"Lãnh Thánh Âm là ai?" Sáng hôm sau lúc ăn điểm tâm, Lôi Lôi hỏi công tử.
"Tân chưởng môn phái Nam Hải."
"Nghe nói tối hôm qua có người phái Nam Hải ám sát Ôn chưởng môn phái Hoàng sa, là thật sao?"
Tiêu Bạch nhìn nàng một cái, không nói gì.
"Mọi người đều biết chuyện này." Người hầu đứng bên cạnh hắn khinh thường nói: "Cha của hắn là Lãnh Ảnh bị Ôn Đình giết, phái Nam Hải đương nhiên sẽ báo thù cho chưởng môn đời trước, có thể không tìm Ôn Đình báo thù sao?
Công tử cau mày: "Cái chết của Lãnh chưởng môn còn chưa rõ ràng, huống hồ xưa nay danh tiếng của Ôn chưởng môn rất tốt, chớ có nói bậy!"
Triệu quản gia nói: "Vậy cũng chưa chắc, Quả Trường Sinh vô cùng quý giá, dễ khiến người ta nảy sinh dã tâm, mọi người đều cho rằng nó nằm trong tay Lãnh chưởng môn, có thể Ôn Đình nhất thời hồ đồ, với lại Lãnh Ảnh xác thực chết là do ấn chưởng của phái Hoàng Sa."
Tiêu Bạch nói: "Võ công của Lãnh tiền chưởng môn và Ôn chưởng môn khó phân cao thấp, Nam Hải lại là kiếm phái, Ôn chưởng môn sao có dễ dàng ra tay giết người được."
Triệu quản gia cười nhạt: "Công tử đã quên rồi sao, trên núi còn Nhan Văn Đạo phái Đông Sơn, nếu như hắn cũng nổi lòng tham, liên thủ với Ôn Đình..."
Công tử lắc đầu: "Xảy ra chuyện Quả Trường Sinh, chưởng môn của tam đại môn phái hẹn gặp ở đỉnh Hoa Sơn, vốn là muốn âm thầm làm rõ chuyện này, nếu như Quả Trường Sinh nằm trong tay Lãnh Ảnh thật, chắc chắn hắn sẽ không mang theo người. Ba người cùng hẹn nhau, biết rõ hắn chết sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, Ôn chưởng môn bọn họ sao dám ngang nhiên ra tay giết Lãnh Ảnh, ngoại việc gây thù kết oán với phái Nam Hải thì không còn chỗ tốt nào cả, chuyện này rất đáng nghi, vẫn nên chờ bọn Hà huynh điều tra rõ ràng rồi tính sau."
Thì ra là chưởng môn phái Hoàng Sa ám hại tiền chưởng môn của phái Nam Hải. Cuối cùng Lôi Lôi cũng đã hiểu ra nguyên nhân kết oán của hai phái, trong lòng vui vẻ, quả nhiên kẻ thù giết cha nhất định có một cô con gái xinh đẹp như hoa, cái này đúng là quá máu chó đi, chỉ tội nghiệp đôi trai tài gái sắc bị mấy tên ở bộ phận R&D kia đem ra chứng minh định tình ái luật giang hồ.
Nhưng mà nàng vẫn chưa hiểu rõ về chuyện Quả Trường Sinh, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, lẩm bẩm nói: "Những người kia không phải đã nói rồi sao, vào tối mùng một Tết, tại thành Bích Thủy sẽ bán đấu giá Quả Trường Sinh."
Triệu quản gia nói: "Quả Trường Sinh xuất hiện, có thể chứng minh Lãnh Ảnh bị vu oan."
Mọi người trầm mặc.
Lôi Lôi cảm thán, mọi người đều nói ngươi có bảo bối bên tay, quay đầu nhìn lại bảo bối lại ở trên tay kẻ khác, Lãnh tiền chưởng môn chết thật oan uổng.
Tiêu bạch nói: "Chỉ sợ Bọn Hà huynh sớm đã biết chuyện, về sơn trang trước rồi nói."
Triệu quản gia gật đầu, nói: "Nghe nói Truyền Kỳ cốc và Thiên Nguyệt động đều phái người điều tra tung tích Quả Trường Sinh, cho dù là thật hay giả, quyết không thể để Quả Trường Sinh rơi vào tay bọn người Ma giáo được."
Tiêu Bạch lạnh lùng nói: "Chỉ là một Quả Trường Sinh mà lại khiến cho tam đại môn phái huyên náo đến vậy, thậm chí cắt đứt quan hệ, đủ thấy lòng tham hại người như thế nào, chắc chắn kẻ kia đã cố ý để lộ tin tức bán đấu giá Quả Trường Sinh, đến lúc đó hào kiệt sẽ tụ tập tại thành Bích Thủy, vì tranh cướp Quả Trường Sinh mà gây đại họa, ta chỉ lo đây là quỷ kế của Thượng Quan Thu Nguyệt."
"Thượng Quan Thu Nguyệt!" Lôi Lôi buông đũa, nghẹn ngào.
Tiêu Bạch nhìn nàng.
Lôi Lôi trấn tĩnh lại: "Thượng Quan Thu Nguyệt là ai?"
Mọi người giật mình, thấy vẻ mặt nàng không giống giả vờ, nên đối với chuyện nàng mất trí nhớ càng thêm tin tưởng, Triệu quản gia lạnh lùng nói: "Còn có thể là ai, động chủ Thiên Nguyệt động!" Khẩu khí khá là bi phẫn.
Lôi Lôi vội hỏi: "Thiên Nguyệt động là cái gì?"
Công tử rằn một tiếng: "Ma Giáo!" Tay nắm chặt đao.
Đúng rồi, trên giang hồ làm sao có thể không có Ma Giáo, thân thể gọi là "Xuân Hoa" này, bây giờ còn có cái tên "Thu Nguyệt", dựa vào nguyên tắc đặt tên, rất có thể hai nàng là người thân, chẳng lẽ là tỷ muội? Ôi, Xuân Hoa Thu Nguyệt, tuy có chút quê mùa, nhưng bí ẩn của thân phận này có hi vọng rồi, tốt xấu gì cũng có thể nhận họ hàng thân thích!
Lôi Lôi vui đến nỗi chảy nước mắt, liên tục nói: "Quá tốt rồi quá tốt rồi!"
Thu Nguyệt, ngươi hãy chờ Xuân Hóa đến tìm đi!
"Cô!" Chén đĩa trên bàn bị một chưởng đập xuống chấn động đến mức nảy lên, khiến Lôi Lôi trở về hiện thực, lúc này nàng mới phát hiện tất cả mọi người đều căm tức nhìn mình, ánh mắt quả thực sự có thể giết chết người.
Triệu quản gia tức giận đến râu mép run thẳng lên, run giọng nói: "Những yêu nữ của Thiên Nguyệt động kia không biết liêm sỉ, làm hại giang hồ, gây sóng gió, lão trang chủ chính là bị bọn chúng hạ độc thủ, cô lại..." Nói không được nữa.
Sắc mặt Tiêu Bạch khó coi đến cực điểm: "Cô đúng là không phân biệt được chính tà!"
Cùng lúc nhận lời chỉ trích, Lôi Lôi cũng tỉnh lại.
Đúng vậy, Thượng Quan Thu Nguyệt là động chủ Thiên Nguyệt động, nếu như nàng ta thật sự là tỷ muội của Xuân Hoa thì thân phận rất đáng gờm, vì sao lại một mình chạy đến Cổ Ngôn thôn hẻo lánh đó, lại còn muốn tự tử? Thiên Nguyệt động nếu là Ma Giáo, trong ma giáo thường có cảnh huynh đệ chém giết lẫn nhau, không biết quan hệ hai tỷ muội nàng có tốt không? Hay là Xuân Hoa chính là bị Thu Nguyệt kia truy sát, phế bỏ võ công...
Nghĩ tới những tình tiết trong phim truyền hình này, Lôi Lôi run sợ, lập tức cầu trời phù hộ, nghiêm mặt: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta mất trí nhớ, thì ra Ma giáo độc ác như vậy, chúng ta nhất định phải báo thù cho lão trang chủ!"
Sắc mặt công tử đỡ hơn chút.
Lôi Lôi thầm thở một tiếng, không dám thăm dò nhiều hơn nữa, "Tiểu Bạch" thật sự rất cảm hận kẻ ác, nguyên nhân là vì cha của hắn bị Thượng Quan Thu Nguyệt kia làm hại, tính cảnh giác của người này rất cao, không thể nói trước được, tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn ra mình có quan hệ với đại ma đầu được.
Thấy nàng khiêm tốn lại, ấn tượng của Triệu quản gia đối với nàng cũng tốt hơn nhiều: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, lên đường thôi."
Công tử đứng dậy.
Nhìn theo Lôi Lôi cho đến khi nàng rời khỏi khách điếm, ở trong góc, hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy rời đi.
Tiếng nước chảy mơ hồ, lan can cẩm thạch, màn che trắng như tuyết. Có bóng người cao to trắng như tuyết đang đứng chắp tay, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc, đầu trâm nạm minh châu, tóc đen thả xuống bay bay trong gió, tạo thành hai màu trắng đen rõ ràng, không hỗn tạp, giống như khe sâu đối diện Lãnh U U băng tuyết chi cốc này, xuất trần thoát tục, không mang theo một chút bụi trần.
Một nữ tử áo trắng bước đến đài, cung kính: "Tôn chủ, Tinh Chủ có tin tức báo lại."
Hắn xoay người.
Gương mặt hắn cũng giống như khí chất vậy, rất là hoàn mỹ, hai con mắt sáng như những vì sao, nhưng ánh mắt lại ôn nhu như nước chảy gió nhẹ, mang theo ba phần ý cười mê hoặc, lại thêm khí chất thanh khiết cùng ấm áp đan xen, lộ ra mấy phần yêu nghiệt.
"Tìm được kẻ phản bội kia chưa?"
"Chuyện này...Vẫn chưa."
Hắn không nói, chậm rãi đi tới chỗ nàng.
Nữ tử áo trắng rất sợ hãi, vội đáp: "Mặc dù không tìm được nàng, nhưng Tinh Chủ lại hỏi thăm được một chuyện quan trọng khác."
Hắn dừng bước.
Nữ tử áo trắng lập tức tiến lên nhỏ giọng nói hai câu rồi lui về tại chỗ.
Hắn quả nhiên bất ngờ: "Nha đầu kia vẫn còn sống?"
Nữ tử áo trắng nói: "Chính xác trăm phần trăm, Tinh chủ tận mắt nhìn thấy nàng đi cùng với Tiêu Bạch, đang muốn về Bách Thắng sơn trang, Tinh Chủ xin chỉ thị, nếu nàng còn sống, có phải chúng ta không cần tìm nữa không?"
Trầm mặc.
"Thì ra là nàng,". Hắn lại xoay người, nhìn băng cốc đối diện, tiếng cười tựa như muốn hòa tan phiến băng tuyết vạn năm vậy "Dám chơi ăn gian, kể ra cũng kì lạ, vừa mới lừa gạt chúng ta để đào tẩu, sao còn muốn trở về? Nên nói nàng ta thông minh hay là ngu ngốc đây."
..........
Tường viện cao cao, thềm đá sạch sẽ, trên cửa treo một tấm bảng hiệu cổ xưa, trên có khắc bốn chữ to đùng "Bách Thắng Sơn trang", hai bên còn khảm câu đối: "Hạo hạo hiệp nghĩa tình hoài vạn đại thiên thu chiêu nhật nguyệt, Tiêu Tiêu Phượng Minh thanh khởi nhất đao bách thắng định giang hồ", cái này có mấy trăm năm lịch sử, chính là sau khi tổ tiên Tiêu Thắng của Tiêu gia giúp Đại Minh Chủ bình định giang hồ, minh chủ đã đề lên tấm biển này để khen ngợi công lao to lớn ấy, đồng thời nhắc nhở hậu duệ của Tiêu gia cần coi trọng chính nghĩa, đời đời lấy việc giữ gìn bình yên của giang hồ làm nhiệm vụ quan trọng, cũng chưa từng làm mọi người thất vọng, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao, vang danh thiên hạ, không gì địch nổi.
Hai tên người hầu đang nói chuyện ở cửa chính, chợt thấy xe ngựa đến, lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, chạy ra đón người.
Bước qua cửa là một cái sân rộng lớn, đối diện là phòng khách, cũng không tính là hoa lệ lắm, cái bàn và cửa đều theo phong cách cổ xưa, không dính một hạt bụi nào, di chuyển qua hành lang uốn khúc thì có một cái cửa nhỏ dẫn thẳng tới hậu viên.
Trong vườn không có nhiều hoa cỏ, chủ yếu là cây cối. Đầu thu cây trong vườn vẫn xanh um tươi tốt, mặt đất sạch sẽ, tuy vừa được quét qua, nhưng vẫn lác đác vài chiếc lá rụng. Thỉnh thoảng lại gặp người hầu, nha hoàn hỏi thăm, mấy ngày đi lại mệt mỏi, đột nhiên bây giờ nhìn thấy nhiều khuôn mặt tươi cười như vậy, nghe nhiều lời hỏi thăm thân thiết như vậy, Lôi Lôi cảm thấy vô cùng ấm áp, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Tiêu Bạch gọi mấy người quản gia đến phòng nhỏ, bắt đầu hỏi han về những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian hắn đi vắng mặt, từng người một lần lượt bẩm báo.
Biết được Hà minh chủ cùng Tần Lưu Phong đã đi thành Giá Không thị sát tin tức, công tử khó xử nhìn Lôi Lôi: "Chuyện của cô..."
Lôi Lôi đã thay một bộ y phục nha hoàn mới, nghe hắn nói vậy thì lắc đầu như trống lắc: "Không sao không sao, chuyện chính sự của giang hồ và bách tính vẫn quan trọng hơn, chuyện của ta cứ chờ Hà minh chủ trở về rồi nói tiếp, với lại ta cái gì cũng không nhớ."
Công tử ra ngoài một chuyến, trở về mang theo một cô nương, bọn người hầu bàn tán sôi nổi, mãi đến lúc Triệu quản gia nói ra nguyên nhân, mới thở phào nhẹ nhõm, một cô nương bị người ta đuổi giết đến mất trí nhớ, nghe vậy mọi người đều vô cùng thông cảm, giờ lại thấy nàng lấy đại cục làm trọng như thế, họ vội mở lời an ủi: "Cô nương cứ việc yên tâm ở đây, không kẻ nào dám đến Bách Thắng Sơn trang gây phiền phức đâu."
Tiêu Bạch cũng gật đầu: "Cô cứ yên tâm mà ở đây."
Lôi Lôi không phải là người không có khí phách, tạm thời bịa ra chuyện bị đuổi giết cũng là vì muốn nhờ vả người ta kiếm chút cơm ăn. Trước mắt thân phận vẫn chưa rõ ràng, có thể phải ở chỗ này một thời gian dài, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi được, hơn nữa mới đến cũng nên tạo chút hảo cảm, vội nói: "Sao ta có thể ăn không ở không được, ta có thể giúp làm chút việc."
Người tới làm khách, Tiêu Bạch chần chừ: "Chuyện này...."
Lôi Lôi nói: "Dù sao ta cũng nhàn rỗi không việc làm, không biết công tử có thiếu nha hoàn hầu hạ hay không?" Tốt nhất là làm nha hoàn thân cận.
Mọi người không biết ý định đó nên đều tỏ vẻ tán thưởng thật là một cô nương hiểu chuyện.
"Công tử không cần nha hoàn," Một đại thẩm mập mạp nhìn nàng một cách tỉ mỉ, bỗng vui mừng nói, "Ơ, công tử có thấy dung mạo của nàng có chút giống một người không?"
Công tử nhìn nàng đăm chiêu: "Có chút giống."
Giống đại mỹ nữ nào thế? Lôi Lôi bình tĩnh mỉm cười, xem, máu chó đến rồi!
Quả nhiên, đại thẩm bước ba bước rồi lui hai bước, tới kéo đôi tay nàng, xoay mấy vòng, càng hưng phấn: "Thật giống Tiểu Thúy ở nhà bếp trước kia!"
Cuối cùng Lôi Lôi cũng nếm trải mùi vị bị sét đánh trúng đầu, nụ cười trở nên quái dị: "Thật sao...?"
"Nha đầu đó được cái chân tay lanh lợi, đáng tiếc đã sớm ra ngoài lập gia đình, nhưng không sao, bây giờ nhà bếp của chúng ta đang cần người giúp, hay là đi hỗ trợ đi," Đại thẩm buông nàng ra, "Nhưng diện mạo lại xinh hơn nha đầu tiểu Thúy kia một chút."
Tiêu Bạch nhìn đôi tay của nàng: "Những này việc nặng, cô...."
Xinh đẹp quá thì có gì tốt, xinh đẹp quá đều phải đóng vai phụ, Nữ chính xuyên không cần có cá tính! Lôi Lôi tự an ủi mình, quyết định duy trì hình tượng đẹp đẽ này đến cùng, lập tức nói: "Không sao không sao, ta có thể."
Thấy nàng kiên trì, công tử gật đầu: "Lúc rãnh rỗi thì cùng Hồng thẩm giúp đỡ nhà bếp đi."
Lôi Lôi cúi đầu, âm thầm khâm phục, Tiểu Bạch, Tiểu Thúy, Hồng thẩm, phu nhân được cưới Hoa cô nương, Bách Thắng Sơn trang, đúng là đủ màu sắc nha.
.........
Ngày hôm sau...
Sáng sớm, Lôi Lôi nhìn đống củi mà phát sầu, thật sự đánh giá cao bản thân mình quá rồi, không, là đánh giá cao năng lực của cơ thể mà nàng đang nhập, tốt xấu gì trước đây sức khỏe của nàng cũng tốt, khiêng một cái hòm chạy khắp nơi cũng không có vấn đề gì, nhưng cái thân thể yêu kiều này, làn da trắng trẻo mịn màng, sức lực lại không lớn, sao có thể làm được việc nặng, hơn nữa nàng cũng chưa từng dùng qua rìu, nên không biết cách dùng, mới bổ mấy cái eo đã đau nhức, nếu tiếp tục bổ nữa chắc nàng chết mất.
Trong sơn trang có rất nhiều nam nhân, sao lại bắt nữ nhân bổ củi chứ, thật là.
Oán giận, nàng vung cái rìu lên lần nữa, Hồng thẩm đã phân phó sáng nay phải bổ xong đống củi này để hôm nay sử dụng, tuyệt đối không thể để mới ngày đầu đi làm đã bị chê trách.
Nàng đang cố nhịn đau tiếp tục bổ củi, bỗng nhiên mắt sáng lên.
Vẫn là áo bào màu trắng xanh, nhìn qua vừa thanh nhàn lại vừa tiêu sái, nhưng cũng có chút từng trải, gió thổi tóc dài. Hai tay dưới ống tay áo dài nửa ẩn nửa hiện, tay trái cầm cán trường đao màu đen.
Mới đến một hôm, Lôi Lôi đã thăm dò được mọi tin tức rõ ràng về "Tiểu Bạch", Mẫu thân bị bệnh đã sớm qua đời, còn phụ thân năm năm trước bị Thượng Quan Thu Nguyệt của Thiên Nguyệt động ám hại, trúng độc mà chết, tuổi hắn trở thành thiếu chủ Bách Thắng sơn trang, chắc do thường ngày trang phục quá mức chỉnh tề, lời nói hết sức cẩn thận nên thật không thể ngờ rằng hắn mới tuổi.
Trong trang có một khu rừng trúc rất lớn, thấy công tử đi vào trong rừng, Lôi Lôi lấy lại tinh thần, lập tức bỏ lại cái rìu đi theo.
Đến một khoảng đất trống, công tử dừng bước.
Lôi Lôi không dám đến gần, quan sát từ đằng xa.
Thực ra lúc công tử luyện đao chưa bao giờ cố ý tránh người, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao là môn cổ quái tuyệt học, không có tâm pháp, người khác có xem bao nhiêu lần cũng không học được nửa chiêu, người trong trang sớm thành thói quen, loại hành vi nhìn trộm của Lôi Lôi ở trong mắt bọn họ, dùng ngôn ngữ hiện đại mà diễn tả thì chính là "Quê mùa", dĩ nhiên, một người mới vào sơn trang, khó tránh khỏi bị "Quê mùa" như thế.
Khuôn mặt hoàn mĩ không biểu lộ cảm xúc, tay phải của hắn cầm cán đao, lẳng lặng đứng tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt, một mảnh sát khí nồng nặc đã lan tỏa khắp nơi, xung quanh rừng trúc không có gió mà lay động, ống tay áo xanh trắng tung bay.
Lá trúc xào xạc, "Đùng" một tiếng, một cây trúc vô cớ bị bẻ gẫy.
Cùng lúc đó, Trường Đao bay ra khỏi vỏ, đâm vào không trung, âm thanh như phượng ngâm.
Trong ánh đao từng lá trúc bay tán loạn.
Một chiêu kết thúc, thân trúc thành vô số đoạn, rải rác ở mặt đất.
Công tử cau mày, dường như không hài lòng lắm, suy tư chốc lát, lại sử dụng chiêu này tiếp.
Thì ra trên thế giới vẫn tồn tại loại tuyệt đỉnh thần công này! Lôi Lôi thán phục rồi bỗng nảy ra một ý, lập tức chạy về.
.........
Công tử đang chăm chú nghiên cứu tập luyện đao pháp, suy nghĩ làm sao để tiến bộ, chợt thấy Lôi Lôi thở hổn hển ôm mấy khúc gỗ lớn chạy tới, lập tức thu hồi đao, nghi hoặc nhìn nàng.
Lôi Lôi ném đống củi xuống mặt đất, phủi phủi quần áo rồi đi hai vòng xung quanh hắn, sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, nét mặt nghiêm túc: "Đao pháp của huynh rất tốt."
Công tử bị nàng nhìn đến hoảng sợ, gật đầu lễ phép.
Lôi Lôi cười nhạt: "Chém trúc đơn giản, trong vòng một chiêu huynh có thể chém những khúc gỗ này thành tám mảnh không?" Nàng khoa chân múa tay: "Chỗ này có năm khúc gỗ, muốn huynh dùng chiêu vừa nãy chém."
Tiêu Bạch ngẩn người, nhíu mày, hắn luyện đao pháp nhiều năm như vậy, nhưng chiêu này cũng chỉ lấy cây trúc ra làm thử nghiệm, một chiêu chém thành đoạn, vẫn là không dám chắc một chiêu có thể chém được một khúc gỗ ra làm nhiều mảnh hay không, huống hồ còn yêu cầu cụ thể chém thành bao nhiêu mảnh, vì muốn bộc lộ hết sức mạnh tiềm tàng, hắn đồng ý thử nghiệm, gật đầu nói: "Ta thử xem."
Lôi Lôi lùi sang một bên.
Công tử tập trung vào lưỡi đao, đột nhiên ra tay.
Một đạo ánh sáng xoẹt ngang bầu trời, tất cả các khúc gỗ đều bay lư lửng lên không trung, ngay sau đó hắn biến mất, chỉ có ánh đao sáng lòa cùng bóng người, một thanh đao như hóa thành mười thanh, thanh âm trong trẻo phát ra.
"Bành bạch", các thanh gỗ trong không trung va vào nhau, âm thanh vang lên không ngừng.
Một lát sau, tất cả các đao hợp lại thành một, cắm xuống mặt đất, lần nữa hắn lại xuất hiện ở trước mặt nàng, sợi tóc bay tán loạn, vẻ mặt hết sức ung dung bình tĩnh, giống như chưa làm gì.
Củi gỗ rơi xuống dồn dập.
Hiển nhiên công tử coi như là thỏa mãn với kết quả này, nhìn Lôi Lôi: "Tổng cộng bốn mươi mảnh."
Bốn mươi mảnh đúng theo yêu cầu, tốt tốt, thật lợi hại! Lôi Lôi lập tức vỗ tay, thán phục: "Quả nhiên Tiêu Tiêu Phượng Minh đao danh bất hư truyền! Danh bất hư truyền!"
Công tử thu đao vào vỏ, xin lỗi: "Những khúc gỗ này...."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, để ta nhặt về!"
"Làm phiền."
"Không phiền, một chút cũng không phiền, huynh nhất định phải luyện tập thật giỏi đấy!" Lôi Lôi vừa nói luyên thuyên vừa khom lưng nhặt những kia thanh củi kia bó thành chồng rồi ôm lấy chạy đi.