Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

chương 15: [ phiên ngoại] bi thảm kỳ thật cũng bao gồm cả quá trình…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn biểu tình không thể tin của A Tư Lan, tâm Tây Lợi Á dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Ta thật sự không phải Tây Lợi Á, Tây Lợi Á đã sớm chết rồi…… Ngươi hẳn là biết, ta không giống Tây Lợi Á. A Tư Lan, ta……” Tây Lợi Á muốn đưa tay nắm lấy cánh tay A Tư Lan, A Tư Lan lại mạnh mẽ lùi về phía sau.

“Không có khả năng! Tây Lợi Á, ngươi đến tột cùng là đang nói bậy bạ cái gì?” A Tư Lan có chút mất kiểm soát.

Cái gì thế giới của hắn? Cái gì Lý Cường? Cái gì là cô hồn dã quỷ? Cái gì … đã chết rồi… Không, không có khả năng, Tây Lợi Á vẫn đứng trước mặt mình, tại sao hắn lại nói bản thân đã chết được? Nhưng là…… Nhưng là……

Tây Lợi Á thở dài, dùng ngôn ngữ của mình nói một câu tự làm bậy không thể sống.

“Đây là ngôn ngữ nơi đó của chúng ta, khi ta tỉnh lại, thật sự khiếp sợ, thậm chí không dám tin….. Thân thể Tây Lợi Á lưu lại một chút trí nhớ trước kia, tỷ như ngươi rất tốt, còn có ngôn ngữ nơi này.” Tây Lợi Á thở dài, hắn nhìn nhìn bàn tay mình, đây là hai bàn tay có thể thú hóa: “Mặc kệ ngươi có thể chấp nhận hay không, ta quả thật không phải Tây Lợi Á người mà ngươi …ngươi yêu nhất, không phải bạn lữ của ngươi, tuy rằng thân thể này đúng là, nhưng mà ta…ta không phải…ta sẽ biết làm đồ gốm, Tây Lợi Á sẽ không, ta dùng da thú làm giày, Tây Lợi Á sẽ không. Ta luôn muốn tìm cơ hội, tìm cơ hội nói cho ngươi biết sự thật, nhưng lại sợ ngươi không chịu nổi…..”

“Vậy vì sao hiện tại ngươi lại nói cho ta biết? Vì sao ngươi không cứ mãi gạt ta! !” A Tư Lan không thể nhận hét lên, Tây Lợi Á y yêu nhất, đã không còn….. Điều này làm sao y có thể chịu được!

“Ta……” Tây Lợi Á cắn cắn môi: “A Tư Lan, ta không cố ý, ngươi……” Hắn không nghĩ đến sẽ nhìn thấy A Tư Lan bi phẫn như thế, nhịn không được muốn đi lên an ủi y.

“Cút! !” A Tư Lan mạnh mẽ đẩy ra Tây Lợi Á, đôi mắt vì phẫn nộ mà đỏ lừ: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút! !”

Tây Lợi Á chật vật đứng lên, sau lưng bởi vì va đập mà co rút đau đớn: “A, A Tư Lan……” Quả nhiên không thể tha thứ cho ta được sao?

A Tư Lan nhìn Tây Lợi Á bị thương, trong ánh mắt toát ra mờ mịt, bi thương, tức giận các loại cảm xúc, cuối cùng mạnh mẽ xoay người, bay đi ……

Y muốn bình tĩnh một chút, khi nhìn thấy Tây Lợi Á bị ngã sấp xuống, tâm đều đau, nhưng y sợ, y sợ bản thân không khống chế được khí lực, lại xúc phạm tới Tây Lợi Á…… Không, đó không phải là Tây Lợi Á, kia chỉ có thân thể Tây Lợi Á, linh hồn bên trong không phải là Tây Lợi Á …… Nhưng mà, vì sao khi nhìn thấy hắn bị thương, bản thân lại vẫn khổ sở như thế……

“A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Rừng rậm truyền ra âm thanh rống giận của A Tư Lan, Tây Lợi Á gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt tràn ra, dính ướt hai gò má.

A Tư Lan…… Kỳ thật, ta nguyện ý so với Tây Lợi Á, càng yêu ngươi nhiều hơn…… Nhưng, tất cả đều trở thành bọt nước, A Tư Lan, thực xin lỗi……

Mây càng ngày càng dầy, rốt cục không chịu nổi áp lực, hạ xuống mưa to, cọ rửa toàn bộ đại lục.

Tây Lợi Á nhịn xuống đau đớn sau lưng, lắc lắc lắc lắc đi vào sâu trong rừng rậm.

Dù mưa có lớn hơn nữa cũng vô pháp trôi đi bi thương cùng đau đớn của hắn, Tây Lợi Á biết, A Tư Lan sẽ càng thống khổ hơn bản thân rất nhiều.

A Tư Lan là bị Lôi Thiết Nhĩ cùng Đạt Khắc Tư kéo trở về bộ lạc.

Bởi vì phẫn nộ cùng thương tâm lung tung đi lại nên lạc vào sào huyệt của hỏa điểu long, cùng điểu long bên trong đánh loạn một đoàn. Nếu không phải Lôi Thiết Nhĩ nghe thấy âm thanh, phỏng chừng A Tư Lan sẽ bị hỏa điểu long đang tức giận xé thành từng mảnh nhỏ uy hài tử……

A Tư Lan một thân là huyết nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trong miệng thì thào lặp lại một cái tên: Tây Lợi Á……

“Tây Lợi Á ở đâu?” Giúp A Tư Lan lau miệng vết thương trên người, A Thụy Nhĩ nhìn đệ đệ bị thương thành cái dạng này, cực kì thương tâm: “Tây Lợi Á không ở cùng một chỗ với A Tư Lan sao? Ta nhớ rõ buổi chiều A Tư Lan có đi tìm Tây Lợi Á …… Chẳng lẽ……” A Thụy Nhĩ không dám nghĩ xuống dưới….. Tây Lợi Á nhất định sẽ không có việc gì !

Tiểu Đạt Tây ngồi ở bên giường, nhìn phụ thân thương tích đầy mình, đôi mắt to ngập nước: “Nha nha…… Đau……”

Tuyết Lai đem thuốc cao điều chế tốt đưa cho A Thụy Nhĩ, sau đó ôm lấy tiểu Đạt Tây dỗ dành: “Lôi Thiết Nhĩ đã mang các thú nhân vừa trở về ra ngoài tìm kiếm… Y không thấy Tây Lợi Á ở phụ cận sào huyệt của hỏa điểu long……” Không phải bởi vì Tây Lợi Á, vậy tại sao A Tư Lan lại chạy tới đánh nhau cùng hỏa điểu long? Bọn họ cùng hỏa điểu long cơ hồ là nước giếng không phạm nước sông, dù sao thịt mấy loại đấy cũng không thể ăn được.

“Tây Lợi Á…… Tây Lợi Á…… Không…… Tây Lợi Á……” Nhiệt độ thân thể A Tư Lan tăng cao, miệng như cũ vẫn không ngừng gọi tên Tây Lợi Á.

A Thụy Nhĩ khóc khóc không thành tiếng, hắn nhớ đến bạn lữ của mình, thân thể run run: “A Tư Lan, van cầu ngươi, nhất định phải kiên trì trụ vững, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may…… Tây Lợi Á sẽ nhanh chóng quay về, A Tư Lan……”

Lôi Thiết Nhĩ mang theo các thú nhân ở bên ngoài tìm kiếm một đêm, cuối cùng đều tay không trở về.

Tuyết Lai kéo Đạt Khắc Tư lo lắng hỏi: “Tây Lợi Á đâu? Không tìm thấy hắn sao?”

Đạt Khắc Tư nhìn giỏ trái cây đã rách nát trong tay, mày nhăn được chặt: “Không tìm thấy người, chỉ tìm thấy cái này…… Trận mưa lớn đã xóa hết mùi của Tây Lợi Á, không biết hắn đi đường nào nữa.” Lời Đạt Khắc Tư nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng một giống cái vào ngày mưa to biến mất trong rừng rậm, bất luận kẻ nào cũng biết lành ít dữ nhiều, loại thời tiết này, ngay cả thú nhân cũng không muốn đi vào rừng rậm…..

“Không có khả năng! Tây Lợi Á sẽ không gặp chuyện nguy hiểm …… Nếu, nếu hắn đã xảy ra chuyện gì, A Tư Lan sẽ điên mất …… Không có khả năng……” A Thụy Nhĩ khóc cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh: “Ta đã mất đi nhiều lắm, không cần A Tư Lan cũng giống ta, cũng mất đi bạn lữ, không cần……”

Các thú nhân đội mưa đứng ngoài phòng, nghe tiếng khóc than của A Thụy Nhĩ, trong lòng đều vô cùng bi thống.

Bất cứ thú nhân nào, cũng không muốn mất đi bạn lữ của mình, cái loại thống khổ này giống như sinh mệnh của bản thân bị cướp đi mất.

A Thụy Nhĩ thực kiên cường còn sống, nhưng A Tư Lan…… A Tư Lan cũng sẽ kiên cường như vậy sao?

Sáng sớm, mưa tạnh. Mưa đem toàn bộ rửa sạch ánh lên màu lục sắc, giọt nước trong suốt còn đọng trên lá, giống như đêm qua bất quá chỉ là một giấc mộng.

A Tư Lan tỉnh lại, hai mắt chung quanh nhìn xem, nhưng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, yết hầu y phát đau, thanh âm khàn khàn: “Tây Lợi Á……”

“A Tư Lan? Ngươi tỉnh rồi? Thật tốt quá……” A Thụy Nhĩ đang cho tiểu Đạt Tây ăn gì đó, cao hứng nhảy dựng lên: “Ngươi rốt cục tỉnh, thiên a…… Đúng rồi, A Tư Lan, Tây Lợi Á đâu, hắn không ở cùng một chỗ với ngươi sao?”

Biểu tình A Tư Lan biến đổi, thanh âm có chút cứng ngắc: “Không, không cùng một chỗ…… Hắn ở đâu?”

A Thụy Nhĩ sắc mặt ảm đạm xuống dưới: “Không cùng một chỗ? Thiên a…… A Tư Lan…… Tây Lợi Á hắn……”

A Tư Lan tựa hồ không muốn nghe đến cái tên này, vội vàng dời đề tài: “A Thụy Nhĩ, ta đói bụng……”

A Thụy Nhĩ ôm tiểu Đạt Tây, cao hứng đi ra ngoài tìm thứ gì đó cho A Tư Lan ăn:“Được rồi A Tư Lan, cám tạ trời đất.” Hắn từ trong tay Tuyết Lai nhận đến một khay bánh nướng: “Như vậy có thể biết Tây Lợi Á rốt cuộc là đi đâu, thật tốt quá.”

Tuyết Lai tựa hồ cũng không vui vẻ, hắn đi theo phía sau A Thụy Nhĩ vào phòng A Tư Lan, nhìn vẻ mặt cô đơn lông mày nhíu chặt của y, cảm thấy có chút kỳ quái: “A Tư Lan, ngày hôm qua ngươi đi tìm Tây Lợi Á, vậy người đâu?”

A Tư Lan quay đầu, không muốn nói chuyện.

“A Tư Lan, Tây Lợi Á đâu?” A Thụy Nhĩ nhìn cái dạng này của A Tư Lan, cũng bắt đầu buồn bực.

A Tư Lan có chút phiền muộn: “Đó không phải là Tây Lợi Á, hắn không phải là Tây Lợi Á !”

Tuyết Lai cùng A Thụy Nhĩ đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn nhau, Tuyết Lai mở miệng: “Cái gì không phải Tây Lợi Á, A Tư Lan, hắn làm sao?”

A Tư Lan đem tất cả lời nói của kẻ giả Tây Lợi Á nói ra hết, cuối cùng phẫn nộ hét to: “Hắn chiếm thân thể Tây Lợi Á, hắn nói Tây Lợi Á đã chết rồi, hắn không không phải Tây Lợi Á, hắn…hắn…hắn đáng chết!”

“A Tư Lan!” A Thụy Nhĩ lớn tiếng ngăn lại A Tư Lan nói: “Ý của ngươi là, ngươi để Tây Lợi Á một mình trong rừng rậm?”

A Tư Lan há miệng thở dốc, cuối cùng nản lòng cúi đầu: “Ân……”

“A Tư Lan, ngươi làm ta cảm thấy thật sợ hãi!” A Thụy Nhĩ rốt cục cũng sinh khí: “Ngươi nói hắn không phải Tây Lợi Á, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, hắn đối tốt với ngươi đều là giả dối? Hắn nấu cơm cho ngươi, mỗi ngày chờ ngươi trở về, chiếu cố hài tử, chiếu cố cái gia đình này, may quần áo cho ngươi, chẳng lẽ đều là giả?” Hắn thuận thuận khí: “Cho dù hắn không phải Tây Lợi Á, nhưng hắn hiện tại là giống cái, ngươi cứ như thế bỏ mặc một giống cái trong rừng rậm?”

“Ta nghĩ đến, ta nghĩ đến hắn sẽ tự trở về! Lại nói, đó không phải Tây Lợi Á, hắn, hắn chính là thứ kì quái gì đó, có lẽ là ma quỷ……” A Tư Lan vì chính mình biện giải.

A Thụy Nhĩ cười lạnh: “Tây Lợi Á vì cứu ta, té bị thương, đập đầu xuống đất…… Chúng ta đều nghĩ đến hắn sẽ không sống được, bởi vì có đoạn thời gian, tim hắn thậm chí không đập nữa …… Sau lại đâu, Tây Lợi Á sống sót, hơn nữa còn sinh tiểu Đạt Tây cho ngươi….. Hắn dạy cho chúng ta làm giày, để mùa đông chúng ta đi ra ngoài, chân cũng sẽ không bị tổn thương do giá rét, hơn nữa khi leo núi cũng không sợ bị cành cây hòn đá cào xước. Hắn dạy chúng làm thế nào chế tác đồ gốm, đã nhốt bản thân trong hầm vài ngày, …Hắn thường xuyên an ủi ta, làm cho ta không cần thương tâm, nói cho ta biết cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt đẹp … Hắn thậm chí còn nói nếu ta không muốn tìm bạn lữ nữa, liền sinh một bảo bảo cho ta làm mụ mụ….. A Tư Lan, nếu người như thế là ma quỷ, vậy ngươi chẳng phải so với ma quỷ còn không bằng!”

Tuyết Lai đem giỏ trái cây rách nát đưa đến trước mặt A Tư Lan: “Bọn Đạt Khắc Tư đã ra ngoài tìm cả đêm, chỉ tìm được cái này. Hôm qua mưa một ngày một đêm, mùi của Tây Lợi Á đều biến mất…..”

“Không……” A Tư Lan ôm lấy đầu, y đến tột cùng đã làm gì, y thương tổn giống cái thiện tâm kia, đó là bạn lữ của y, tuy rằng … nhưng A Tư Lan nghĩ đến đoạn thời gian bọn họ ở chung một chỗ, tâm càng thêm đau: “Ta đi tìm hắn !”

A Thụy Nhĩ vẫn cười lạnh như cũ: “Ngươi đi tìm hắn? Ngươi toàn thân bị thương, phải tìm hắn như thế nào? Cho dù tìm được rồi, ngươi làm sao khuyên hắn trở về? Trong cái bộ lạc này, chỉ có ngươi cùng tiểu Đạt Tây là thân nhân của hắn, ngươi không cần hắn, hắn còn có thể trở về sao?”

“Không, không! !” A Tư Lan nghiêng ngả lảo đảo nhảy xuống giường, hướng ra ngoài phòng: “Hắn sẽ trở về , hắn, hắn luyến tiếc…… Hắn hẳn là luyến tiếc hài tử, hắn……”

“A Tư Lan, ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ kỹ lại đi, Tây Lợi Á đến tột cùng là có yêu ngươi hay không.” Nói xong, ôm tiểu Đạt Tây đang mờ mịt, đi về phòng mình. Hắn không muốn nhìn thấy A Tư Lan như vậy, hắn cảm thấy khổ sở……

Tây Lợi Á, rốt cục ngươi đang ở đâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio