Nhờ người làm việc, tự nhiên không thể bạc đãi người khác, Sở Từ tặng một ít bạch ma cho Trần Tử Phương, lại ám chỉ y tin tức hoàng đế băng hà.
Trần Tử Phương vừa nghe vô cùng kinh ngạc, nhưng y thực mau liền trấn định trở lại, sau đó vội vàng nói lời cảm tạ, cầm đồ quay về học xá của mình.
Sở Từ lại lựa một ít bạch ma, cầm đi đưa cho Tần phu tử.
Y lường trước Tần phu tử hẳn là còn chưa biết chuyện này, nhiều nhất là biết bệ hạ thân thể chuyển biến xấu.
"Sư mẫu, học sinh lại tới cửa làm phiền." Sở Từ cười tủm tỉm chào hỏi, sau đó mở hai tay, đem đồ vật giao cho Tần sư mẫu.
Tần sư mẫu nhìn phía sau hắn một chút, phát hiện hắn là tới một mình, liền hỏi: "Vì sao không mang theo Tiểu Viễn cùng Ngọc Nhi cùng đến, chổ này của ta mới tới một chút trái cây ngâm đường, còn nói làm cho bọn chúng nếm thử đâu.
Vậy ngươi đợi lát nữa lúc đi mang một chút đi thôi."
Sở Từ cảm thấy hai cái tiểu gia hỏa giống như so với hắn còn được hoan nghênh hơn, chẳng qua sau khi dàn xếp ổn thoải dẫn bọn chúng tới một lần, liền thu hoạch cảm tình của Tần sư mẫu.
Bất quá cũng phải, Tần phu tử hai người nhi tử hàng năm không ở bên cạnh, dưới gối hư không, nhìn thấy hai hài tử hoạt bát đáng yêu, ngọc tuyết thông minh làm sao có thể không sinh ra hảo cảm? Chính là bản thân Sở Từ, thường thường cũng bị sự dễ thương của bọn chúng làm mềm lòng.
Sau khi Tần sư mẫu nói xong, mới có tâm tư nhìn đồ Sở Từ đem tới.
Nàng cùng với Tần phu tử nhiều năm, độ mẫn cảm so với nữ tử còn muốn cao, nhìn thấy bạch ma trên tay, nàng do dự mà chỉ chỉ trên không, Sở Từ yên lặng gật đầu, nàng lập tức thở dài.
"Tiên sinh nhà người lúc này không ở trong Thư Viện, có lẽ buổi tối mới có thể trở về.
Ngươi mang Tiểu Viễn cùng Ngọc Nhi lại đây ăn cơm chiều đi?"
"Vẫn là không nhọc phiền sư mẫu, hai đứa bọn nó gần đây mê hoặc bởi món cá chiên giòn mới ra ở nhà ăn, hôm nay lại có, đã sớm xoa tay hầm hè mà chờ lên."
Sở Từ cười giải thích.
Tần sư mẫu nghe vậy hoàn toàn thất vọng, kỳ thật món cá chiên giòn, nàng cũng sẽ làm nha! Ngô, được rồi, khả năng còn muốn học thêm.
Xách theo trái câm ngâm đường Tần sư mẫu đưa, Sở Từ về tới học xá.
Hôm nay chính là ngày một tháng ba.
Vì ngày một, cùng ngày rằm mười lăm mỗi tháng.
Huyện Học mỗi phùng một và ngày rằm, liền muốn nghỉ ngơi một ngày.
Rõ ràng nghe bên trong có tiếng đùa giỡn, nhưng mà lúc Sở Từ đẩy cửa ra đi vào, lại phát hiện hai tiểu hài tử đang đoan đoan chính chính ngồi ở trên bàn sách viết công khóa.
Nhưng mà, nhìn kỹ, lại có thể phát hiện Chung Ly Ngọc đầu tóc rối tung, Sở Tiểu Viễn xiêm y cũng có chút xộc xệch.
Vừa rồi khẳng định là cùng nhau đánh xé.
"Tiểu thúc, ngươi đã về rồi." Sở Tiểu Viễn làm bộ thực kinh hỉ mà quay đầu lại, hướng Sở Từ lộ ra một nụ cười lấy lòng.
"Sở thúc thúc." Chung Ly Ngọc cũng ngọt ngào mà kêu một tiếng.
"Công khóa đã viết xong?" Sở Từ biết rõ cố hỏi.
"Tiểu thúc, còn thiếu một chút, trước khi ăn cơm chiều khẳng định có thể viết xong." Tiểu Viễn bảo đảm.
"Đúng đúng đúng!" Chung Ly Ngọc cũng đi theo gật đầu.
"Vậy được, nếu trước cơm chiều không có viết xong, liền không thể ăn cá nhỏ chiên giòn." Sở Từ mỉm cười mở miệng, nháy mắt làm hai người trầm mặc, sau đó nắm bút vội vàng động thủ.
Sở Từ rốt cuộc tính sai, bọn họ cho dù trước cơm chiều viết xong, cũng không thể ăn cá chiên bé.
Liền ở trước đó không lâu, Huyện lệnh thông báo tin tức, hơn nữa yêu cầu đại gia vì bệ hạ giữ đạo hiếu.
Nhà ăn mới vừa chiên xong cá chiên bé, cũng không thể không đổ vào sau núi, tiện nghi những con mèo hoang mập mạp ở Huyện Học ăn đến ngao ngao, chúng nó lại không cần giữ đạo hiếu.
Buổi tối trong đồ ăn không thấy chút nào thức ăn mặn, ngay cả mỡ heo đều không có cho vào.
Sở Tiểu Viễn lại đột nhiên ăn ra chút hương vị, bưng chén ăn đến vui sướng.
Chung Ly Ngọc vóc dáng nho nhỏ, lại thích ăn thịt, vốn là nghĩ một chút ăn uống cũng không, không nghĩ tới thấy Sở Tiểu Viễn ăn đến vui vẻ, cũng bất tri bất giác mà đưa một chén cơm xuống bụng.
Nếu là Từ quản gia thấy, không biết sẽ có bao nhiêu vui mừng.
Lúc ấy Chung Ly Ngọc tang mẫu, vốn nên giữ đạo hiếu ba năm.
Nhưng tình thương mẫu thân trước lúc lâm chung nói, làm hắn lấy tháng thay năm, chỉ thủ ba tháng liền có thể.
Ba thắng ngắn ngủn này, chính là làm hắn mặt gầy lõm.
Quả nhiên, tiểu hài tử vẫn là muốn cùng tiểu hài tử chơi chung với nhau.
Hai tiểu hài tử đều ăn xong rồi, cuối cùng ngược lại là Sở Từ chính mình không có thể ăn xong.
Nhìn hộp đồ ăn Sở Từ dư ra đồ ăn, hai đứa nhỏ trước hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó thế nhưng ăn ý mà cõng lên Mẫn Nông.
(Nông dân cần mẩn)
Sở Từ ngậm nước mắt ở trên một đầu một đầu Mẫn Nông đem đồ ăn nuốt xuống.
Ai, thuyết phục người ăn chay thì cũng nên gặt hái hậu quả.
......!
Tần phu tử đến buổi tối mới về.
Lúc Sở Từ đến, y đang ăn cơm, cơm không có thức ăn mặn, bên cạnh lại bày một bầu rượu.
Sở Từ trong lòng cả kinh, vừa định khuyên bảo, lại phát hiện bầu rượu này kỳ thật bên trong chính là nước.
"Ai, mười hai năm trước, bệ hạ nam tuần, khi đó ta ở Phủ Học cầu học, bị tuyển làm học sinh đại biểu đón chào.
Lúc ấy may mắn nhìn thấy thiên nhan, thế nhưng hai chân run rẩy, thiếu chút nữa ném đi mặt mũi Phủ Học.
Bệ hạ long tinh hổ mãnh, một thân khí thế làm người sợ hãi.
Nhưng người lại rất nhân từ, cho dù là đối chúng ta bất quá chỉ là những học sinh bình thường cũng đều vô cùng ôn hòa, ta còn nhớ rõ bệ hạ hôm ấy nói với ta ngày học thành văn chương, đó là lúc đền đáp triều đình, học sinh các ngươi nên tự thân cần cù, sớm ngày trở thành lương đống chi tài của quốc gia, lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người kia đã qua đời."
"Lúc trước ta còn chưa bước lên Thi Đình liền đã tâm sinh mệt mỏi, chung quy là cô phụ một phen ý tốt của bệ hạ.
Hiện giờ bệ hạ đã cưỡi hạc về tây, cuộc đời này của ta lại không còn hy vọng đi kinh thành diện thánh."
Tần phu tử giống như là nói hết với Sở Từ, lại như là chính mình phát tiết.
Sở Từ ngồi ở bên cạnh buồn không hé răng, chỉ là thỉnh thoảng giúp Tần phu tử rót một chén nước.
Hắn không thể lý giải mọi người ở thời đại này gia quốc tình hoài, tựa hồ muốn so với sau này càng thêm nồng đậm cùng khắc sâu chút? Rốt cuộc niên đại chiến hỏa không thôi, một người có thể dẫn dắt bọn họ đi đến an ổn bình thản sinh hoạt là rất quan trọng.
Gia quốc tình hoài: Tình cảm gia đình tinh thần dân tộc.
Hôm nay biết hoàng đế băng hà, hắn cũng chỉ là suy đoán một chút tân đế sắp thượng vị có phải hay không Nhị hoàng tử đã thay vị kia ban bố "Chiếu cáo tội mình", hay là sẽ phát sinh chính biến cung đình, máu chảy thành sông?
Những người đọc sách khác có lẽ cũng sẽ có chút thương cảm, loại thương cảm này giống như sẽ liên tục đến sau khi vị đế vương tiếp theo đăng cơ, tựa như bọn họ lại có một người đáng tin cậy khác.
......!
Huyện lệnh triệu tập Huyện Học cùng những phu tử Thư Viện khác cùng đi huyện nha nghị sự.
Vốn dĩ tiên đế băng hà, mỗi huyện đều cần một ngày xuất một trăm thiên tế văn đốt cháy cầu nguyện, kỳ nguyện tiên đế có thể sớm đăng cực lạc.
Tế văn này phân làm hai bản, một bản đốt cháy, một bản lưu trữ, lưu trữ sau này kiểm tra.
Nói cách khác, mười lăm ngày đều sẽ không có phu tử đi dạy.
Huyện Học cho đại gia lựa chọn, có thể lưu lại tự mình ôn tập công khóa, cũng có thể về nhà trước, đợi sau quốc tang, tân đế đăng cơ lại đến.
Sở Từ lựa chọn về nhà, hắn trước giúp Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc xin phép, sau đó lại đi gặp Tần phu tử xin nghỉ.
Tần phu tử cảm xúc không hề mơ hồ giống hôm qua, y lại khôi phục bình tĩnh giữ mình như trước.
"Sau khi Tân đế đăng cơ theo lệ thường sẽ mở ân khoa, tháng tám năm nay ngươi liền có cơ hội vào sân.
Ta thấy việc học của ngươi tựa hồ không chăm chỉ như trước, cho nên bố trí cho ngươi một ít công khóa, ngươi lấy về đi làm tốt, đợi ngày Huyện Học mở trở lại, đưa cho ta xem."
"Dạ!" Sở Từ cũng thực thận trọng, vốn dĩ hắn có ba năm thời gian chuẩn bị, tự nhiên có thể trước buông thả một chút.
Nhưng hiện tại cơ hội liền ở trước mắt, cách Thi Hương chỉ còn thời gian năm tháng, hắn cần phải vực dậy tinh thần, tích cực chuẩn bị.
Trước đem Chung Ly Ngọc đưa về Khấu phủ, Từ quản gia ra tới đón chào, tha thiết giữ lại bọn họ ăn qua bữa cơm trưa lại đi.
Sau khi bị Sở Từ ôn hòa mà kiên định cự tuyệt, y lại sai người an bài xe ngựa, đưa Sở Từ cùng Sở Tiểu Viễn về nhà.
Chuyện này giải quyết được chuyện của Sở Từ, hắn vốn không muốn quấy rầy hai người Trương Phương, liền muốn đi thuê một chiếc xe ngựa.
Nhưng lúc sau cho bọn họ biết được, nhất định sẽ oán trách hắn quá mức khách khí, lúc này Từ quản gia giúp hắn giải quyết việc này, Sở Từ tự nhiên vô cùng cảm kích.
Chung Ly Ngọc mắt trông mong mà nhìn hai người lên xe, ngắn ngủn nửa tháng thời gian, hắn đã đem bọn họ trở thành người nhà đối đãi, nhìn bọn họ rời đi, cũng có một chút không vui.
"Ngọc Nhi, công khóa nhớ rõ mỗi ngày hoàn thành, chờ đến khi quay về Huyện Học, ngươi phải đưa cho ta kiểm tra." Sở Từ có chút cảm khái, vén rèm lên bồi thêm một câu.
"Sở thúc thúc tái kiến! Tiểu Viễn ca ca tái kiến!" Chung Ly Ngọc lập tức phất tay từ biệt.
Sở Tiểu Viễn hừ một tiếng tỏ vẻ đáp lại.
"Tiểu Viễn, ta như thế nào cảm thấy ngươi đối Ngọc Nhi có chút không có tốt đâu?" Trên đường, Sở Từ hỏi.
Ngày thường hắn quan sát một chút, phát hiện tựa hồ là Chung Ly Ngọc lấy lòng Sở Tiểu Viễn tương đối nhiều, Sở Tiểu Viễn là đối với y có chút hờ hững.
Khi đó mọi người đều ở đó, hắn không hỏi được, lúc này thấy y như vậy đáp lại Chung Ly Ngọc, liền nghĩ tới.
"Nào có?" Sở Tiểu Viễn biệt nữu mà đáp lại một câu.
"Nào đều có." Sở Từ bật cười, "Ngươi có phải hay không cảm thấy tiểu thúc đối y quá tốt, có chút ăn dấm?"
"Nào có!!" Sở Tiểu Viễn thanh âm chuyển lớn, nóng lòng phủ nhận Sở Từ phỏng đoán.
"Hảo hảo hảo, không có không có, vậy ngươi rốt cuộc vì cái gì không quá thích y đâu?"
Sở Tiểu Viễn thấy Sở Từ hỏi đến nghiêm túc, liền nói: "Ta cảm thấy y mềm như bông, không giống nam hài tử, ta không thích cùng y chơi."
Nam tử ở tuổi này tôn sùng vũ lực, thích có thể cùng tiểu đồng bọn cùng nhau gây sự cùng nhau phạm sai lầm cùng nhau bị đánh, hắn ở trong thôn bạn chơi cùng đa phần đều là những cái dạng này.
"Tiểu Viễn, không thể nói người khác như thế, Ngọc Nhi ôn hòa lễ phép, như thế nào có thể nói mềm như bông đâu?"
"Y là vậy! Người khác đem đồ của y giấu đi y cũng không dám nói chuyện, người khác khi dễ y y cũng không dám lên tiếng." Sở Tiểu Viễn có chút hận rèn sắt không thành thép mà nói.
"Đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao ta chưa bao giờ nghe qua các ngươi nói tới?" Sở Từ biểu tình nghiêm túc, nghe lên Chung Ly Ngọc tựa hồ là bị bắt nạt ở trong trường, nếu tiếp tục mặc kệ khó tránh khỏi sẽ có thương tổn lớn hơn.
Sở Tiểu Viễn có chút khó hiểu, "Đúng vậy, đánh trả lại không phải tốt sao, vì sao phải nói cho đại nhân, này quá mất mặt."
Vì thế, khi Chung Ly Ngọc mới vừa phát hiện bút lông của mình không thấy, liền sẽ thấy Sở Tiểu Viễn vẻ mặt khinh thường mà đem bút chụp ở trên bàn hắn.
Sau khi hắn bị người khác cố ý đẩy ngã, đảo mắt người kia liền sẽ khóc mà thất thỉu tới xin lỗi.
Chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, Chung Ly Ngọc này tiểu điềm điềm căn bản không phát hiện chính mình đã từng bị khi dễ qua.
Nghe xong Sở Tiểu Viễn giải thích, Sở Từ có chút không biết nên khóc hay cười.
Hảo đi, đối mặt với người có khả năng bắt nạt người khác như Sở Tiểu Viễn, Sở Từ căn bản là không biết nên như thế nào cùng y giải thích nguy hại của bạo lực học đường.
Trước đó có nói, có thể tiến vào Huyện Học Mông Đồng Quán đều là nhân gia có thể diện ở Huyện thành, rốt cuộc một tháng hai lượng quà nhập học liền không giống người gia đình bình thường có thể gánh vác.
Hài tử nhà như vậy mà nói, mỗi người đều giống như Chung Ly Ngọc bạch bạch nộn nộn giống chú thỏ con, nhiều nhất tính cách bá đạo chút, nhưng vũ lực giá trị đều là "Sức chiến đấu chỉ bằng ...!rác rưởi."
Sở Tiểu Viễn lại bất đồng, từ nhỏ liền cõng giỏ tre khắp nơi cắt cỏ, sức lực so với hài đồng bình thường muốn mạnh hơn rất nhiều.
Sau lại bởi vì ná, cùng Tần Chiêu kết hạ thâm hậu hữu nghị.
Trước đó lúc Sở Từ không ở nhà, Tần Chiêu mỗi lần đi Trường Khê thôn, đều sẽ tìm Sở Tiểu Viễn cùng nhau chơi, còn bị hắn năn nỉ ỉ ôi theo học chút công phu.
Như vậy Sở Tiểu Viễn vào Huyện Học, giống như là sói con vào hang thỏ, tất cả mọi người chỉ có thể mặc hắn xoa tròn bóp dẹp, căn bản là không dám trêu chọc hắn.
Hài tử Mông Đồng Quán cũng vô cùng ủy khuất, bọn họ đều là trọ ở trường, ở chung một phe ngầm cảm tình liền tương đối tốt, tự nhiên là không thích ngoại lệ, dựa vào cái gì mọi người đều phải ở trong quán, bọn họ lại có thể đi về nhà đâu? (Tiểu Viễn với Ngọc Nhi là ở xá học của Sở Từ.)
Bọn họ không dám khi dễ Sở Viễn, tự nhiên liền đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Chung Ly Ngọc.
Đáng tiếc chính là, mỗi lần bọn họ động thủ, đều sẽ bị Sở Viễn phát giác, sau đó đã bị thu thập một trận.
Việc này cho dù bẩm báo chổ tiên sinh cũng không dùng được, bọn họ còn không quá dám nói dối, tiên sinh dùng chút mưu mẹo là có thể hỏi ra tiền căn hậu quả, cuối cùng ngược lại là bọn họ lòng bàn tay sưng đỏ, khóc lóc quay về giáo xá đọc sách.
Sở Từ có chút vô lực, hắn chỉ có thể một lần một lần mà dặn dò Sở Tiểu Viễn, nếu người khác không khi dễ bọn họ trước, liền nhất định không thể khi dễ người khác, càng không thể dùng ná đi đánh người.
Bất cứ lúc nào đều cần phải đứng ở trên cao của đạo đức, mới có thể đứng ở chỗ bất khả chiến bại.
Sở Tiểu Viễn liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Bọn họ căn bản không xứng để hắn sử dụng ná, có lẽ, đây là Tần đại ca nói, anh hùng luôn là tịch mịch đi?.