Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn? Sao có thể ăn? Biết rõ là có độc, Viên Cẩm Hồng tức chết rồi, hắn vốn dĩ muốn mượn đà mạn này để Hoàng Thượng Huyền Minh Quốc cùng Thái tử Tử Mạch Quốc chịu tội, ai ngờ....

Viên Cẩm Hồng lạnh mặt đã biểu lộ rằng hoa này có độc, Lãnh Diệc Hiên chụp bàn thật mạnh, "Quốc sư, ngươi hảo hảo giải thích!"

Lãnh Vân Diệu cũng bất mãn nói: "Quý quốc lễ phép chính là dùng hoa độc tới biểu đạt thành ý?"

Hiên Viên Tử Hằng biết đã xảy ra chuyện, vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi chỉ là quốc sư của chúng ta cùng đại gia vui đùa một chút, quốc gia của chúng ta sao có thể mang thứ phế phẩm này dâng lên hai vị quốc quân được?"

Hai vị tỳ nữ phía sau Hiên Viên Tử Hằng mang hai hộp quà mang lên, cũng mở ra, thấy bên trong là ngọc bích tinh mỹ, Hà Duyệt mới hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.

Phi thị chung quanh đều bội phục khẩu khí của Hà Duyệt, đổi lấy là bọn họ cũng không biết nên làm hành động gì.

Lãnh Diệc Hiên tuy rằng nhận lấy đá quý nhưng khuôn mặt vẫn băng lạnh thấu xương, rõ ràng chính là đang nhằm vào Viên Cẩm Hồng. Hiên Viên Tử Hằng thấy tình huống như vậy liền vội vàng nói sang chuyện khác, Lãnh Diệc Hiên cũng coi như cho Hiên Viên Tử Hằng mặt mũi, đơn giản nói vài câu liền qua loa xem như chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.

Vốn dĩ Lãnh Diệc Hiên không muốn bỏ qua cho Viên Cẩm Hồng vô lễ nhưng suy xét đến Thanh Loan Quốc là quốc qua mạnh nhất trong ba nước đành nhịn xuống khẩu khí này.

Phượng Dạ kỳ thật cũng rất bất mãn, tên quốc sư chết tiệt kia vậy mà dám lấy độc hoa ra để chơi đùa bọn họ, này không phải là cười nhạo bọn họ vô tri sao? Nếu không có Hà Duyệt hôm nay ra mặt ngăn cản trò đùa này, chỉ sợ...

Vì không để không khí áp lực, Phượng Dạ cười mở miệng nói: "Duyệt Quý Khanh thật là kiến thức sâu rộng, bản vương bội phục."

Hà Duyệt chỉ nhàn nhạt cong lên khóe miệng nhìn Phượng Dạ, ngay sau đó bỏ qua một bên tầm mắt, Lãnh Diệc Hiên lúc này mới nói: "Đem lông tuyết hồ ban thưởng cho Duyệt Quý Khanh."

Lời này Lãnh Diệc Hiên vừa nói ra lại mang đến cho mọi người một phen khí lạnh, kia chính là lông tuyết hồ a! Là quốc bảo Tử Mạch Quốc a! Như thế nào lại đem ban thưởng cho một nam thị nho nhỏ?

Đức Phi lúc này rất bất mãn nhưng nàng không thể phản bác, nếu không có Hà Duyệt ra mặt chuyện hôm nay sẽ trở nên thật nghiêm trọng, nhưng nàng thật không hy vọng Hà Duyệt có được món bảo vật thượng đẳng này!

"Hoàng Thượng anh minh, lý ra nên như vậy." Lãnh Vân Diệu cười nói.

Sau khi Lãnh Vân Diệu mở miệng, các triều thần khắc cũng thi nhau tán thành, ngay cả Phượng Dạ cũng đã nói lý ra nên như thế khiến cho Hà Duyệt đang muốn cự tuyệt đều không thể nói nên lời.

Mà điều để Hà Duyệt kinh ngạc nhất chính là vị Lữ Thái Hậu từ trước đến nay đều không thích Hà Duyệt cũng ở trước mặt mọi người khen hắn vài câu, làm Hà Duyệt kinh hồn tán đản không thôi.

Hà Duyệt có thể cả đời không tưởng tượng được, chuyện chủ động hôm nay sẽ mở ra cho hắn một khởi đầu không tưởng được.

Tam quốc hội tụ sẽ tổ chức ba ngày, ngay thứ nhất chính ta ba nước cùng tụ lại mở yến tiệc cùng những tiết mục tặng phẩm; ngảy thứ hai nghỉ ngơi, kỳ thật cũng là cấp cho đắc phái viên của các quốc gia có thời gian du lịch ở kinh thành, đương nhiên tổ chức những chuyến đi này còn có quan quân triều đình rồi. Ngày thứ ba là săn thú bên ngoài, cũng là ngày cuối cùng của Tam quốc hội tụ.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, hôm nay Hà Duyệt mặc một bộ hoa phục xanh biển cùng các vị phi thị hậu cung ra ngoài Phục Tương Thành săn thú.

Đi vào vùng săn bắn, Lãnh Diệc Hiên cũng triển lộ thân thủ chính mình, cười ngựa cùng Phượng Dạ và Hiên Viên Tử Hằng cùng đi săn thú, ngay cả Lương Thần Mục Trì, Thục Phi Thượng Uyển Như cũng thay đồ đi ngựa theo sau Lãnh Diệc Hiên vào rừng cây làm Hà Duyệt không thể cưỡi ngựa hâm mộ không thôi.

Lãnh Vân Diệu cũng muốn trổ tài thi thố nhưng chính là hắn phải chủ trì nơi này liền thở dài cùng Tiêu Sở Nhiên ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Hà Duyệt ngồi chọc chọc thịt dê nướng mà Thải Hà bưng lên, vô vị không nói còn tanh hôi, Hà Duyệt chịu đựng vài lần xác định ngửi thấy không thoải mái mới cho Thải Hà mang đi, hơn nữa đứng dậy kêu: "Tử Ngọc, bồi bản quân đi một chút."

"Chủ tử là muốn đi đâu?"

Hà Duyệt nhìn nhìn rừng cây, khu săn thú bên kia không thể đi, sau lưng mình lại là đường đất cũng không có gì để đi, bên trái là một tòa núi nhỏ, đi nơi đó không biết có thể hay không tìm được một ít gia vị.

Ngươi không nghe lầm, Hà Duyệt không phải tính toán đi giải sầu mà là đi tìm gia vị.

"Qua bên kia đi!"

Tử Ngọc nhìn về phía phương hướng Hà Duyệt chỉ chỉ, đầu tiên là cả kinh sau đó là đỡ tay Hà Duyệt đi đến bên cạnh hòn núi nhỏ. Những người khác đều bận rộn dối trá trau dồi tình cảm đều không có chú ý tới hành động của Hà Duyệt, ngay cả Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên cũng không chú ý tới Hà Duyệt đã không còn ngồi ở sảnh chờ.

Bởi vì là vùng săn thú, chung quanh đều có trọng binh canh gác, người bình thượng tuyệt đối không thể tiến vào, mà lúc Hà Duyệt đi đến phụ cận ngọn núi, binh lính vội vàng thỉnh an, Hà Duyệt nói cho bọn họ biết mình muốn đi lên đó, binh lính có chút do dự, Tử Ngọc đứng ra nói: "Các ngươi phái hai người đi theo là được rồi."

Nếu là có người đi theo, thủ vệ cũng yên tâm cho Hà Duyệt tiến vào núi nộng rậm cây cối.

Trong rừng cây thực yên tĩnh, cây cối cao to đều che đến mức không nhìn thấy đỉnh núi, bất quá Hà Duyệt mới không chú ý đến những cái đó mà là chuyên tâm lưu ý thực vật xung quanh.

"Chủ tử, người đang tìm cái gì?"

"Tìm đồ ăn."

Tử Ngọc nghi hoặc, "Ăn, chủ tử chính là không thích thịt nướng?"

Hà Duyệt quay đầu lại, "Không tính là không thích, chỉ là không thích mùi tanh của nó."

Tử Ngọc không hiểu, Hà Duyệt thở dài nói: "Ngươi cùng bản quân đi vào trong một chút, bản quân muốn tìm một chút thức ăn, đảm bảo tìm được rồi ăn được chúng ngươi nhất định không quên."

Tử Ngọc hoàn toàn không rõ trong cái rừng cây nho nhỏ này có cái gì mà làm nàng ăn vào không quên chứ, bất quá thấy bộ dáng Hà Duyệt cao hứng dảnh phải tiến lên đi theo. Hai binh lính đi sau nhìn nhau thoáng qua rồi cũng chạy nhanh đuổi theo Tử Ngọc.

Mà lúc này Lãnh Diệc Hiên trong rừng cây trở về đem con mồi ném về phía đầu bếp, nhìn lướt qua sảnh chờ một cái phát hiện không có thân ảnh Hà Duyệt, nhíu mày hướng bên cạnh Lãnh Vân Diệu hỏi: "Hoàng huynh, Duyệt đâu?"

Lãnh Vân Diệu nhìn về phía đối diện đã không còn người ngồi, kinh ngạc đứng lên, "Vừa rồi còn ở....Duyệt Quý Khanh đi đâu?"

Cung nữ phụ trách đưa trà lập tức khom lứng, "Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy Duyệt Quý Khanh đi về bên này/"

Lãnh Diệc Hiên nhìn về địa phương noi cung nữ chỉ đến, một tòa núi nhỏ? Lãnh Vân Diệu cũng chú ý tới, vội vàng hô: "Còn không mau phái người đi tìm."

"Không cần, hoàng huynh, ngươi phụ trách xử lý chuyện ở đây, trẫm đi xem."

Lãnh Vân Diệu gật đầu, Lãnh Diệc Hiên mới rời đi, Tiêu Sở Nhiên lập tức trừng mắt nhìn Lãnh Vân Diệu một cái, Lãnh Vân Diệu bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài nhìn Tiêu Sở Nhiên quay đầu rời đi.

Hà Duyệt lúc tiến sâu vào trong rừng cây, thấy đầy đất chính là nấm hương tươi, cùng với ớt cay, còn có hành tỏi, thậm chí là bát giác (là đại hồi đó các bạn), còn có cây quế khó tìm nữa chứ! Lúc Hà Duyệt nhìn thấy thật hận không thể chạy đến hôn cây quế mấy cái.

Tuy rằng ngự thiện ăn rất ngon nhưng Hà Duyệt vẫn rất nhớ những món ăn ở thời hiện đại, đặc biệt là lẩu a, Hà Duyệt đã sớm muốn ăn, chính là bởi vì ở trong cung, hơn nữa còn không có gia vị chỉ có thể thàm than bất hạnh, hiện giờ để hắn tìm được mấy thứ tốt, Hà Duyệt như thế nào không kích động, không cao hứng.

Hà Duyệt ngưởi thấy mùi cay cay hăng hăng, liếm liếm môi, lẩu a, ta tới rồi!

"Chủ tử, người vuốt ve cây này làm cái gì?"

Hà Duyệt thu hồi tâm tình kích động, đối với binh lính theo sau nói: "Các ngươi mang mấy cái là cây này thu thập cho ta."

"Lá cây? Chủ tử, người lấy lá cây làm cái gì?"

"Đương nhiên là ăn rồi, Tử Ngọc, ngươi trước đừng hỏi, chúng ta đem mấy cái nâm đó thu lại mang về."

Hà Duyệt mới không để ý đến vẻ mặt nghi vấn của Tử Ngọc đâu, lo cho chính mình đang hái nấm hương, còn đem hành tỏi, ớt cay toàn bộ thu vào túi, nhìn những món gia vị còn bày đầy trên đất, Hà Duyệt rối rắm, như thế nào mang về hết đây?

"Duyệt."

Hà Duyệt ngẩng đầu thấy Lãnh Diệc Hiên đang lạnh mặt đi tới, vội vàng tiến lên thỉnh an nói: "Tham kiến Hoàng Thượng."

"Đứng lên đi." Lãnh Diệc Hiên dùng tay nhéo nhéo cái mũi Hà Duyệt, "Không ngoan ngoãn ở lại dảnh chờ mà còn đi lung tung, tới rừng cây nguy hiểm này làm cái gì?"

"Ách...Thần thị...Thần thị..." Hà Duyệt nhìn đống đồ ăn trên mặt đất, Lãnh Diệc Hiên nhân tiện cũng nhìn thoáng qua, phát hiện trên mặt đất chồng chất những loại thực vật kỳ quái, Lãnh Diệc Hiên lạnh lùng nói: "Tìm mấy cái này về làm gì?"

"Làm ăn." Hà Duyệt không chút do dự trả lời, Lãnh Diệc Hiên nhướng mày, Hà Duyệt vội vàng tiến lên giải thích xem mấy thứ này chế biến ra liền ăn ngon như thế nào, tuy rằng Lãnh Diệc Hiên không quá tin tưởng nhưng cũng không muốn hủy đi cao hứng của Hà Duyệt, phất phất tay, lệnh cho đám người đi theo mang hết về đồng thời cùng Hà Duyệt ra ngoài.

Hà Duyệt biết được Lãnh Diệc Hiên bây giờ có chút tức giận liền cúi đầu theo Lãnh Diệc Hiên ra ngoài rừng cây, đi đến khu đất trống trải liền nhìn thấy đám người Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên nhìn thấy Hà Duyệt bình an ra ngoài không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng tiến lên lôi kéo tay Hà Duyệt quở trach một phen.

"Sở Nhiên, là ta không đúng, hẳn là nên cùng Vân Vương thông báo một tiếng."

"Ngươi..thôi, nhìn ngươi một thân bùn đất, đi vào rừng chính là chơi bùn đi?"

"Ngạch, sao có thể." Hà Duyệt sau khi phản bác quay đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên, lúng túng nói: "Hoàng Thượng, thần thị có thể hay không lấy một con gà rừng?"

"Gà rừng? Ngươi lấy gà rừng làm cái gì?"

"Làm..."

"Thôi, đi lấy một con gà rừng mang đến cho Duyệt Quý Khanh, trẫm hảo muốn nhìn xem ái thị của trẫm sẽ làm nên cái mỹ vị gì?"

Ngạch, cái tên gà ăn mày Hà Duyệt thật không dám mang ra giời thiệu, sợ rằng nhóm người này đặc biệt là Lãnh Diệc Hiên sẽ không ăn cho nên trước hết lệnh cho Tử Ngọc đem nấm đi thái, nấm hương sau khi rửa sạch sẽ đem thái được mang đến chỗ Hà Duyệt yêu cầu.

Hà Duyệt đem con gà rửa sạch sẽ rồi đem những thứ thực vật kỳ quái nhét vào bụng gà, sau đó đào một cái hố đủ sâu rồi vùi gà vào, sau đó bát đầu nhóm lửa.

Hà Duyệt thân thủ chuẩn bị đồ ăn không chỉ khiến Lãnh Diệc Hiên hứng thú mà cả Hiên Viên Tử Hằng cùng Phượng Dạ săn thú trở về cũng hứng thú chạy tới hỏi thăm, Hà Duyệt đành phải đem tên của món ăn nói ra, Lãnh Vân Diệu đầu tiên nghe thì cả kinh sau đó thì phụt ra cười.

"Gà ăn mày, tên này hay, Duyệt Quý Khanh có phải hay không nói là gà này đi ăn trộm tới nướng án nên được gọi như vậy đi?"

Hà Duyệt vẻ mặt như thế nào ngươi biết nhìn Lãnh Vân Diệu, Lãnh Vân Diệu câu môi cười, "Nga, xem ra bản quân thật sự đoán đúng rồi."

Là chó ngáp phải ruồi đi! Hà Duyệt lại một lần nữa cảm thán trí thông minh của cổ nhân, kéo kéo khóe miệng, tiến lên sờ một chút bùn đất nóng lên, "Hẳn là được rồi đi." Hà Duyệt chuẩn bị động thủ đào, Lãnh Diệc Hiên giữ chặt tay, nói: "Có người sẽ làm."

Lãnh Diệc Hiên mở miệng, mấy người kia còn không dám hầu hạ sao, có người vội vàng tiến lên đem con gà bị chôn bên dười lên, Hà Duyệt sờ sờ con gà nóng hổi, thổi thổi ngón tay, đem bùn đất phủi ra, một cỗ mùi thơm kỳ lạ phát tán trên không gian.

"Mùi hương này....nhất định ăn ngon!" Phượng Dạ đã gợi lên ý muốn ăn.

Hiên Viên Tử Hằng cũng muốn ăn, Hà Duyệt không vội không chậm đem một khối gà bỏ vào miệng, vị hăng hăng cay cay mang theo một chút mùi bùn đất nhạt nhạt, mùi của nấm hương thật làm cho Hà Duyệt hận không thể một lần ăn hết con gà a!

Chính là hắn nướng một con như vậy, thấy bộ dáng mấy người chung quanh đều như hổ rình mồi, Hà Duyệt vẫn là lấy một ít thịt gà đi đến bên cạnh Lãnh Diệc Hiên, "Hoàng Thượng, Thần thị lần đầu làm, mong người không ghét bỏ."

Đức Phi thực khinh thường con gà bẩn hề hề này nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng mùi thơm xác thực rất hấp dẫn, Hoa Thần cùng ý tưởng với Đức Phi, tức giận chính mình vì cái gì không động thủ lại để tên Hà Duyệt kia nhận hết công lao?

Lãnh Diệc Hiên cũng không biết ý tưởng trong đầu của các vị phi thị, cầm lấy chiếc đùa gắp một miếng gà lên, Hà Duyệt khẩn trương nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên ăn vào ngay lập tức kinh ngạc nhìn Hà Duyệt, ngay sau đó cười nói: "Ái thị quả nhiên thông tuệ, thức ăn ngon như thế trẫm vẫn là lần đầu tiên nếm thử."

Có thể để Lãnh Diệc Hiên khen ngon nhất định rất ngon, Hà Duyệt vừa lòng gật đầu, cũng nhìn về phía con gà được nướng tốt, Lãnh Diệc Hiên rõ ràng Hà Duyệt muốn cái gì liền mở miệng nói: "Đi đem toàn bộ những con gà rừng còn lại làm thành gà ăn mày."

Được thôi! Cái này bọn họ minh bạch không thể ngay lập tức được hưởng dụng mỹ vị rồi, chỉ có thể đợt tiếp theo, Phượng Dạ ai thán một tiếng, hắn chính là muốn ăn đồ Duyệt làm cơ!

Gà ăn mày mỹ vị làm tất cả mọi người tán thưởng, Lãnh Vân Diệu càng là muốn đem cái tên món này đổi thành "gà gáy bình minh", muốn món này trở thành đặc sản Phục Tương Thành, thậm chí đồn nếu ăn món này nhất định sẽ được đầu đề bảng nha, dụ mấy công tử tiểu thư con nhà có tiền tới ăn nhất định kiếm được không ít a! Vân Vương điện hạ của chúng ta lại kiếm được một khoản lớn rồi! (Đúng là có đầu óc kinh doanh, em nghĩ Diệu ca nên đi làm thương nhân đi đừng làm Vương gia nữa =)))))

(Chương này tương đối ấm áp nhẹ nhàng a ^ ^)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio