Hai chữ Lân nhi vừa ra khỏi miệng toàn bộ tửu lâu nổi lên một mảnh ồn ào, Hà Duyệt lui lại vài bước, tiểu dược đồng vội vàng chạy lên trước ngăn trở, "Chớ có vô lễ, công tử nhà ta ăn mặc như vậy là do có bệnh không thể thấy nắng."
"Tiểu thư đồng, nơi này chính là tửu lâu, không phải ở bên ngoài thì làm gì có ánh nắng, cho nên muốn lão tử tha thứ cho các ngươi thì nhanh đem áo choàng kéo xuống cùng lão tử xin lỗi." Tên mãng phu độc ác nói.
Hà Duyệt cảm thấy vận khí chính ình cũng đủ thối đi, gặp cái loại người càn quấy này, thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Ngươi bây giờ muốn gì?"
Thanh âm mềm nhẹ yếu đuối khiến cho vô số nam tử đồn đoán, kích động, có vài người còn khẳng định đây chính là Lân nhi làm Hà Duyệt càng thêm phiền muộn, tiểu dược đồng biết việc này phiền toái, chạy đi gọi Ngô An bây giờ khẳng định không được chỉ có thể tận lực bảo hộ người ở đằng sau.
Hành động của tiểu dược đồng làm cho Hà Duyệt an tâm không ít, khẽ cười cười, nghe thấy tên mãng phu lớn tiếng nói: "Không nghe thấy lão tử nói gì sao? Kêu ngươi bỏ áo choàng ra hướng lão tử xin lỗi."
"Đụng phải ngươi là ta không đúng, bất quá ngươi cũng không được cưỡng bách người khác như vậy, cho nên ta dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi?"
"Ai nha, gia hỏa này tìm chết, dám đắc tội Tiết cẩu tử, không phải tìm chết thì là gì?"
"Cũng không phải vậy sao! Gia hỏa này nhất định là không muốn sống nữa."
Người khác tán đồng, Tiết cẩu tử giận dữ, một chân đá lên cái ghế nằm bên cạnh, sức lực hùng mạnh kia làm cho tiểu dược đồng lo lắng cũng làm Hà Duyệt nhướng mày, vỗ vỗ bả vai tiểu dược đồng, duỗi tay kéo chiếc mũ áo xuống để lộ ra một bộ mặt băng mỹ nhân nhu nhược mềm yếu.
Hà Duyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên mãng phu, nói: "Không được vô lễ!"
"Là Lân nhi, thật đúng là Lân nhi!"
"Ha ha ha, ts may mắn khó gặp lại gặp được Lân nhi ở đây, đáng giá!"
Hà Duyệt để lộ dung mạo chấn động cả tửu lâu, tửu lâu chưởng quầy cùng tiểu nhị hoàn toàn không tưởng tượng được vị công tử huyền bí kia lại là một Lân nhi mỹ mạo quốc sắc thiên hương, cái này tiêu rồi, đắc tội Lân nhi, bọn họ sẽ không có kết quả tốt. (Do mấy vùng này ít thấy Lân nhi nên hình tượng Lân nhi thường được ví như thần thánh đó mấy chế chứ ở hậu cung chúng nó tát nhau ầm ầm =))))
"Ha ha ha, thật đúng là Lân nhi, Tiết cẩu tử ta đáng giá a." Tiết cẩu tử lộ ra biểu cảm đáng khinh, nói: "Vị Lân nhi này, chỉ cần ngươi bồi ta uống một chén, chuyện hôm nay liền coi như không có gì xảy ra."
"Làm càn, thế nhưng lại dám vũ nhục Lân nhi, ngươi không muốn sống nữa?" Tiểu dược đồng rống giận bị Tiết cẩu tử thô bạo đẩy ra, "Ngươi một cái tiểu thư đồng mà cũng dám cùng ta gọi nhịp!" Theo sau hướng Hà Duyệt vẻ mặt đáng khinh nói: "Mỹ nhân, ta tới...... Đau! Mẹ nó, ai? Ai đánh lén, ra đây cho lão tử!"
Tửu lầu một mảnh an tĩnh không ái dám lên tiếng, Tiết cẩu tử này có tiếng tàn nhẫn lại vô lễ, còn có một thân bản lĩnh làm rất nhiều tiểu thư nhà giàu ăn không ít khổ, hiện giờ cũng không có ai ngu ngốc đứng ra.
Tiết cẩu tử thật phẫn nộ nhưng là không ai lên tiếng liền quay đầu lại, ai ngờ trong nháy mắt một chiếc đũa bay sượt qua mặt của tên mãng phu rồi vững vàng cắm vào cây cột, bây giờ Tiết cẩu tử biết là ai ra tay rồi.
Tiết cẩu tử nhìn chằm chằm vào một người dung mạo sắc bén ở trong góc tường, diện mạo tuấn lãng, khí chất hiên ngang, tên mãng phu giận dữ hét: "Mẹ nó, là ngươi đánh lén ta!"
"Không muốn chết liền lăn."
Một câu làm mấy người chung quanh vội vàng bỏ chạy, Tiết cẩu tử không phục cấm lấy một cái ghế hướng nam tử kia phục kích qua, Hà Duyệt có chút lo lắng, chính là vị nam tử soái khí kia nhanh chóng một chiêu chụp được cái ghế đồng thời tung ra lưỡi kiếm kề sát trên yết hầy tên mãng phu, "Muốn chết sao?"
Tiết cẩu tử bị sát khí nồng đậm kia dọa sợ rồi, vội vàng lui ra sau vài bước, ném ghế xuống, cố nén trụ sợ hãi chỉ vào nam tử kia nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, lão tử nhất định sẽ quay lại báo thù."
Tiết cẩu tử đều bị khuôn mặt băng lãnh kia dọa chạy, mặt khác mấy hán tử có ý đồ muốn tiếp cận Hà Duyệt cũng ngoan ngoãn thoái lui bằng không chính là an tĩnh ăn cơm, Hà Duyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó đi nhìn thấy nam tử soái khí kia đi tới, Hà Duyệt liền vội vàng cảm tạ nói: "Đa tạ hiệp sĩ ra tay tương trợ."
"Chuyện nhỏ không tốn sức không cần cảm ơn."
Người này thật hào sảng a, Hà Duyệt nhàn nhạt cười cười, nam tử nhìn chằm chằm Hà Duyệt vài lần, theo sau nói: "Lân nhi vẫn là nên tìm một hộ về tốt một chút."
"Ta..."
"Tần Phong, người đang làm cái gì vậy, trở về thôi." (Mấy chế nghe tên Tần Phong quen không?)
Thanh âm quen thuộc dẫn dắt hồi ức của Hà Duyệt, quay đầu nhìn lại, gương mặt tuyệt đẹp kia làm Hà Duyệt cả đời khó quên, trừng lớn đôi mắt không thể tin được, vì cái gì hắn và người này lại hội ngộ ở đây a!
"Phượng Dạ!"
"Hà Duyệt!" Phượng Dạ cũng hoàn toàn không thể tin được có thể gặp lại Hà Duyệt ở đây, Lân nhi làm hắn run động.
Ở Tam quốc hội tụ hắn mời Hà Duyệt tới Tử Mạch Quốc làm khách nhưng Phượng Dạ cũng biết rằng Hà Duyệt sao có thể đi, hiện giờ người này liền chân chân thực thực xuất hiện trước mặt hắn, hắn sao có thể không kích động, Phượng Dạ hưng phấn tiến lên bắt lấy tay Hà Duyệt, "Ngươi vì sao lại ở đây? Ngươi tới thực hiện lời hứa sao?"
Hà Duyệt cũng bị chuyện Phượng Dạ xuất hiện ở đây mà bị dọa ngây người, bất quá khi phát hiện hành động của đối phương vội vàng kêu: "Công tử, thỉnh tự trọng!"
Phượng Dạ nhìn bàn tay mình chân chính bắt lấy bàn tay Hà Duyệt, ý cười nén mãi không được tương phản còn tiến lại gần hơn mặc kệ Hà Duyệt ở bên cạnh thét ra lửa, "Phượng Dạ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Hà Duyệt, Duyệt Quân, Duyệt Nhi..." (Các cưng cho ai gia nôn mười giây...)
"Câm miệng!" Hà Duyệt đẩy Phượng Dạ ra, Phượng Dạ cũng không tức giận tương phản còn cao hứng mỉm cười nói: "Nếu ngươi đã ở chỗ này thì cùng ta đi Tử Mạch Quốc đi."
Tuyết Dương Thành bởi vì gần Tử Mạch Quốc cho nên rất nhiều thời điểm thương nhân của Tử Mạch Quốc sẽ tới đây buôn bán chính sản vật da lông của mình, điều đó làm ngươi khác không nghi ngờ về thân phận của Phượng Dạ.
Chính là Hà Duyệt biết được gia hỏa này cản bản không phải là cái thương nhân gì đó mà chính là Tử Mạch Quốc Thái tử a, mẹ nó, gia hỏa này da mặt càng ngày càng dày, dám trắng trợn táo bạo đi đi về về Huyền Minh Quốc, hắn làm như Huyền Minh Quốc là đồ trăng trí không bằng!
Hà Duyệt vỗ rớt cánh tay của Phượng Dạ, lạnh nhạt nói: "Không đi, còn có, ta không quen biết ngươi."
"Duyệt Quân nói như vậy thực gượng ép." Phượng Dạ vào lúc phát hiện Hà Duyệt một mình hiện diện ở Tuyết Dương Thành liền thấy thật tốt, Phượng Dạ trăm cay nghìn đắng chờ đợi cuối cùng cơ hội cũng tới.
Hà Duyệt buồn rầu bị cảnh vệ Tần Phong bên người Phượng Dạ thấy được, vội vàng kêu: "Thiếu chủ, còn thỉnh không cần làm ra chuyện cưỡng bức ảnh hưởng đến lễ nghĩa."
Tần Phong nói lời này nhắc nhở Phượng Dạ, không sai, hắn cũng không thể làm ra chuyện gì uy hiếp Hà Duyệt, cần phải để Hà Duyệt cam tâm tình nguyện theo hắn, điều chỉnh tâm tình thu hồi vẻ kích động, chân thành nói: "Có bằng hữu phương xa tới, ta vui vẻ vô cùng, Duyệt Quân sẽ không không cho ta mặt mũi đi?"
Hà Duyệt đầu tiên là nhìn Tân Phong cảm tạ một cái sau đó giương mắt trừng Phượng Dạ, khó chịu nói: "Phượng Dạ, ngươi làm gì phải cố chấp như vậy? Ta tới Tuyết Dương Thành chơi còn thình không cần quấy rầy." Nói xong lời này không đợi Phượng Dạ mở miệng liền xoay người đi lên lầu, tiểu dược đồng nhìn nhìn Phượng Dạ cùng Hà Duyệt rồi lập tức đuổi theo lên lầu.
Phượng Dạ thở dài, "Người này tính vẫn xấu như vậy."
"Thiếu chủ, hắn chính là Lân nhi mà người ngày đêm mong nhớ?"
Phượng Dạ gật đầu, "Không sai, thấy thế nào?"
"Thiếu chủ, người chừng nào thì làm mấy chuyện tranh giành tình nhân này?" Tấn Phong nói một lời này xém chút nữa làm Phượng Dạ tức chết, cũng may Phượng Dạ trầm ổn, nghiêm túc nói: "Đi điều tra một chút người đó vì sao lại ở chỗ này?"
Tần Phong làm thần tử không thể không lĩnh mệnh, sau khi Phượng Dạ cùng Tần Phong rời đi Ngô Quý cũng trở về tửu lâu, Ngô Quý nghe thấy mấy người bên dưới châu đầu ghé tai mới biết được Hà Duyệt bị bại lộ thân phận lại nghe thấy có người ở Tử Mạch Quốc biết Hà Duyệt liền vội vàng chạy lên lầu, gõ vang cửa phòng Hà Duyệt.
Hà Duyệt nhìn thấy Ngô Quý trở về mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ngươi cùng ta đi Lâm An Đường đi."
"Ngươi còn chưa phao thuốc tắm?"
Hà Duyệt gật đầu, "Vừa mới xảy ra chút chuyện, không đi được, ngươi đưa ta đi rồi lại giúp ta thay đổi khách điếm."
Ngô Quý tuy rằng không biết Hà Duyệt gắp phải rắc rối gì nhưng thấy lúc này Hà Duyệt đã bị bại lộ thân phận xác thực ở lại đây không tốt liền gật đầu hộ tống Hà Duyệt đi Lâm An Đường. Ở Lâm An Đường Ngô An nghe được chuyện của Hà Duyệt liền nói hắn ở lại nhà ông, Hà Duyệt trước đó sợ quấy rầy người nhà Ngô An liền cự tuyệt nhưng tình thế như hôm nay thì không thể từ chối nữa, đành làm phiền Ngô An vậy.
Phượng Dạ trọ lại một khách điếm chờ đợi Tần Phong trở về, cũng may Tần Phong làm việc thực không tồi, mới một canh giờ đã trở lại báo cáo.
"Hỏi thăm như thế nào?"
"Điện hạ, vị Lân nhi kia đang ở Lâm An Đường chữa trị."
"Chữa bệnh?" Phượng Dạ khiếp sợ đứng lên, "Hắn bị bệnh gì?"
Tần Phong lắc đầu, "Thần tạm thời chưa tra ra được bất quá theo đồn đãi, vị Lân nhi này trên lưng có vết thương do kiếm gây nên."
Kiếm thương! Đang yên đang lành sao lại bị kiếm làm bị thương? Khó trách Hà Duyệt lại đến Tuyết Dương Thành này chữa bệnh, bất quá tại sao lại không chọn Phục Tương Thành, lại nói sao hoàng cung lại không có thuốc tốt bằng Tuyết Dương Thành chứ?
"Bên hoàng cung Huyền Minh Quốc kia có truyền tới cái gì không?"
"Người của chúng ta hồi báo nói Hoàng Thượng Huyền Minh Quốc đã hồi cung, mà trước khi hắn hồi cung, Duyệt Quý Khanh ngày xưa được tấn chức lên làm Tuệ Thần hơn nữa Tuệ Thần này còn liền can đến một vụ án mạng đang chờ được điều tra rõ sự tình."
Hà Duyệt tấn phong lên làm Tuệ Thần, mà Tuệ Thần đáng lẽ đang ở trong cung lại chạy đến Tuyết Dương Thành, Phượng Dạ ý vị thâm trường cười nói: "Có trò hay xem rồi."
Hà Duyệt ở Tuyết Dương Thành ngây người được nửa tháng, thân thể sau khi được Ngô An kê thuốc chữa trị đã tốt lên ít nhiều, không chỉ có khí sắc tốt hơn mà lúc ăn uống cũng nhiều hơn, nhìn thấy một bàn thức ăn được Hà Duyệt cho vào bụng, Ngô An liền cao hứng chải vuốt chòm râu nói: "Có thể ăn tốt như vậy chứng tỏ đứa bé trong bụng rất tốt."
"Này cũng là nhờ toa thuốc hay của Ngô đại phu."
"Không, đây là phúc khí của Hà Duyệt ngươi, nếu là Lân nhi khác chỉ sợ đã sớm mất mạng rồi."
"Ta đây còn cần phao thuốc sao?"
Ngô An lắc đầu, "Không cần, ngày mai bắt đầu nên ăn thêm chút đồ bổ cùng uống thuốc, một tháng sau liền không đáng ngại."
Đến lúc đó không sai biệt lắm là cuối năm, muốn trở về Phục Tương Thành liền phải chờ thêm hai tháng nữa.
"Dưỡng bệnh cần tâm bình khí hòa, không thể gấp gáp."
"Ngô đại phu, người an tâm đi ta nhất định an tâm tĩnh dưỡng."
Ngô An gật đầu, đứng dậy định ra khỏi phòng liền thấy một dược đồng từ bên ngoài chạy đến, nói: "Sư phụ, bên ngoài có một vị muốn gặp Hà công tử."
Thế nhưng biết được Hà Duyệt ở chỗ này, thật không đơn giản, Ngô An nghiêm túc nói: "Là ai?"
"Vị công tử kia nói hắn tên là Phượng Dạ, nói chỉ cần đem tên hắn nói cho Hà công tử, Hà công tử liền tới gắp hắn."
Phượng Dạ.... Hà Duyệt nắm chặt tay, gia hỏa này rốt cuộc có bao nhiêu kẹo mạch nha kết dính a? Thế nhưng có thể truy ra nơi hắn ẩn nấp, thật là....
Ngô An nhìn về phía Hà Duyệt, phát hiện sắc mặt Hà Duyệt không tốt liền minh bạch Hà Duyệt nhận thức người này, bất quá.... "Ngươi trở về cùng Phượng Dạ công tử nói, Hà công tử đang nghỉ ngơi không tiện bị quấy rầy."
"Ta thấy hắn còn có tinh thần dùng bữa nha. Ngô đại phu, Phượng Dạ đường đột tiến vào còn thỉnh ngươi thứ lỗi."
"Tự mình xâm nhập cũng đã vào rồi thì còn xin lỗi cái gì?"
Phượng Dạ rõ ràng hắn công vào là không đúng chính là nếu không xông vào, Hà Duyệt này nhát định liền tìm mấy cái cớ lông gà vỏ tỏi để cự tuyệt hắn, vĩnh viễn cũng không thể thấy mặt.
"Ngô đại phu, người cũng đừng tức giận, ta hôm nay tới đây cũng chính là tới đón bằng hữu của mình." Phượng Dạ cười nhìn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt cảm giác được một tia bất an, Phượng Dạ tiếp tục nói: "Ta nghe nói bằng hữu của ta bị bệnh, cũng nghe nói Ngô đại phu ngươi ý thuật cao minh chữa trị cho hắn, kế tiếp chỉ cần uống thuốc dưỡng thân thể, nhà ta ở biên giới Tử Mạch Quốc, nơi đó có thiên sơn tuyết liền thượng đẳng, tuyết tham, tuyết nhung, Ngô đại phu, ngươi là người hành y, đương nhiên biết được mấy dược phẩm đó có bao nhiêu trân quý, đúng không?"
(Ây do, má Phượng Dạ này thật là dai mà, ta đã nói rồi mấy đứa tình thánh rất đáng sợ a!)