Nó đứng dậy, cầm bộ đồ mà nó cho là ngầu nhất đem đi, nó tìm căn nhà nào đó ngay cạnh mà tắm vì nguyên chủ ngày rồi chưa được tắm mà với một tiểu thư sống từ nhỏ trong nhung lụa như nguyên chủ hẳn là rất khó chịu đi. Mà nó cũng thế.
Thay xong nó liền đi thử dị năng ngay. Nó nghịch hồi liền có thể kết luận được vài thứ: nó có thể dùng dị năng để bay tự do, có thể nén cho gió cắt được mọi thứ, di chuyển đồ vật.
Nó nở một nụ cười tươi tắn:
- Mày đang ở đâu vậy? Chi tiết chút nha
[Tâm: Ở... Không biết]
- Được rồi mày cứ đứng im đó t đi tìm
Nó lập tức dùng dị năng bay đến thành phố mà cô đang ở, đứng từ trên cao, nó liếc mắt qua lại liền thấy được một ánh sáng màu đỏ hắt lên bởi mặt trời chiếu vào. Nó liền phấn khởi lao xuống.
Cô cảm nhận được vật thể lạ lao tới, liền theo phản xạ vung kiếm chém đến liền có luồng sáng màu đỏ lao tới cách hung mãnh. “Vật thể lạ đó” kịp thời tránh thoát, ai oán đáp xuống bên cạnh cô:
- May là tránh được á, cứ thế mai mày đi ăn giỗ tao luôn được rồi á- “Vật thể lạ”Đông Ly nói
- Cô là ai?- Lục Tâm lạnh nhạt nói, đôi mắt nhìn nó nghi ngờ.
- Không phải chứ? Ngay cả bạn thân mình cũng không nhớ luôn sao? - Nó nhướng mày không thể tin được mà nói, hay là mình nhận nhầm người? Thanh kiếm đó là của Lục Tâm không sai được.
- ... Đông Ly?- Lục Tâm nghĩ nghĩ rồi nói ra tên của nó
Nó gật đầu:
- Bingo! Chỗ này chán không mày?
- Tạm- Lục Tâm vuốt cằm
- Tao thấy chỗ này chán quá vẫn là mô tuýp cũ. Nữ chính là thánh mẫu, có dàn nam nam phụ yêu rồi sống thế giới mạt thế bước lên đỉnh cao. Tao thấy nhạt wa- nó chu lên cái miệng buồn chán nói
- ...(tg: bé Tâm cũng không biết nên nói gì lun)
Rồi nó suy nghĩ vài giây rồi hí hửng nói thầm cho cô nghe. Mỗ hệ thống nào đó tò mò ghé lại gần liền bị cô trừng mắt khiến hệ thống không dám lại gần nghe lén. Ký chủ luôn luôn giấu hệ thống, nó phải làm gì đây?- mỗ hệ thống nào đó nói.
Vài phút sau, hệ thống thấy hai kí chủ quay ra nhìn nhau cười rất nham hiểm, nó tự nhiên có một dự cảm không tốt.
Nó vác từ một của hàng ra hai cái máy tính, ngồi bấm bấm cái gì đó rồi đem cho Lục Tâm xem hai đứa nó liền cười mỉm. Mà mỗ hệ thống nào đó cảm thấy nụ cười này cực kì không ổn, hệ thống cảm thấy mình bị hoa mắt, dự định xong nhiệm vụ thế giới này liền đi hỏi chủ nhân xem bệnh cho nó.
Mỗ hệ thống nhận được tin có vật thể lạ xâm nhập hệ thống , hệ thống nghĩ có lẽ chỉ là virut thôi không đáng quan tâm.
Mà hai con “virut không đáng quan tâm” đó đang vui vẻ tìm những nữ chính, nam chính của họ xem kịch. Từ đâu xuất hiện rất nhiều nữ nhân tài năng đủ các thể loại khác nhau được mệnh danh là nữ khiến các nam rối não. Với mô tuýp bình thường, nam và nữ sẽ thích rồi yêu nhau nhưng giờ nhiều nữ như vậy các nam đều hoang mang rốt cuộc mình thích ai? Còn các mỗ dân quần chúng đều cạn lời với độ nghịch thiên của các nam nữ mà không biết làm gì được.
[Hệ Thống: Ký chủ, là do người làm phải không?]- cả thế giới đều loạn hết lượt luôn rùi!
- Có làm gì đâu?- Nó cười hì hì, trông mặt rất gian trá.
[Hệ Thống: chắc chắn là do ký chủ làm]- hệ thống khẳng định
- Chứng minh coi?
[Hệ Thống:...] - biết nên nói gì bây giờ?
Thấy hệ thống không nói gì nữa nó liền từa đầu vào cô, gật gù ngủ. Còn cô thì đang ngắm trai hăng say. Đột nhiên nó mở mắt, hình như nó quên mất không trả thù nữ thì phải nha.
Nó ngồi dậy, cô liền hỏi:
- Sao thế?
- Tao đi tí về thui
Nó xin được vào tiểu đội nữ - Tuyết Hạ. Vì có nhiều nữ với đủ các loại thân phận nữ phụ mà hồi sinh trả thù nữ Tuyết Hạ này nên giờ chỉ có thể nương tựa vào nhân vật hy sinh- đó là bạn học của nguyên chủ nó- Lạc Yên.
Hôm nay tiểu đội của nữ sẽ đi tìm vật tư theo đúng quy trình vốn có. Nó ngồi trong xe, Tuyết Hạ ngồi bên cạnh chăm chút cho nó, nó liền tránh đi. Được một thời gian theo dõi nhàm chán thì nghe tin cô gia nhập tiểu ngũ. Nó ngạc nhiên hỏi:
- Mày gia nhập vào đây là chi vậy?
- Tuyết Hạ mời
- Sao?
- Tao thấy Tuyết Hạ cũng đáng thương
- Mày thấy ai đáng thương liền hy sinh vì người đó luôn. Bộ tao chưa đủ để m thương hả?
- Chưa
Nó nghe vậy lại bắt đầu diễn sâu, tay ôm ngực đáng thương nhìn cô:
- Tim tao đau quá mày ơi, khụ khụ
- Sao đau?
- Vì mày không thương tao
- Trời ạ- cô day day trán bất lực với con bạn của mình.
Nó cười hì hì rồi trở về trạng thái phù hợp. Tiểu đội vào trong cái siêu thị lớn, thu thập vật tư. Nó giả bộ đi đằng sau bọn họ cầm dao cùn chém tang thi cấp thấp.
Một lúc, tang thi vây kín siêu thị, từng lớp từng lớp dày đặc. Lạc Yên sợ hãi:
- Tang.... tang thi triều, không phải chứ?
- Mọi người đừng sợ, không sao đâu, mình còn có Lục Tâm hỗ trợ cơ mà- Tuyết Hạ lên tiếng trấn an mọi người trong tiểu đội.
rầm, rầm xoảng cửa siêu thị không trụ được mà vỡ ra, tang thi tràn vào, ào ạt xông vào chỗ người sống. Mọi người hoảng hốt, xô đẩy nhau lên tầng, còn nó, cô, Lạc Yên và Tuyết Hạ ở sau cùng với vài người khác.
Tang thi nhanh chóng kéo xuống từng người vào trong đám, chỉ nghe tiếng thét tiếng chân của con người, tiếng nhai, tiếng gào của tang thi. tang thi nhào tới, gần bắt được Tuyết Hạ, cô ta sợ hãi đẩy Lục Tâm xuống. Nó nhìn thấy cô ngã, hình ảnh đi qua trước mắt nó như một thước phim quay chậm, nó sợ hãi, không kịp suy nghĩ mà lập tức ôm cô vào lòng. Nó liền bị tang thi nhào tới cắn, cào.
- Tao đã bảo rồi mà, đừng có thương ai quá làm cái gì- nó nhẹ giọng thì thầm với cô.
Nó chẳng giả bộ nữa lập tức triệu hồi thanh kiếm chém qua đường, ánh màu đen quét tới, tang thi đều bị tàn lụi, toàn bộ tang thi mới bước vào cửa chỉ bị cắt thành hai mảnh. Tang thi lập tức lùi lại như có ai điều khiển chúng. Tay nó rũ xuống, thanh kiếm liền rơi ra. Cô hốt hoảng đỡ lấy nó, từ trong túi lấy ra lọ nước đổ vào miệng của nó, vì cô đang quay lưng với bọn họ, che khuất đi hành động này nên họ không hề phát hiện. Đôi mắt lạnh lùng của cô quét qua đám người đã đứng im, dừng lại ở trên người Tuyết Hạ. Tuyết Hạ liền hoang mang, hốt hoảng:
- tôi... Tiểu Ly! Em không sao chứ? Lục Tâm, sao cô nỡ đẩy em tôi ra chắn cho tang thi? Cũng may là nó có thành kiếm này không thì... huhu- Tuyết Hạ liền chạy tới khóc than.
Cô liền nhăn mày, Lạc Yên lập tức thốt lên:
- Giết cô ta đi, cô ta là dị năng giả rồi giờ đã bị tang thi cắn, chắc chắn sẽ biến thành tang thi!
- Không được, đó là em gái tôi- Tuyết Hạ nức nở nói
- Chị Hạ, đó mới có thể giải thoát được cho em gái chị, chị hiểu mà?
- Chị... chị, Tiểu Ly, chị xin lỗi- Tuyết Hạ lập tức cầm lên con dao
- Chị muốn em chết sớm thế sao? Chị họ?- nó cong môi cười.
- Em... em... chị...- Tuyết Hạ ngắp ngứ