Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

---Hôm sau---

Giờ Tỵ một khắc, Hà Duyệt rời khỏi Xích Nguyệt Điện cùng Lãnh Diệc Hiên lên xe ngựa, thẳng đến phủ Thái Thị.

Ở Thái Thị phủ, Hà Duyệt đầu tiên là cấp Uất Trì Thấm thỉnh an, theo sau đó cùng Uất Trì Thấm lôi kéo tán gẫu, đang nói đến đề tài Thái Hậu, Uất Trì Thấm rõ ràng có nhiều bất mãn, Lãnh Diệc Hiên cũng ngay sau đó thay đổi sắc mặt, Hà Duyệt nhanh chóng tách đề tài, nói đến mỹ thực món ngon.

"Nga, Duyệt Nhi còn có chiêu thức đó nha, bản quân hôm nay tâm phục khẩu phục."

"Chủ tử người nói phải, nô tỳ còn nghe nói tay nghề của Duyệt Khanh không thua kém gì mấy ngự trù đâu."

Hà Duyệt vội vàng phất tay, "Thái Thị chiết sát Hà Duyệt, chỉ là một vài món binhg thường thôi."

Uất Trì Thấm cười cười nhìn gương mặt ôn nhu của Lãnh Diệc Hiên, nói: "Có thể làm Hiên Nhi khen không dứt miệng bản quân cũng phải nếm thử."

Ngọc Quỳnh nghe Uất Trì Thấm nói thế cười trộm một tiếng, vội vàng nói: "Duyệt chủ tử, chủ tử nói là người đi chuẩn bị mỹ thực a."

"A, nga, ta liền đi ngay."

Uất Trì Thấm cùng Lãnh Diệc Hiên cười phá lên, Hà Duyệt ngoài phòng nhịn không được tươi cười nhàn nhạt, cùng Ngọc Quỳnh nhìn nhau rời đi.

Tiếng cười ngắn ngủi qua đi, Uất Trì Thấm thu hồi tươi cười, nhìn Lãnh Diệc Hiên, nói: "Hiên Nhi, gần đây đồn đãi ngươi muốn xử trí quan viên Lâm An?"

"Phụ thị cũng nghe nói chuyện Lâm An?"

Uất Trì Thấm nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi nói: "Chuyện này cả Phục Tương Thành đã lưu truyền rộng rãi.: Uất Trì Thấm buông ly sứ Hoa Thanh tinh mỹ xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô biểu tình của Lãnh Diệc Hiên, "Hiên Nhi, thân là Hoàng Đế cũng không thể do dự không quyết đoán, nên tàn nhần ắt tàn nhẫn, điểm này so với phụ hoàng ngươi yếu hơn một bậc."

"Phụ thị cho rằng Hiên Nhi xử lý nghiêm khắc việc này?"

Uất Trì Thấm nhìn Lãnh Diệc Hiên, nghiêm cẩn nói: "Hoàng Thượng, ngươi là thiên tử Huyền Minh Quốc, thiên tử phải có uy nghiêm thiên tử, ngươi cũng biết, nếu ngươi không hảo hảo giải quyết việc này, không chỉ làm các nước khác chê cười mà còn lòng dân băng giá, tuy nói xét xử sẽ làm rung chuyển triều đình nhưng bằng bản lĩnh của ngươi muốn ngăn chặn đợt rung chuyển này bất quá chỉ là thời gian thôi, Hiên Nhi, đừng coi khinh lực lượng bá tính."

Lãnh Diệc Hiên kỳ thật cũng biết cái lý này nhưng trước hết suy xét tình hình quốc gia, ít nhiều chịu đựng, nhưng hôm nay đối mặt với phụ thị ngày xưa vẫn luôn yêu thương mình lại một lần nữa nói ra việc này xử lý không ổn, Lãnh Diệc Hiên cũng bắt đầu do dự. Sầu lo nhàn nhạt vẫn là bị Uất Trì Thấm phát hiện, Uất Trì Thấm chậm rãi nói: "Hiên Nhi, ngươi cũng biết nếu phụ hoàng ngươi còn sống, sẽ như thế nào xử lý việc này?"

"Giết!"

Uất Trì Thấm gật đầu, "Không sai, thế nhân lưu truyền phụ hoàng ngươi quá mức tàn nhẫn, hắn sở dĩ làm như vậy chính là muốn cấp cho đám quan viên một cái oai phủ đầu làm bọn họ rõ ràng một điều bọn họ là thần tử, là người mà thiên tử ngươi mở miệng một tiếng là chết."

Lãnh Diệc Hiên gật đầu, không sai, hắn không nên do dự không quyết đoán, như thế chỉ làm cho đám lão thần càng tùy ý làm bậy, khó trách hoàng huynh nói hắn không đủ nhẫn tâm.

"Hiên Nhi, nghe nói Thái Hậu thực không thích Duyệt Nhi."

Lãnh Diệc Hiên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Thấm, Uất Trì Thấm cười lạnh, "Ả nữ nhân hèn mọn này tựa hồ quên mất nàng có thể ngồi lên vị trí hôm nay là bởi vì ngươi cùng Diệu Nhi."

"Phụ thị không cần lo lắng, nàng không làm nổi gió được."

"Phụ thị không lo lắng nàng đối với ngươi gây bất lợi, phụ thị là lo lắng nàng làm khó Duyệt Nhi."

Làm khó Hà Duyệt, trong mắt Lãnh Diệc Hiên hiện lên một tia sát ý, Uất Trì Thấm vừa lòng cong cong khóe miệng, "Hiên Nhi, Duyệt Nhi bất đồng với các Lân nhi khác, hắn thậm chí không bằng ta năm đó, nếu ngươi thật muốn cùng hắn cộng độ nhật nguyệt núi sông, phải bảo vệ tốt hắn."

Lãnh Diệc Hiên trầm mặc không đáp, Uất Trì Thấm vỗ vỗ bả vai Lãnh Diệc Hiên, "Hiên Nhi, Duyệt Nhi hắn quá đơn thuần, từ lúc ta nhìn thấy hắn, ta liền cho rằng hắn không thích hợp với hậu cung tràn đầy tranh đấu này, nhưng...hắn chung quy vẫn là do ngươi giữ lại."

Từ lúc lần đầu nhìn thấy Hà Duyệt, Hà Duyệt vẫn luôn nói muốn rời khỏi hoàng cung, nếu hắn không phải là Hoàng Đế, Hà Duyệt chỉ sợ so với Sở Nhiên càng khó thu phục. Nhớ tới hoàng huynh vẫn luôn hướng hắn kể khổ, Lãnh Diệc Hiên cảm thấy bản thân có thể ôm ấp âu yếm người yêu thật sự may mắn vô cùng.

Thở dài một tiếng, Lãnh Diệc Hiên cười đối mặt với Uất Trì Thấm, "Phụ thị, ta biết nên làm thế nào."

Uất Trì Thấm cười gật đầu, "Không biết Duyệt Nhi chuẩn bị thế nào rôi, chúng ta đi nhìn một chút."

Lãnh Diệc Hiên nghe xong lắc đầu cười cười, phụ thị này của hắn tuổi nay đã ngũ tuần còn không quên ham chơi. Bất quá vì Uất Trì Thấm ham chơi, tâm tình Lãnh Diệc Hiên cũng tốt lên nhiều, khí sắc cũng tốt lên không ít, làm cho Hà Duyệt khi nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc.

Ăn trưa xong, Hà Duyệt lại bồi Uất Trì Thấm hàn huyên về mấy chuyện vui rồi mới bái biệt cùng Lãnh Diệc Hiên về phủ Thái Thị.

Nhưng Lãnh Diệc Hiên cũng không vội vã hồi cung mà là đi bộ hướng phố hoa Nghi Xuân Viện.(chỗ ứ ừ..)

Hà Duyệt nhìn chằm chằm các loại mỹ nữ, Lân Nhi, người nổi đầy da gà, hỏi: "Diệc Hiên, đi tới đây làm cái gì?"

Lãnh Diệc Hiên cười, duỗi tay ôm eo Hà Duyệt, đi nhanh tiến vào Nghi Xuân Viện, Lý ma ma đang bận rộn tiếp khách quan thấy Lãnh Diệc Hiên tiến vào, lập tức tiến lên chào hỏi: "Ai nha, đây không phải là Dịch công tử hay sao?"

"Lý ma ma, Tĩnh Thi cô nương đâu?"

"Có có có, Tĩnh Thi nàng vẫn luôn đợi Dịch công tử người đây."

Lãnh Diệc Hiên cong cong khóe miệng, "Nga, phải không? Vậy bản công tử liền đi xem Tĩnh Thi cô nương, Lý ma ma ngươi tiếp tục đi."

Lý ma ma thấy Lãnh Diệc Hiên rời khỏi phòng, không dám chậm trễ lập tức thét to nói: "Ai, Dịch công tử người chơi vui vẻ."

Lãnh Diệc Hiên che chở Hà Duyệt cùng lên lầu, Hà Duyệt nghe sau lưng nhiều người bàn luận về thân phận của Lãnh Diệc Hiên, ngay sau đó lại nghe cảm thán ca ngợi Tĩnh Thi cô nương đẹp bao nhiêu, không đành lòng nhướng mày nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên tà mị cười, "Không thích nơi này?"

Nếu là trước đây, Hà Duyệt sẽ không do dự trả lời, là nam nhân làm sao lại không thích nơi này nhưng hiện tại thì thân phận của mình cũng khác, không đơn giản bởi vì hắn là nam thị của Hoàng Đế, chỉ bằng thân phận Lân nhi của hắn thôi, chỉ sợ Nghi Xuân Viện cũng không phải là nơi hắn nên tới, bởi vì Lân nhi tới đây đồng nghĩa với việc bán thân.

"Ngươi tới nơi này làm gì? Gặp đầu bảng nơi này, nguơi quen thuộc?"

Lãnh Diệc Hiên không rõ ý Hà Duyệt nói quen thuộc là gì, nhưng từ khẩu khí của đối phương có thể nghe được Duyệt không cao hứng, môi nhẹ dương, cười khẽ đẩy cửa ra nói: "Duyệt đi vào nhìn một cái liền biết thôi."

Hà Duyệt sau khi vào phòng liền nhìn thấy một nữ nhân vô cùng xin đẹp đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu lễ bái nói: "Tĩnh Thi tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến Duyệt Khanh chủ tử, Duyệt Khanh chủ tử thiên tuế."

Hà Duyệt bị hoảng sợ nhưng Lãnh Diệc Hiên lại rất bình tĩnh nói: "Đứng lên đi."

"Tạ Hoàng Thượng."

Lãnh Diệc Hiên lôi kéo Hà Duyệt đang kinh dị ngồi xuống, Tĩnh Thơ cười châm trà, Hà Duyệt nghi hoặc hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Tĩnh Thi là mật thám mà ta cài vào đây."

Mật thám? Hà Duyệt chấn kinh rồi, kinh dị nhìn về phía Tĩnh Thi, Tĩnh Thi đẹp như thiên tiên hướng Hà Duyệt cười cười, Hà Duyệt xấu hổ ho khan một tiếng, lại hỏi: "Vậy Hoàng Thượng tới đây là hỏi có tình báo gì hay không?"

Lãnh Diệc Hiên gật gật đầu, Hà Duyệt đánh giá liếc nhìn Lãnh Diệc Hiên một cái, trong lòng cảm thám, quả nhiên là Hoàng Thượng, có thế suy xét nhiều như thế, khó trách kinh thư từng nói tình báo của Hoàng Thượng trải rộng thiên hạ này, nguyên lai là ai cũng có khả năng là người của Lãnh Diệc Hiên.

"Tĩnh Thi, chuyện trẫm cho ngươi hỏi thăm như thế nào rồi?"

Tĩnh Thi lấy ra từ quần áo phấn hồng một tờ giấy đưa cho Lãnh Diệc Hiên, "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ đã làm tốt thăm dò, thỉnh Hoàng Thượng xem qua."

Lãnh Diệc Hiên lấy lại đây mở ra, Hà Duyệt vội vàng thò đầu lại nhìn, cái gì mà nhi tử quan lại, cái gì mà cháu trai, toàn bộ đều liên quan đến các vị đại quan làm Hà Duyệt không hiểu hỏi: "Mấy người trên đó đều là gì vậy?"

"Hồi chủ tử, đây là nhóm người nổi danh ác bá ở Phục Tương Thành, bọn chúng không chỉ khi dễ bá tánh còn cướp đoạt nữ tử vô tội bán vào quân doanh làm quan kỹ, hơn nữa còn bán mấy Lân nhi cho thương nhân về làm tiểu thiếp, cùng với...."

"Đứng nói nữa!" Vỗ bàn thật mạnh, "Đám người này đều nên giết, quả thực chính là súc sinh, không đúng, tới súc sinh chúng cũng không bằng!"

Lãnh Diệc Hiên nghe Hà Duyệt nói vậy sắc mặt ngưng trọng, Tĩnh Thơ thấy vậy vội vàng cúi đầu, Lãnh Diệc Hiên trầm mặc một hồi rồi nói: "Có bằng chứng không?"

"Hoàng Thượng yên tâm."

Chứng cứ vô cùng xác thực, Hà Duyệt kích động nói: "Diệc Hiên, không thế buông tha những người này."

"Nga, vậy Duyệt cảm thấy trẫm nên xử trí bọn chúng thế nào?"

Hà Duyệt đại khái là đang nổi nóng liền không hề nghĩ ngợi nói: "Làm nhiều chuyện hung ác, ắt nên giết, làm việc nhẹ hơn đày ra biên cương, cũng chiêu cáo thiên hạ, lấy uy khiển trách."

"Hoàng Thượng, nô tỳ nhiều lời, những ngày gần đây không khí Phục Tương Thành bất ổn, nếu đàn áp đám ác bá này xuống sẽ..."

"Không sai, Hoàng Thượng, người ta nói vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, không thế để đám ác bá kia làm xằng làm bậy được."

Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân.... Lãnh Diệc Hiên gợi lên khóe miệng, còn chưa mở miệng bên ngoài đã truyền đến từng đợt ồn ào, Lãnh Diệc Hiên nhướng mày, Hà Duyệt khó chịu, Tĩnh Thi lạnh mặt đi ra ngoài cửa, thấy một nam tử đang nhốn nháo.

"Ta muốn gặp Tĩnh Thi, bản thiếu gia có rất nhiều tiền, cách... Tĩnh Thi, ngươi ra rồi, mau tới cùng bản thiếu gia uống rượu."

Tĩnh Thi nhướng mày, nhìn chằm chằm Lý ma ma, nói: "Mụ mụ, đây là có chuyện gì?"

Lý ma ma rõ ràng Tĩnh Thi nói như vậy là khách quan bên trong không hài lòng, Lý ma ma liền không cao hứng, nhanh nhạy nói: "Trần thiếu gia, Tĩnh Thi nàng đang có khách nhân, không tiện tiếp khách khác, nếu không mụ mụ kêu Hương Nhi tới bồi ngươi như thế nào?"

Hương Nhi tuy không bằng Tĩnh Thi nhưng cũng là một trong nhưng người nổi danh nhất Nghi Xuân Viện, các khách quan bên cạnh chính là hâm mộ vị đại hán nháo sự này, nhưng nam nhân kia căn bản không nghe, hất tay Lý ma ma ra nói: "Mặc kệ, hôm nay ta liền phải có Tĩnh Thi bồi bên cạnh, còn không là vì tiền sao? Lão tử có rất nhiều." Trần Mộc từ trong lòng ngực lấy ra một sấp ngân phiếu giơ trước Lý ma ma, Lý ma ma nhìn nhìn, ước chừng có hai ngàn lượng, Lý ma ma có chút tâm động nhưng nàng rõ ràng vị khách quan bên kia không thể đắc tội, Lý ma ma thực khó xử nhìn về phía Tĩnh Thi.

Tĩnh Thi đối với chuyện Lý ma ma tham lam không đành lòng thở dài, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nói: "Trần thiếu gia, Tĩnh Thi hôm nay không tiếp khách, còn thỉnh Trần thiếu gia ngày khác tới chơi."

"Cái gì? Không tiện tiếp khách? Không được, ngươi hôm nay không muốn bồi bản thiếu gia cũng phải bồi!" Trần Mộc nói xong đi đến trước mặt Tĩnh Thi, Tĩnh Thi thấy thế lui lại một bước vừa vặn gặp phải Hà Duyệt từ phòng trong đi ra.

Bởi vì trước đó mới vào Nghi Xuân Viện được Lãnh Diệc Hiên che chở căn bản không cho Lý ma ma cùng những người khác thấy mặt của Hà Duyệt, lúc này không có Lãnh Diệc Hiên che lấp, dung mạo Hà Duyệt dọa tới đám người ngoài phòng đặc biệt là Trần Mộc đứng gần trong gang tấc.

Trần Mộc đã gặp qua rất nhiều mỹ mạo Lân nhi, nhưng ánh mắt làm người khác tâm động đến như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hưng phấn hô: "Ha ha ha, bản thiếu gia quá là có phúc phần, hôm nay có thể tại đây gặp được Lân nhi đẹp như vậy, chết không đáng tiếc." (Mày nhớ lời mày nói hôm nay J)

Trần Mộc tiến lên duỗi tay nói: "Vị Lân nhi xinh đẹp này, bản thiếu gia coi trọng ngươi, lại đây bồi bản thiếu gia chơi đùa."

Tĩnh Thi còn chưa ra mặt nói chuyện, Hà Duyệt đã trước một bước cho hông Trần Mộc trước mặt một cái tiếp sau đó là chân, đầu. Trần Mộc ôm thân dưới đau đớn quỳ trên mặt đất, những người khác thậm chí cả Lãnh Diệc Hiên đi sau cũng có chút giật mình, chỉ có Hà Duyệt khó chịu giơ giơ tay áo tiến lên nắm lấy cổ áo Trần Mộc nói: "Ngươi có tiền liền ghê gớm, lão tử hôm nay không đánh ngươi quỳ xuống kêu gia gia, lão tử liền không kêu là Hà Duyệt!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio