Bạch Hạo đem Tây Lợi Á cùng Lôi Thiết Nhĩ trở thành đối tượng không cho vào nhà, đáng tiếc hai người này, một kẻ mặt dầy mày dạn một kẻ da thô trì độn, hoàn toàn không để ý đến ý nghĩ của hắn, mỗi ngày đều ở trong nhà đuổi cũng không đi.
Tây Lợi Á xem như lần đầu tiên qua mùa đông nhàn rỗi ở thế giới thú nhân, mỗi ngày trừ bỏ túm Bạch Hạo không cãi cọ chính là cãi cọ, làm Bạch Hạo tức đến đem hắn lên giường đánh nháo một trận, kết quả bị A Tư Lan không vừa mắt đã lâu……
Bạch Hạo cảm thấy cứ ở trong phòng mà tiêu khiển cũng không phải là biện pháp. Tuy rằng bản thân không có thân thể cường tráng cùng móng vuốt sắc bén như thú nhân, nhưng hắn cũng không muốn bị thú nhân coi như giống cái mà che chở, nhất là Lôi Thiết Nhĩ, mỗi lần đi săn về đều để lại cho Bạch Hạo một phần thịt đặc biệt tốt, điều này làm Bạch Hạo có cảm giác không được tự nhiên, bản thân giống như tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.
Bạch Hạo hướng đến tập quán độc lập, hiện tại cùng một đám “tam cô lục bà” cùng một chỗ bàn luận việc nhà, còn muốn nhận quà của người khác, Bạch Hạo cảm thấy bản thân có khuynh hướng sắp phát điên.
Hôm nay, khi các thú nhân vừa muốn đi ra ngoài săn thú, Bạch Hạo mặc quần áo, cài theo dao găm, sống chết muốn đi cùng, Lôi Thiết Nhĩ ninh mày thành cái ngật đáp: “Bạch Hạo, không cần hồ nháo!”
Bạch Hạo nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi: “Ta không hồ nháo, các ngươi đi săn thú, ta cũng có thể đi.”
“Bạch Hạo, ngươi là cái giống cái, chỉ cần ở nhà chờ ta trở về là được rồi……” Lôi Thiết Nhĩ tuyệt đối không nghĩ để giống cái mà mình xem trọng giữa mùa đông lại chạy vào rừng rậm nguy hiểm, đương nhiên, thảo nguyên cũng không được.
“Giống cái cái đầu ngươi!” Bạch Hạo mặt không chút thay đổi mắng:“Ta đi đường ta, các ngươi đi đường của các ngươi, lại chẳng xung đột.”
“Như vậy không được a.” Đạt Khắc Tư cười hì hì thấu tiến vào: “Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì trong rừng rậm, Lôi Thiết Nhĩ sẽ khóc chết mất.”
Bạch Hạo trừu rút khóe miệng, trên trán treo đầy hắc tuyến: “Y khóc liên quan gì đến ta? Hơn nữa, trước khi gặp được các ngươi ta vẫn một mình mang theo hài tử sống ở trong rừng, không có lý do gì hiện tại không được đi vào rừng rậm.”
Đạt Khắc Tư không nói được gì, ngẫm lại cũng đúng. Bạch Hạo người ta khi chưa đến bộ lạc, dẫn theo tiểu Âu Cảnh có ăn có uống, cũng không để nó thiếu tay thiếu chân. Vì thế y nhún nhún vai, lùi sang một bên.
“Không được, ta nói không được chính là không được!” Lôi Thiết Nhĩ xuất ra thủ lĩnh tư thế: “Nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì, đi làm quần áo mới cho tiểu Âu Cảnh, hoặc là cùng Tuyết Lai học làm mứt hoa quả, đi săn thú rất nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý .”
Rừng rậm vào mùa đông không thể so sánh với bình thường, rất nhiều mãnh thú đói khát đều chạy ra, một chút không cẩn thận sẽ bị thương ngay.
Cho dù Bạch Hạo không phải giống cái Lôi Thiết Nhĩ thích, y cũng sẽ không đồng ý để một giống cái mạo hiểm đi vào rừng rậm.
Bạch Hạo lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Lôi Thiết Nhĩ, trong lòng đem tên hỗn đản này mắng đến cẩu huyết lâm đầu, sau đó quay đầu trở về nhà.
Ngươi không cho ta đi, ta còn không thể lén lút đi? Bạch Hạo cười lạnh. Hắn muốn dùng hành động nói cho giống đực thú nhân nơi này, tuy rằng hắn không cường tráng bằng bọn họ, nhưng mà tuyệt đối không thua kém bọn hắn chút nào.
Lôi Thiết Nhĩ mang theo các thú nhân đi săn, vài người thuộc tộc có cánh ở lại bắt đầu tuần tra.
Chính như đã nói phía trước, mùa đông thức ăn thiếu thốn, có rất nhiều dã thú từ sâu trong rừng rậm hoặc thảo nguyên chạy đến tấn công bộ lạc, cho nên tuần tra là không thể thiếu.
Tiểu Âu Cảnh bị Bạch Hạo đuổi sang nhà Tuyết Lai chơi, Tây Lợi Á bị A Tư Lan cấm túc, đêm qua lại bị A Tư Lan ép buộc cả đêm, phỏng chừng hôm nay cũng không đứng dậy.
Bạch Hạo mang theo chút thức ăn bên người, tránh những con đường thú nhân hay đi, vụng trộm tiến vào rừng rậm.
Một mình hắn quả thực không dám tiến vào sâu trong rừng rậm, vì thế đành ở ngoài bìa rừng thử thời vận.
Nơi giáp ranh giữa rừng rậm và thảo nguyên thường xuyên có một ít động vật ăn cỏ ôn hòa qua lại. Khi mùa thu đến sẽ có một bộ phận lớn động vật ăn cỏ di cư qua rừng rậm cùng thảo nguyên này, cũng cấp thức ăn phong phú cho các thú nhân, nay đại bộ phận các đàn thú đều đã đi qua, chỉ còn rải rác vài con linh dương sừng nhọn cùng ngựa lông dài, bởi vì bị lạc đàn, cho nên dừng lại ở đây sống lay lắt.
Nhưng mà bên cạnh loại động vật này bình thường đã ẩn dấu một ít mãnh thú ăn thịt, bọn nó không giống thú nhân, không có trí thông minh cường đại, cho nên dù đói bụng cũng không dám tiến vào rừng rậm. Cho nên hàng năm, những động vật ăn cỏ lạc đàn này sẽ thành thức ăn qua mùa đông duy nhất của bọn chúng. Hiện tại nếu đoạt thức ăn ngay trong miệng chúng nó, phỏng chừng cho dù là thú nhân, chúng nó cũng dám lao lên thử tài cao thấp một lần.
Loại chuyện này Bạch Hạo từng nghe Tuyết Lai nói, vì thế hắn bỏ qua loại động vật bị “vây dưỡng” này, lặng lẽ tiêu sái tiến vào rừng.
Trước đó Bạch Hạo đã quan sát toàn cảnh nơi này, xung quanh thấy dấu vết của hùng thỏ cùng cứ xỉ long, điều đó chứng minh nơi này có sào huyệt của chúng nó.
Bạch Hạo quyết định dùng một loại phương pháp săn thú rất bình thường, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất. Hắn chém lấy mấy đoạn dây rắn chắc, trên mặt đất làm nhiều cạm bẫy. Sau đó chặt một đoạn cây chạy đến sục sạo vào bụi cỏ cùng huyệt động chung quanh.
Hùng thỏ cùng cứ xỉ long bị quấy nhiễu, từng con từng con chui ra khỏi huyệt động, mờ mịt nhìn giống cái thú nhân trước mắt này đang cầm gậy hô to gọi nhỏ. Ở trong ấn tượng của chúng, đến mùa đông thú nhân sẽ vào sâu trong rừng đi săn, bởi vì ở đó mới có con mồi lớn, đi săn một lần, liền đủ cho bộ lạc ăn vài ngày. Cho nên loại động vật nhỏ bé như chúng mới an tâm qua mùa đông, thuận tiện sinh trưởng một vài tiểu oa nhi (thú con). Nhưng hiện tại là tình huống nào?
Hùng thỏ lá gan nhỏ, nhìn nhìn tình huống trước mắt, quay đầu chui trở lại hang. Cho dù đầu nó có lớn, nhưng tập tính của thỏ vẫn phải có, nó tình nguyện ngốc trong hang cũng sẽ không chạy ra để bị người ta lột da làm y phục.
Nhưng mà cứ xỉ long lại không nghĩ như vậy, đầu chúng nó tuy không lớn, thân thể tròn vo, nhưng đầy miệng răng nhọn, đây là vũ khí lợi hại nhất của chúng.
Mục tiêu lần này của Bạch Hạo, cũng là cứ xỉ long.
Loại này chỉ cao một thước, một thân giáp xác cứng rắn, thịt lại rất tươi ngon. Hơn nữa dưới tầng giáp xác kia lại có lớp mỡ vô cùng dày. Khi bộ lạc bắt được loại này, đều đem lớp mỡ cắt xuống ném vào lửa, duy trì được rất lâu, cho nên nó cũng là nguyên liệu để nhóm lửa tốt nhất. Chẳng qua loại cứ xỉ long này có giáp xác rất cứng rắn, khó có thể cắt ra, hơn nữa động vật ăn thịt ngon cũng không chỉ có loại này. Nên trên cơ bản, trừ bỏ trong bộ lạc có giống cái nhất định muốn ăn mới có giống đực đi bắt, nếu không cũng sẽ không có người đến bắt.
Bạch Hạo cũng đã chịu đựng đủ kiểu sinh hoạt xung quanh tối đem như mực khi thái dương xuống núi. Không có đèn điện cũng không có nến, buổi tối ăn cơm xong là tắt bết lửa, chuyện duy nhất có thể làm là nói chuyện phiếm cùng ngẩn người, điều này làm cho Bạch Hạo không thể chịu đựng được.
Bạch Hạo biết muốn có đèn cần có dầu, thế giới này không có dầu thực vật, mà hắn cũng không biết làm. Vì thế chỉ có suy nghĩ đến sử dụng mỡ động vật, nhưng nhiều loại mỡ động vật khi đốt lên sinh ra rất nhiều khói, hun mọi người không chịu nổi, Bạch Hạo vì thế buồn rầu thật lâu. Về sau lại nhìn thấy Tuyết Lai dùng một khối trắng trắng gì đó để nhóm lửa, khi cháy cũng không lớn, khói cũng ít, hơn nữa có thể giữ được lâu, hỏi qua mới biết thì ra cứ xỉ long còn có ngoạn ý như vậy.
Vốn loại chuyện này hắn hoàn toàn có thể để cho một giống đực làm giúp mình, nhưng cuối cùng cứ ỷ lại người khác Bạch Hạo cũng băn khoăn. Hơn nữa loại cứ xỉ long này khi hắn cùng tiểu Âu Cảnh “Lưu lạc thiên nhai” cũng không phải không bắt qua, chẳng qua khi đó không biết mỡ của loại động vật này dùng để đốt lại tốt vậy đâu, cho nên khi nhìn đến một tầng da dày thịt béo liền buồn nôn, toàn bộ đều vứt bỏ.
Mấy con cứ xỉ long bị Bạch Hạo khiêu khích phát hỏa, ngao ngao gào rít liền phi đến, Bạch Hạo tả lủi hữu khiêu, đem cứ xỉ long dẫn đến nơi mình đặt bẫy.
Kỳ thật loại tiểu long này rất dễ đối phó, chỉ cần không đích thân đi đối đầu với giáp xác cứng rắn cùng răng nanh, nó sẽ ngốc hồ hồ tiến vào nơi đã thiết kế bẫy. Hơn nữa chúng nó chân ngắn, cổ ngắn, bị buộc lên thì ngay cả quay đầu cắn đứt dây cũng không có khả năng.
Nhìn cứ xỉ long bị treo lên, Bạch Hạo vui vẻ tính toán lượng mỡ trên người bọn nó có thể dùng được bao lâu, tổng cộng bốn con, bốn con, có thể dùng trong một mùa đông đi??
Đem cứ xỉ long buông xuống trói thành một đoàn, Bạch Hạo không dám ở nơi này động dao lấy máu, hắn sợ mùi máu tươi sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết. Bốn con cứ xỉ long nặng như bốn đầu bò già, Bạch Hạo nhe răng nhếch miệng kéo nửa ngày cũng không sao nhúc nhích. Vì thế hắn bắt đầu tưởng niệm đến thần lực trời sinh của các thú nhân, đồng thời hắn cũng hiểu được thế nào là thê thảm ăn tham không tiêu hóa được.
Ngay khi Bạch Hạo đang sầu mi khổ kiểm, phía sau bốc lên một cơn lốc nhẹ, hắn vừa quay đầu liền thấy, Lôi Thiết Nhĩ hắc nghiêm mặt xuất hiện trước mắt.
Lôi Thiết Nhĩ không nói lời nào, một tay nắm lấy Bạch Hạo đang xấu hổ, một tay kéo bốn cái bánh chưng, phía sau rầm rầm vỗ cánh, cũng không chạy lấy đà, trực tiếp liền bay lên trời.
Đem Bạch Hạo cùng bánh chưng ném đến trên quảng trường, Lôi Thiết Nhĩ thu cánh, ôm ngực, sắc mặt âm trầm như trước.
“Ta có thể tự bảo hộ bản thân, đây không phải là không gặp chuyện gì không may sao?” Bạch Hạo biết Lôi Thiết Nhĩ vì sao sinh khí, y dù gì cũng là thủ lĩnh bộ lạc, chính hắn chỉ là một tên ngoại lai cư nhiên không nghe mệnh lệnh của thủ lĩnh, tự nhiên sẽ làm người ta mất hứng.
“Ta chỉ muốn chứng minh, ta có thể tự nuôi sống bản thân, không cần các ngươi quan tâm……” Nhìn Lôi Thiết Nhĩ càng ngày càng đen mặt, Bạch Hạo cũng không biết nói cái gì cho đúng. Đây là sao? Bản thân cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời, bất quá chỉ là cãi mệnh lệnh của y thôi, hơn nữa nếu ngay từ đầu y đồng ý để mình theo bọn họ đi săn, cũng sẽ không xảy ra sự tình này.
Chung quanh bắt đầu có người chú ý đến nơi này, hơn nữa tò mò đi đến. Bạch Hạo dư quang nhìn thấy Tây Lợi Á tránh ở phía sau Tuyết Lai thò đầu ra xem, tiểu Âu Cảnh đã chạy đến, lại bị Bối Á Đặc bắt được.
“Kháo, ngươi nói chuyện đi, vô thanh vô tức làm cái gì? Sao phải trừng ta? Con mắt ngươi lớn lắm sao?” Bạch Hạo cũng phát hỏa, hắn bị tư thế này của Lôi Thiết Nhĩ làm cho có một loại phiền táo nói không lên lời: “Ngươi đã cũng thấy ta có thể tự đi săn thú, về sau cũng đừng theo ta nói cái này không được, cái kia không được. Ta không giống các giống cái trong bộ lạc của ngươi, ta không yếu ớt như vậy.” Bạch Hạo đè ép lửa giận, nói xong lời này, quay đầu bước đi.
“Cấm túc.” Lôi Thiết Nhĩ giống như hũ nút rốt cục mở ra tôn khẩu, nhưng vừa nói lại khiến cho người ta tức giận: “Ta sẽ tìm người canh ngươi, trước khi qua mùa đông, không thể rời khỏi bộ lạc.”
“Đi cái đầu ngươi!” Bạch Hạo xoay người, tức giận ngút trời vọt tới bên cạnh Lôi Thiết Nhĩ, một quyền tung ra. Kỳ thật hắn vốn muốn kéo áo Lôi Thiết Nhĩ, đáng tiếc thú nhân không mặc áo, nên không thể nắm được. Nam nhân thôi, phương pháp giải quyết vấn đề có rất nhiều, trong đó bạo lực được coi là phương pháp trực tiếp nhất.
Hức đến bây giờ mới paste được, chán!