Màn đêm vẫn âm u đến sợ hãi, mà trong phòng kín lại có thi thể người chết nữa chứ, dù cố gắng trấn tỉnh như thế nào Tử Tình vẫn không ngăn được phải đánh cái rùn mình.
Đúng vậy, hiện tại Tử Tình đang một thân một mình ở trong phòng của Hạo Uy đấy. Lúc nãy, sau khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ cuối cùng Võ Si và Võ Ô cũng đồng ý rồi để cho Tử Tình một mình ở trong phòng cứu người. Cố Tam dù không biết Tử Tình làm cách nào cứu người nhưng lại rất tin tưởng vào năng lực của nàng nên cũng im lặng để nàng ở lại một mình còn bản thân thì đi ra ngoài canh cửa.
Sau một hồi chiến đấu tâm lý, cuối cùng Tử Tình cũng dần bình tĩnh lại. Nàng nhanh chóng chỉnh cho ngọn đèn nhỏ xuống sau đó mới đi lại góc tối lắc mình đi vào không gian.
Một khắc trôi qua, Tử Tình từ không gian đi ra, trên tay nàng là hai lá cây Ức nhân. Tử Tình tiếng tới dòm Hạo Uy một cái. Bởi vì là buổi tối, đèn lại bị nàng chỉnh nhỏ nên trong phòng có chút âm u.
Xăng tay áo, Tử Tình bắt đầu chuẩn bị cứu người.
Trước tiên Tử Tình lấy một lá cây Ức nhân, rồi cầm khăn tay của mình bao lại vò nát. Sau đó nàng nhúng khăn tay vào thau nước ấm đã được chuẩn bị lúc nãy. Tay nhỏ ở trong nước khấy đều rồi mới cẩn thận nhúng ướt khăn mềm lau qua những vết thương trên người Hạo Uy.
Chờ lau xong xuôi, cả người Tử Tình cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng. Nàng lại tiếp tục lấy lá cây còn lại bỏ vào chén giã nhuyễn, rồi lại vắt lấy nước đút cho Hạo Uy uống.
Từng giọt nước nhỏ màu xanh ngọc trong vắt như có linh tính, vừa nhỏ vào miệng Hạo Uy thì đã lóe sáng rồi chảy xuống cổ họng hắn. Tử Tình nhìn thấy như vậy cũng có chút ngẩn ngơ.
Một khắc trôi qua.
Cả thân thể Hạo Uy từ lạnh lẽo đã từ từ ấm lên, gương mặt trong đêm vốn đang trắng bệt bỗng nhiên hồng hào trở lại. Mà thần kỳ nhất là các vết thương chồng chất trên người cũng bắt đầu từ từ khép lại, rất nhanh. Nhanh đến nỗi Tử Tình mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Lại một khắc nữa, Tử Tình dò mạch tượng của Hạo Uy, thật tốt, mạch đã bắt đầu đập trở lại, dù là mạch đập rất yếu nhưng cũng xem như thành công một nữa rồi. Tử Tình vui vẻ thở ra một hơi. Nàng dù tin tưởng lá cây ức nhân nhưng là vẫn có chút bất an đấy. Hiện tại mạch đã đập lại, vậy chỉ còn chờ cho hắn thở lại là xem như cứu được mệnh của hắn rồi.
Vươn vai một cái, Tử Tình đứng dậy đi một vòng trong phòng, rồi lại cửa sổ nhìn bên ngoài. Hiện tại chắc là canh ba. Lộn qua lộn lại cả đêm, hiện tại Tử Tình mệt muốn chết. Nhưng khổ nỗi bây giờ không thể để người khác vào đây được. Tử Tình thở dài một hơi cuối cùng đầu hàng. Nàng bước lại cái bàn lôi hai cái ghế lại bên cạnh giường, một cái để ngồi, một cái để gác chân. Sau đó tựa đầu vào thành giường ngủ thiếp đi.
Tiếng gà gáy báo sáng vang vọng cả một khu, lúc này người dân ở trấn Tô Dương đã bắt đầu thức dậy lục tục chuẩn bị dọn hàng để bán vào sáng sớm. Hiện tại bên ngoài trời cũng bắt đầu sáng dần. Võ Si và Võ Ô càng lúc càng lo lắng đi qua đi lại không ngừng. Không ít lần hai người họ muốn chạy vào phòng nhìn xem thế nào, khổ nỗi Cố Tam và đám người Hộ Phong đứng chắn trước cửa không cho bọn họ vào. Bởi vì trước khi đuổi đám người này ra ngoài Tử Tình đã nói. “Đây là cách cứu trị mà Ngạo tiên sinh đã chỉ dạy cho nàng, ông còn nói rõ là lúc cứu người nhất định không có mặt người lạ, nếu không thì người được cứu sẽ không thể tỉnh lại nữa.” Tử Tình lúc ấy nói rất hùng hồn. Lúc mới đầu Võ Si và Võ Ô rất tin tưởng, còn lớn tiếng nói bọn hắn sẽ không nhìn lén, sẽ không chạy vào. Nhưng là thời gian qua càng lâu vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, Võ Si và Võ Ô có chút không bình tĩnh.
….
Trong mênh mông vô tận của đêm tối, Hạo Uy cảm giác thân thể đang lượn lờ trôi nỗi giữa không gian. Cả cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển của mình. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy, Hạo Uy mờ mịt. Hắn đang ở chổ nào đây?
Chợt trong đầu lúc này hiện lên hình ảnh lúc cuối cùng của hắn. Một mũi tên có độc bắn xuyên vào ngực hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn trụ rồi giết hết đám người kia. Sau đó…. sau đó?
Hạo Uy cảm thấy mơ hồ rồi, hắn hiện tại không còn nhớ rõ được chuyện gì. Chỉ cảm thấy một trận đen tối đánh úp lại, những ký ức của hắn khi nhỏ đến hiện tại lại bắt đầu từ từ hiện ra, vừa phực lên xong thì cũng nhanh biến mất. Nó giống như tờ giấy đã bị đốt đi rồi vậy. Và hắn dù có cố gắng nhớ lại cũng đều không thể được. Chỉ biết rõ là mình đã quên mất rất nhiều chuyện.
Xung quanh vừa tối lại vừa lạnh, hắn vẫn đang cố gắng chống chọi níu kéo lại những ký ức của mình. Đầu đau đớn, cảm thấy ức chế khó kìm nén. Rồi giữa bao trùm mênh mông, trong đầu như có ngàn con sâu nhỏ đang nhút nhút bò, như cắn nuốt hết toàn bộ những thứ tồn tại cuối cùng trong đầu hắn vậy. Hạo Uy bổng chốc sinh ra một cỗ sợ hãi, thật sự sợ hãi. Hắn không còn biết mình là ai, không còn nhớ được truyện gì, trong ký ức là một mảnh trống trải. Nhưng trong ngực hắn lại có một cỗ khó nói nên lời. Nó nói cho hắn biết hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, nói với hắn hắn không thể buôn xuôi.
Trong mớ hỗn độn của tâm trí, chợt có một thứ ánh sáng màu xanh bao lấy thân thể hắn. Một cảm giác dễ chịu kéo đến, ấm áp và thư thái. Rồi hắn từ từ bắt đầu nhớ lại được tên của mình. Hạo Uy! Hắn bắt đầu nhớ được thân thế của hắn.
Hắn, là nhị hoàng tử của nước Đại Tề. Trên hắn là đại ca đại hoàng tử, tương lai sẽ là tân hoàng đế. Dù vậy, phụ hoàng vẫn không có lập đại ca làm thái tử như những nước khác mà chỉ để đại ca làm một đại hoàng tử ngang hàng với hắn.
Phụ hoàng của hắn ngày trước chỉ là một vị hoàng tử bình thường, nhưng là được tiên hoàng nhường cho ngôi vị. Mà ngôi vị đó lẽ ra phải là của thái tử Trúc Kỳ. Có lẽ vì vậy mà phụ hoàng luôn mang cảm giác mình đã đoạt mất vương vị của đệ đệ mình, nên phụ hoàng từ khi lên ngôi luôn đối với vương thúc Trúc Kỳ Vương là luôn chiếu cố nhường nhịn. Dù thật sự biết vương thúc luôn âm thầm tạo dựng thế lực để tạo phản nhưng người vẫn nhắm mắt cho qua. Bởi vì phụ hoàng đối với vương thúc luôn bao che nên vô tình tạo nên một mối đe dọa lớn không cùng.
Hắn còn nhớ rõ, khi đó hắn mới tuổi. Phụ hoàng tổ chức yến hội, hắn nhàm chán nên trốn ra ngoài chơi. Vô tình hắn nhìn thấy và nghe được, vị vương thúc luôn mỉm cười hiền từ với hắn và hoàng huynh lại âm thầm cấu kết với tổng quản hầu hạ trong thư phòng của phụ hoàng. Vương thúc bảo vị tổng quản kia mỗi ngày rắc một chút thuốc vào nước trà của phụ hoàng để người uống. Còn nói nhất định phải tìm cách đem trà này cho hắn và hoàng huynh uống cùng nữa.
Sau khi chứng kiến sự việc hắn còn không dám tin vị hoàng thúc của mình là người như vậy, nên hắn đã cho người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của tên tổng quản kia.
Và rồi, hắn mang ly trà mà theo ám vệ nói bên trong đã bị cho vào thứ gì đó mang đi cho thái y nhìn xem. Kết quả… Thái y nói đây là một loại độc dược mãn tính. Nó không lấy đi tính mạng của người uống mà chỉ làm cho thân thể người đó từ từ tổn thương, rồi sinh ra mệt mỏi không muốn động thân thể. Cuối cùng là chết đi giống như bị bệnh không qua khỏi vậy. Hắn lúc đó chạy đi báo với phụ hoàng. Người nghe xong chỉ im lặng, rồi lệnh không cho hắn nói với người khác. Lúc đó hắn nghĩ phụ hoàng chắc chắn sẽ điều tra và làm rõ. Không ngờ phụ hoàng lại lôi tên thái giám tổng quản ra chém đầu rồi sau đó im lặng cho qua.
Sau chuyện đó hắn bắt đầu tạo thế lực cho mình, hắn muốn mình có đủ sức mạnh để có thể bảo hộ phụ hoàng và hoàng huynh. Nhưng là hắn không ngờ, chuyện này vương thúc biết được, sau đó ông ta mua chuộc hạ nhân bên cạnh hoàng huynh, nói bên tai hoàng huynh rằng hắn đang dòm ngó ngôi vị kia, nói hắn đang tạo thế lực riêng để sau này đoạt vị.
Những chuyện vương thúc làm hắn lại một chút cũng không biết. Kết quả… một ngày kia hoàng huynh tìm đến hắn, nói với hắn rằng nếu hắn muốn hoàng vị hoàng huynh sẽ nhường lại cho hắn. Hoàng huynh nói “Huynh đệ chúng ta là đồng bào (anh em cùng cha cùng mẹ), ca không muốn chúng ta vì ngôi vị mà chém giết lẫn nhau. Nếu đệ muốn cái ngôi vị kia huynh sẽ nhường lại cho đệ, sẽ không tranh dành”
Hắn lúc đó chết trân, sau đó là không dám tin, rồi thầm cảm thấy may mắn. Cũng may rằng hắn và hoàng huynh thân cận nhau, lại không ai nghĩ sẽ tranh giành ngôi vị nên mới thẳng thắn nói với nhau như vậy. Nếu như hoàng huynh giống như những người khác nghĩ đến ngôi vị kia, hắn thật sự không dám tưởng đến kết quả của bọn hắn như thế nào. Lúc đó hắn mới biết vị vương thúc kia xảo trá thế nào, mưu mô âm độc ra sau. Ông chính là muốn tạo gút mắt và tạo nên sự nghi kỵ giữa huynh đệ bọn họ, sau đó thì ngồi một bên ngư ông đắc lợi.
Hoàng huynh sau khi nghe hắn nói chuyện hoàng thúc âm mưu hãm hại bọn họ thì thất thần không muốn tin, hắn phải xuất ra rất nhiều bằng chứng, rồi vụ trà độc hoàng huynh mới tin hắn. Cũng bắt đầu từ đó hai huynh đệ bọn họ cùng nhau tạo dựng thế lực của mình.
Hắn ở bên ngoài lấy tên là Phất Thế công tử, bắt đầu ầm thầm gầy dựng nên thế lực bên ngoài. Ám các, là nơi thu thập tình báo lớn nhất nước Đại Tề. Từ chuyện hoàng cung tới chuyện giang hồ, không chuyện gì không biết.
Âm thầm qua bốn năm, hắn trong bóng tối đã rất nhiều lần phá bỏ các kế hoạch của lão hồ ly kia. Cũng vì vậy đã khiến cho lão hồ ly kia nghi kỵ. Lão cho người âm thầm giám sát hắn. Từ đó, hắn thường xuyên bị thích khách tấn công nhiều hơn. Đến nỗi những người bằng hữu của hắn cũng bị lão hồ ly kia dòm ngó đến, cuối cùng còn hại nguời bằng hữu của hắn trở thành một phế nhân.
Hắn lúc đó tự trách rất nhiều. Nhưng lại nghĩ sau vụ này lão ta sẽ im lặng một thời gian, nhưng là không ngờ lão ta lại tiếp tục ra tay với hoàng huynh của hắn.
Hoàng huynh của hắn trúng độc, thái y đều nói sẽ không thể qua nổi ba năm. Lúc này phụ hoàng sức khỏe cũng bắt đầu tuột dốc. Cả hoàng cung chỉ còn mỗi hắn là may mắn không bị gì. Nhưng lại cách vài ngày sẽ có một đợt thích khách, hắn có lúc đã nghĩ mình chắc sẽ không trụ nỗi.
Qua gần hai năm tính kế, cuối cùng hắn cũng thành công tống cổ lão già kia trở lại đất phong, lại may mắn tìm được một vị cao nhân giúp hoàng huynh hắn giải độc. Sức khỏe của phụ hoàng cũng dần bình phục. Lần này, phụ hoàng cuối cùng cũng đồng ý để hắn thu thập chứng cứ trị tội lão hồ ly kia.
Đợi hoàng huynh khỏi bệnh hoàn toàn, hắn cùng với ám vệ của mình âm thầm đi điều tra mọi chuyện liên quan đến vương thúc, thu thập hết chứng cứ liên quan đến việc hoàng huynh bị hạ độc và việc lén lúc thâu tóm binh quyền của ông. Cuối cùng bằng chứng đã lấy được. Nhưng là…