươi lên kiệu hoa.”

Lâm thị đã đoán được tám phần, khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ đã từng nhìn thấy bà bà trói con dâu góa bắt tái giá, lại không nghĩ rằng nay vậy mà lại đến lượt mình. Lập tức vừa sợ vừa tức, la lớn: “Ta không lấy chồng, ta cũng không tin ngươi có thể trói ta đi!” (QA: Thực quá ngây thơ!!!)

Cao thị nhớ kỹ Hồ chưởng quầy dặn, cũng bất chấp làm ra vẻ ta đây, cao giọng cười lạnh nói: “Ta không khiêng ngươi đi, ta là bắt ngươi đi!”

“Trong mắt các ngươi có còn vương pháp hay không?” Quan Hậu Tề tiến lên từng bước, đưa tay ra ngăn đón Cao thị, căm tức nhìn đối phương.

Cao thị liếc Quan Hậu Tề một cái, cười nhạo nói: “Cháu trai Hậu Tề, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn chưa nghĩ ra sao! Hôm nay ta nói thẳng cho ngươi biết, đây là chuyện lão Quan gia chúng ta, không quan hệ gì tới ngươi, ngươi tránh ra cho ta!” Quan Hậu Tề đứng im bất động.

“Động thủ!” Cao thị không cùng hắn dông dài, vung tay lên, rất có phong phạm chỉ huy mấy phụ nhân tráng kiện kia tiến lên bắt Lâm thị, Lâm thị tìm mọi cách giãy giụa, Quan Hậu Tề cả giận nói: “Các ngươi nếu không dừng tay, ta sẽ không khách khí.” Lời nói của hắn cũng không làm mấy tráng phụ kia sợ hãi, Quan Hậu Tề không thể nhịn được nữa vừa muốn động thủ, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn. Hóa ra phía sau lại theo tới mấy người tráng hán.

Lâm thị lúc này mới hối hận không kịp, nàng ngàn vạn không nghĩ tới bà bà mình vậy mà lại thực mạnh bạo như vậy. Mấy cái nam tử kia đem Quan Hậu Tề bao vây lại, Quan Hậu Tề tuy rằng thân thủ không tồi, thế nhưng hai đấm không địch được bốn tay. Không bao lâu, đã bị bốn người kia giữ, mấy cái tráng hán kia cũng là không xuống tay độc ác, chỉ bắt được hắn lại là xong việc. Bốn tráng phụ bên cạnh cũng đã đắc thủ. Lâm thị giãy giụa vô vọng, trái nhìn phải nhìn, thế nhưng không thấy bốn đứa nhỏ của mình, nàng lớn tiếng chất vấn: “Lão yêu phụ, ngươi đem bốn đứa nhỏ của ta làm gì rồi?” Cao thị nghe vậy bất giác sửng sốt, nàng cũng rất kỳ quái vừa tiến vào thế nhưng không gặp bốn đứa nhỏ của Lâm thị, lại vừa nghĩ, có lẽ Hồ chưởng quầy đã có an bài khác cũng không chừng. Vừa nghĩ như vậy, liền âm hiểm cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, Hồ viên ngoại chắc chắn đối đãi với bốn đứa nhỏ của ngươi thực tốt, người ta đã sớm an bài tốt lắm.”

Cao thị mang theo bốn tráng phụ mạnh mẽ áp giải Lâm thị lên kiệu hoa. Những tiểu thương buôn bán ở trấn trên kia, tập hợp đem các nàng bao vây thành một vòng lớn, bọn họ tuy có bất bình, nhưng lại cho rằng đây là việc nhà người ta, cũng không có ai tiến lên ra mặt bất bình.

Dương thị cùng Ngô thị thừa dịp lúc Quan gia đại loạn, quen thuộc chui vào tiệm ăn cùng hậu viện ý đồ mượn gió bẻ măng, chiếm chút tiện nghi. Ai ngờ, tiền thính trống rỗng, trừ bỏ cái bàn không có vật gì khác. Hai người lại chạy thẳng đến hậu viện, ở trong phòng lục lọi bừa bãi một phen, vẫn là cái gì cũng không có. Hai người thầm mắng Cao thị, chiếm tiện nghi thành tinh, thế nhưng một chút cũng không lưu lại. Cuối cùng, các nàng ở phòng bếp thấy được mấy cái rổ đồ ăn giấu ở trong ngăn tủ.

Hai người kia tranh cướp một phen, mỗi người đều có thu hoạch. Dương thị vốn là thập phần thèm ăn, vừa thấy được đầy rổ đồ ăn thơm nức kia, ngón trỏ bất giác hành động, lang thôn hổ yết ngay lập tức ăn nửa đĩa thịt, non nửa con cá. Ngô thị ngược lại còn thu liễm một chút, thuận miệng nếm thử mấy miếng rồi ôm rổ đi ra ngoài.

Dương thị cũng chạy nhanh đi ra ngoài. Khi nàng ra cửa, đã không thấy thân ảnh Ngô thị, xa xa thấy Cao thị đang ngồi trên xe lừa, tiếng khóc mắng của Lâm thị thường thường truyền tới, làm cho lòng nàng thoải mái. Nàng mặc dù cảm thấy nghi hoặc bốn huynh muội Quan gia đi nơi nào, nhưng là không suy nghĩ sâu xa, cũng giống Cao thị cho là Hồ viên ngoại đã an bài thỏa đáng. Khóe môi của nàng nhếch lên ý cười vui sướng khi người gặp họa, ngâm nga hát đi tới, đi theo đội ngũ đón dâu vô cùng náo nhiệt, chuẩn bị tới Hồ gia thôn xem náo nhiệt.

Cao thị dẫn người áp chế Lâm thị nhắm thẳng nhà Hồ viên ngoại ở Hồ gia thôn mà đi. Quan Hậu Tề cũng bị mấy tráng hán kia trói lại, khóa ở trong phòng củi tại hậu viện Quan gia. Tiệm ăn Quan gia chỉ còn lại Tô Trung Thần thân hình gầy yếu kia, sợ tới mức không biết làm sao. Tô Trung Thần nhìn tráng hán giống như sói như hổ kia chen chúc mà đến, sợ tới mức nói cũng nói không xong: “Lãng Lãng Càn Khôn (Trời đất sáng sủa), thiên hạ dưới chân, các ngươi đây là, làm cái gì vậy?”

“Đem toàn bộ tiền lấy ra đây cho gia gia.” Hán tử đi đầu kia ác thanh ác khí uy hiếp nói, thuận tay đem Tô Trung Thần xách lên giống như xách chân nhỏ vậy.

“Không, không có, toàn bộ đều bị người ta đoạt đi rồi.” Tô Trung Thần sợ tới mức phát run, mấy người kia hiển nhiên không tin, trực tiếp tới quầy hàng, lục lọi bừa bãi một mạch, quả thực ngay cả một văn tiền cũng không có.

Mấy người phẫn nộ mà đi. Tô Trung Thần đợi bọn hắn vừa đi, lập tức khóa lại cửa lớn, vào hậu viện nhanh chóng thay đổi quần áo, từ cửa sau lách ra ngoài.

Hồ gia thôn, nhà Hồ viên ngoại. Lúc này, nơi nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng. Tân khách lui tới, một khung cảnh tràn đầy tiếng chúc mừng, tiếng hoan hô, tiếng nói cười. Lâm thị bị nhốt ở trong tân phòng, bốn tráng phụ hung thần ác sát như hổ rình mồi nhìn nàng.

Dương thị cũng cười hì hì chen vào, không ngừng khích lệ ép buộc Lâm thị. Lâm thị khóc cổ họng đều rát, ngay cả mắng nàng cũng không có hứng thú.

“Đại tẩu, ngươi về sau mỗi ngày đều được hưởng phúc, đừng nên luẩn quẩn trong lòng. Chậc chậc, ngươi xem phòng ở này, vườn này, thật sự là làm cho người ta thấy mà thèm nha.” Đôi mắt gian tà của Dương thị không an phận nhìn chung quanh. Mấy cái tráng phụ kia khinh thường nhìn Dương thị, cũng không nói gì. Dương thị ồn ào nói không ngừng, Lâm thị cau mày, chỉ cảm thấy một trận buồn ngủ vô cùng đánh úp lại, nhất thời không chống đỡ được, sau đó ngã xuống.

“Nhìn nàng xem, đều khẩn cấp nằm trước trên đó, cạc cạc.” Dương thị xem thường cười nhạo nói.

Trong đó có hai phụ nhân tiến lên suy nghĩ xem đến tột cùng là có chuyện gì. Ai ngờ, đúng lúc này, một mùi hương nồng đậm đột nhiên kéo tới, tràn ngập trong tân phòng. Mấy người ho khan vài tiếng, thân mình chậm rãi mềm đi xuống. Dương thị cũng cảm thấy được, cả người mềm ra, rồi ngã xuống trong nháy mắt kia, không rõ vì sao trong lòng nàng đột nhiên hoảng loạn… Về sau thì đã không còn ý thức.

Tiếp theo, bốn thân ảnh từ phía sau trướng lén lút chạy ra, bốn người này đúng là bốn huynh muội Đồ Tô.

Đồ Tô cùng Quan Văn sau khi tiến vào, trước tiên đem cửa từ bên trong đóng lại, sau đó nhanh chóng từ trong tay áo xuất ra bình dược, rồi cứng rắn nhét vào miệng những phụ nhân ngã xuống một viên thuốc màu đen đã chuẩn bị trước. Miệng Dương thị nhét hai viên, những việc này hết thảy làm xong, Tang Lạc vẫy vẫy tay, tiếp theo từ dưới cái bàn chui ra bốn người trên mặt hóa trang thành tráng phụ. Bốn người này không cần bọn họ phân phó, liền tiến lên rõ ràng lưu loát cởi bỏ xiêm áo bên ngoài bốn tráng phụ kia, mặc vào trên người mình. Đồ Tô và Tang Lạc cũng nhanh chóng động thủ đem áo khoác Lâm thị và Dương thị đổi lại. Sau đó Quan Mao cõng Lâm thị hôn mê bất tỉnh theo đường nhỏ đã sớm tìm được chạy ra ngoài.

Đám người Hồ viên ngoại và Cao thị tự cho là an bài không chút sơ hở, cũng không cần phái người đi trông giữ. Hơn nữa tiền viện hậu viện người đến người đi, kêu loạn một đoàn, ai cũng không chú ý tới bên này. Lại thêm bọn họ sớm có an bài, cho nên Quan Mao cùng Lâm thị thực dễ dàng đã ra tới cổng, ngồi lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, thẳng hướng Quan Lâm Trấn mà đi.

Ba người Đồ Tô cùng Quan Văn Tang Lạc lại lần nữa ẩn núp, bọn họ phải đợi sự tình có kết quả cuối cùng.

Đêm, càng ngày càng sâu.

Ở ngoài tiền viện đãi khách Hồ viên ngoại hôm nay hưng trí rất cao, bởi vì Hồ chưởng quầy vừa rồi đồng ý nói, về sau, tiệm ăn Quan gia kiếm được lợi nhuận có hai phần thuộc về hắn. Hắn được không một người vợ, lại vì đứa con duy nhất cưới được một phòng con dâu, mang từ bên ngoài về hai gã đầy tớ, hắn làm sao có thể không hài lòng lạ thường.

“Lão đệ, lão ca ta đều là nhờ phúc của ngươi. Đến, ta lại kính ngươi một ly.”

“Ha ha, không dám nhận, lão ca, hôm nay tiểu đệ chúc ngươi… Ha ha…” Hồ chưởng quầy đầu lưỡi thắt lại, trên mặt cười đến hết sức đáng khinh.

“Ha ha.” Hai người nắm tay nhau cười to, hết thảy đều không cần nói rõ.

“Đây là rượu gì, thực mạnh a.” Hồ chưởng quầy choáng váng mơ hồ nói, cảm thấy trước mắt có bóng người đang tới.

“Rượu này, ngô, là mua được từ chỗ một người bên ngoài tới. Khụ, lão ca, tiểu đệ không chậm trễ ngươi, ‘tân hôn một khắc đáng giá ngàn vàng’, ha ha.” Hồ viên ngoại cũng không tiếp tục khách sáo, ra lệnh cho gia đinh già trông nom khách nhân còn lại, hắn nghiêng ngả lảo đảo tự đi động phòng…

Đồ Tô ba người vẫn ở nhà Hồ viên ngoại đợi cho đến khi trăng lên giữa trời, tất cả tân khách đều tan, xác định sự tình phát triển đúng theo kế hoạch của mình, mới yên tâm trở về.

Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng. Mọi người chợt nghe được cổng lớn nhà Hồ viên ngoại bị đập vang rung trời. Đồng thời còn kèm theo tiếng khóc cùng tiếng mắng của nữ nhân. Nhóm người này không phải ai khác, đúng là bốn nhi nữ Quan gia mang theo tráng phụ đại hán đến đòi giải thích.

Nhóm gia đinh vú già Hồ gia chạy nhanh tiến lên ứng phó. Bị Đồ Tô ba ba tát mấy cái.

“Nương ta đâu? Ngươi đưa ta nương đến! Hôm nay nếu như không thấy được nương ta, ta sẽ đem nhà các ngươi phóng hỏa đốt, mọi người đều chết sạch sẽ!” Nói xong liền muốn xông vào bên trong. Hạ nhân Hồ gia có lòng ngăn trở, thế nhưng bị mấy đại hán đánh tới không dậy nổi.

Người Hồ gia thôn ngày hôm qua đã xem đủ náo nhiệt, hôm nay vừa nghe tiếng vang, vội vàng đều chạy đến. Lại một lát sau, ngay cả người của những thôn chung quanh cũng chạy đến. Trong đó có không ít người Quan Hà thôn. Cao thị lo lắng việc này, sáng sớm đã mang theo Tam tức phụ Ngô thị và mấy phụ nhân nhà mình cũng cùng nhau đến đây. Nàng buổi sáng đi kêu Dương thị, bất đắc dĩ kêu nửa ngày chỉ nghe thấy Nhị nhi tử đêm qua say rượu lung tung lên tiếng, trong lòng nàng có việc cũng bất chấp so đo, liền vội vàng chạy đến.

Đồ Tô và Tang Lạc ở phía trước, huynh đệ Quan Mao Quan Văn cùng một nhóm đại hán tráng phụ ở phía sau che chở, đoàn người chậm rãi tiến thẳng đến tân phòng của Hồ viên ngoại.

“Quan nha đầu, không được, không được, ngươi không thể cứng rắn xông vào.” Có người ở phía sau hô. Đồ Tô quả nhiên dừng bước, lúc này hai phụ nhân trung niên đi theo nàng đến kia tiến lên, dùng đầu gỗ cạch cạch vài tiếng phá mở cửa phòng, những người khác đi theo chen chúc mà vào.

Hai người đang ngủ say trên giường cả kinh lập tức nhảy dựng lên.

“A — ”

“Ngươi này tên hỗn đản trời đánh — ”

Ngoài phòng mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng kêu to, một tiếng là nam nhân kêu sợ hãi, một tiếng là phụ nhân sắc nhọn điên cuồng la lên.

Cao thị đột nhiên giật mình, thanh âm này… Không giống Đại tức phụ, lại giống… Nhị tức phụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio