Vì Phong Hổ cùng Minh Phong đi trị liệu cánh tay, nên đứa nhỏ Bội La của bọn họ bị lưu lại bộ lạc. Cũng may Bội La cũng không phải đứa nhỏ bình thường, nếu không đúng là thực đáng thương. Phong Báo cùng Lạc Âu gần nhất cũng bộn bề nhiều việc, bất thình lình xảy ra chiến tranh, tuy không rõ đầu đuôi đã xong chuyện, chính là chuyện phải xử lý cũng rất nhiều, không có thể gian chiếu cố Bội La, các bằng hữu khác cũng có chuyện phải làm, hơn nữa Bội La cũng không muốn làm bóng đèn phá tình yêu của người ta.
Vì thế, Lạc Âu đành phải tìm một tộc nhân chuyên môn chăm sóc nó…
Lạc Âu sáng sớm ôm Bội La vẫn còn ngủ say tới gõ cửa nhà bạn tốt của mình.
Thấy người nọ kinh ngạc nhìn mình, Lạc Âu chỉ chỉ vật nhỏ trong lòng, nói với người nọ: “Phong Hổ cùng Minh Phong đi ra ngoài, ta cùng Phong Báo gần nhất bề bộn nhiều việc, ngươi có thể giúp ta trông coi đứa nhỏ này không? Nó thực ngoan, không khóc cũng không nháo.”
Văn Trạm kinh ngạc nhìn bằng hữu tốt mới sáng sớm đã tới tìm mình, bảo mình chiếu cố đứa nhỏ?
“Chính là ngươi cũng biết ta tới giờ vẫn chưa từng chiếu cố đứa nhỏ.” Văn Trạm có chút do dự, nhìn tiểu nhân nhi ngủ say trong lòng Lạc Âu, nắm tay nhỏ nhắn hơi nắm chặt, gương mặt mũm mĩm đỏ hây hây, cái miệng nhỏ đáng yêu hơi nhếch lên một độ cung giống như đang mỉm cười. Đứa nhỏ thật đáng yêu!
Lạc Âu đương nhiên biết Văn Trạm không có đứa nhỏ, Văn Trạm là ma pháp sư hệ quang, nhỏ hơn Lạc Âu mười tuổi, bộ dáng thon dài trắng nõn, rất tuấn mỹ nhưng lại rất thẹn thùng, luôn không biết cách ở cùng với người khác, hơn nữa không biết vì sao thời gian dài như vậy vẫn chưa thấy hắn động tâm với ai, vì thế tới tận bây giờ vẫn còn độc thân.
Chính là hiện giờ trong bộ lạc, người có năng lực chiếu cố Bội La lại làm Lạc Âu yên tâm chỉ có mình bằng hữu ôn nhu thiện lương này, nói tới thì Bội La cũng không phải đứa nhỏ bình thường, Lạc Âu thực yên tâm giao nó cho Văn Trạm. Chính là chỉ hi vọng nó không khi dễ Văn Trạm là tốt rồi.
“Vậy đứa nhỏ liền giao cho ngươi.” Lạc Âu nhét Bội La vào lòng Văn Trạm, sau đó vội vàng ly khai, hắn thực sự bận rộn đủ việc a.
Văn Trạm dở khóc dở cười cộng thêm luống cuống tay chân ôm đứa nhỏ, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Lạc Âu đi xa, lắc đầu, đành phải ôm Bội La vào phòng mình.
Thật cẩn thận đặt Bội La nằm lên giường mình, Văn Trạm ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ.
Hắn biết đứa nhỏ này, mọi người trong bộ lạc đều biết, nó là đứa nhỏ của Phong Hổ cùng Minh Phong, có song thân cực kì xuất sắc, đứa nhỏ này, tương lai khẳng định cũng rất lợi hại đi.
Vươn ngón tay dài nhỏ, nhẹ nhàng chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Cảm giác da thịt nhẵn nhụi co dãn, Văn Trạm nhịn không được lại chọt một chút, lại chút nữa…
Thẳng đến khi Bội La chịu không nổi sự quấy nhiễu này, duỗi bàn tay nhỏ bé chụp chụp hai cái Văn Trạm mới vội vàng thu lại ngón tay, trái tim nhảy lên thật nhanh. Có cảm giác làm chuyện xấu bị người ta bắt được.
Sợ đánh thức Bội La, Văn Trạm không dám chạm đứa nhỏ nữa, tự mình ngồi lên giường, bắt đầu tu luyện, đương nhiên vẫn đặt một phần chú ý lên người Bội La.
Một lát sau, Bội La trong cơn ngủ mê tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi mắt. Nó cảm giác bàn tay nhỏ bé của mình bị người ta nhẹ nhàng cầm lấy, một âm thanh ôn hòa dễ nghe vang lên: “Không thể nga, bảo bảo, dụi mắt không tốt đâu.”
Mở to mắt, trước mặt là một gương mặt tuấn mỹ, ôn hòa mỉm cười, đang dịu dàng nhìn mình, trái tim Bội La nhảy lên thình thịch, đột nhiên cảm thấy có cảm giác rất kì quái nảy mầm trong đáy lòng.
Trở lại Minh Phong cùng Phong Hổ ở căn cứ.
Minh Phong mở mắt, cảm thụ chút ma lực cùng nội lực đã tăng trưởng thêm một chút, tuy không phải quá rõ ràng nhưng cũng không sai, tới trình độ này, trừ bỏ tư chất còn cần thời gian để tích lũy công lực.
Nghiêng đầu nhìn Phong Hổ nằm trong khoang thuyền chữa trị, cánh tay y đã tái tạo tốt lắm, mặt khác, không biết có phải ảo giác hay không, có cảm giác y hình như trắng hơn một chút.
Minh Phong lấy một quả sinh mệnh từ túi không gian ra, trước kia vì thuộc tính phụ của nó nên Minh Phong chưa từng nếm thử, bất quá đã quyết định phải sinh đứa nhỏ nên cậu dứt khoát hái một đống lớn, sau đó nhất thời nhịn không được lòng hiếu kì ăn một quả, ân, ăn ngon lắm, thực ngọt, thực giòn, nước cũng nhiều, còn có mùi thơm ngát rất đặc biệt.
Hai ngày nay cậu đều ăn thứ này thay cơm.
Tình toán thời gian, Phong Hổ hẳn cũng nên tỉnh lại, sao vẫn còn hôn mê?
Đang nghĩ ngợi thì chột nghe tiếng kêu êm tai của khoang thuyền chữa trị.
Vừa quay đầu thì Phát hiện Phong Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu—— ách, là nửa quả sinh mệnh trên tay cậu.
Minh Phong rôm rốp nhai vài cái, hai ba ngụm ăn hết nửa quả còn lại, sau đó ấn nút.
Phong Hổ ngồi dậy, bước ra ngoài hoạt động một chút, phát hiện cơ thể không vì vài ngày không hoạt động mà trở nên cứng ngắc thì có chút giật mình, khoang thuyền chữa trị kia đúng là thứ tốt a!
“Cảm giác thế nào?” Minh Phong sờ sờ cánh tay được tái tạo của y—— bởi vì dựa theo sự linh hoạt của tay phải mà tổ chức tái tạo, vì thế cánh tay trái này thoạt nhìn hệt như cánh tay cũ, bằng mắt thường sẽ không nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào.
Phong Hổ xoay xoay tay hai cánh tay, nhíu nhíu mày, nói: “Giống như cần một lần nữa khai thông kinh mạch trên cánh tay, mặc khác thì hoàn hảo, không có cảm giác gì khác lạ, giống hệt như cánh tay trước kia, hơn nữa sức mạnh này nọ cũng không có gì bất đồng.”
Minh Phong hài lòng gật đầu, lại từ túi không gian lấy ra một quả sinh mệnh: “Vậy là tốt rồi, rôm rốp, mấy ngày nay cố gắng rèn luyện đi. Rôm rốp—— đúng rồi, vừa lúc ta cũng có chuyện muốn thương lượng với ngươi, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày đi. Rôm rốp rôm rốp——”
Phong Hổ bị hành vi của Minh Phong cả kinh, y thật cẩn thận hỏi: “Minh Phong, ngươi ăn hình như là quả sinh mệnh a?”
Minh Phong không để ý tiếp tục gặm trái cây: “Đúng vậy, sao thế? Ăn ngon lắm, ngươi muốn ăn không?”
Điên cuồng lắc đầu.
Minh Phong liếc mắt nhìn y: “Biểu tình của ngươi là sao, loại trái cây này sẽ cải tạo cơ thể người ta có thể thích ứng việc mang thai, giờ ăn thì càng tốt chứ có sao đâu. Ta cũng không thượng ngươi, ngươi lo lắng cái gì? Thật sự ăn ngon lắm, ngươi xác định không ăn?”
Phong Hổ do dự một chút, nhìn trái cây trắng bóc nõn nà, nước nhiều, mùi cũng rất thơm, nhưng cuối cùng vẫn kiên định lắc đầu.
“Không ăn thì thôi, xem như ngươi không có lộc ăn. Đúng rồi, cánh tay chỉ mới được tái tạo, ngươi tới phòng luyện tập rèn luyện để thích ứng một chút đi, ta còn cần phải tìm chút tư liệu, luyện xong thì tới phòng tìm ta.” Nói xong Minh Phong vừa gặm quả sinh mệnh vừa rời đi.
Nhìn Minh Phong rời đi, Phong Hổ gãi gãi đầu, nhìn cánh tay mới của mình một chút, sau đó cầm quần áo đặt bên cạnh mặc vào, sau đó xoay người đi về phía phòng luyện tập.
Đả thông kinh mạch là chuyện không thể gấp gáp, Phong Hổ thật cẩn thận dùng đấu khí cùng nội lực từng chút đã thông kinh mạc trong cánh tay mới, chờ đến lúc hoàn toàn đã thông cùng vận hành một vòng thì trên trán y đã đầy mồ hôi.
Tùy tay cởi bỏ quần áo ướt mồ hôi, chạy đi tắm rửa, mặc vào một bộ y phục sạch sẽ. Phong Hổ động động cơ thể, có chút không thích ứng cảm giác cả người bị vây trụ.
“Phong Hổ.” Phong Hổ đang định rời đi thì Lam Việt gọi giật lại, một người máy nhỏ đưa cho y một cái hộp.
Âm thanh lam việc tạm dừng một chút, sau đó nói với Phong Hổ: “Đây là Bội La bảo ta giao cho ngươi, còn nữa, ngươi lại đây, có thứ này cho ngươi xem.”
Phong Hổ khó hiểu đi theo người máy vào phòng chiếu phim, nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình thì chấn động: “Đây là——”
Minh Phong đang chuyên tâm xem tư liệu, nghe thấy âm thanh mở cửa thì quay đầu lại liền nhìn thấy Phong Hổ tiến vào.
“Làm sao vậy?” Phát hiện ánh mắt Phong Hổ có chút dại ra, cậu quan tâm hỏi.
Phong Hổ nhìn chằm chằm Minh Phong, ánh mắt chợt lóe một đạo quang mang, lắc đầu: “Không có gì. Ngươi, ngươi đang xem gì?”
Minh Phong nhìn y thật sâu, không truy hỏi, mở miệng trả lời vấn đề của y.
“Một ít tư liệu, vừa rồi không phải ta nói có việc cần thương lượng với ngươi sao. Chính là vấn đề phát triển nhân tộc, ngươi xem ta phát hiện có rất nhiều thứ để ăn, hơn nữa nếu xử lý tốt lãnh địa của quỷ hút máu, chúng ta sau này có thể không cần phát sinh chiến tranh với hỏa trư tộc. Nhưng mà…”
Cậu nói những ý tưởng về thực vật cùng đắn đo của mình nói ra. Sau đó nhìn Phong Hổ: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Phong Hổ nhăn mi: “Nói vậy quả thực là phiền toái, hỏa trư tộc không phải vấn đề, sinh dục của chúng nó cũng phải nhờ vào quả sinh mệnh, quả sinh mệnh trong lãnh địa của chúng nó chỉ có một số lượng nhất định, hơn nữa hỏa trư tộc không biết xử lý cây cối, mấy năm nay cây sinh mệnh chỉ có giảm chứ không tăng. So với vấn đề vì thức ăn mà tới tìm nhân tộc gây phiền toái, ta cảm thấy chúng nó vì cây sinh mệnh quá ít, vì vấn đề truyền thừa chủng tộc mà đến cướp đoạt cây sinh mệnh có khả năng lớn hơn. Vấn đề lớn chính là kinh nghiệm thực chiến, chiến tranh với hỏa trư tộc là cơ hội tốt để nhân tộc luyện binh, nếu không còn, chỉ dựa vào săn bắn bình thường để có kinh nghiệm là không đủ, vạn nhất đến lúc có thể bùng nổ chiến tranh với tử linh giới thì nhân tộc thực có hại a.”
Minh Phong thực tán thành cái nhìn của Phong Hổ, không có kinh nghiệm chiến đấu thực lực sẽ bị giảm xuống một nửa, thậm chí còn nhiều hơn.
“Chính là, rất nhiều tộc nhân không thể nhìn xa tới vậy. So với không có kinh nghiệm thì bọn họ càng vui vẻ vì không có chiến tranh, dù sao mỗi lần chiến tranh sẽ có không ít tộc nhân chết đi, nếu có thể tránh thì không ai muốn nhấm nháp cảm giác bi thương cùng thống khổ này. Cho dù biết hậu quả nhưng có ai chịu mất người thân, bạn bè vì chiến tranh trong khi biết rõ cách có thể tránh?”
Phong Hổ phân tích tiếp, y có thể lý giải được tâm tình này, lúc nhìn Minh Phong rơi xuống vực sâu, loại khống khổ đó làm y đến giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Minh Phong nhìn biểu tình có chút vặn vẹo của y thì biết y đang nghĩ gì, chủ động dựa vào lòng ngực y, nhẹ nhàng chạm vào môi Phong Hổ, cho y một nụ hôn nhẹ: “Ta không có việc gì.”
Phong Hổ hôn lại cậu một chút: “Ta biết.” Nhưng bởi vì từng chịu đựng loại đau đớn này nên mới hiểu được tâm tình những người khác.
“Đúng rồi.” Minh Phong đột nhiên nghĩ tới một phương pháp nhưng cũng không thể xem là phương pháp: “Chúng ta nói chuyện này cho ba ba cùng phụ thân đi, để bọn họ cùng thương lượng với các tộc trưởng các bộ lạc khác. Chúng ta phân tích rõ các tình huống có thể xảy ra, sau đó để bọn họ tự tuyết định, hoặc đi hỏi ý kiến tộc nhân cũng được. Dù sao chúng ta bây giờ vẫn không phải tộc trưởng, cứ quăng phiền toái cho bọn họ xử lý đi. Kỳ thật ngẫm lại, theo thời gian trôi qua, một ngày nào đó hòa bình chân chính sẽ tiến tới, chính là thời gian ngắn hay dài mà thôi.” Đây là kinh nghiệm từ địa cầu đã trải qua ngàn vạn năm phát triển, rốt cuộc đã chấm dứt chiến tranh, chính là Minh Phong cũng không biết trạng thái này là tốt hay xấu.
“Đúng vậy, để bọn ba ba giải quyết là tốt rồi, chúng ta ở trong này lo lắng nhiều như vậy để làm gì.” Phong Hổ bừng tỉnh nói.
Vì thế, hai tiểu bối phúc hắc vô lương tâm thản nhiên quăng chuyện phiền toái cho đám trưởng bối của mình, chuyển qua đề tài tiếp theo.
“Còn nữa, ta tìm được nơi giống không gian kết giới mà con nghê nói.” Mở màn hình, chọn bản đồ, chỉ cho Phong Hổ xem.
Phong Hổ tò mò sáp tới, y cũng thực hiếu kì với địa điểm kết giới kia.
“Ta nhớ rõ Bội La từng nói tinh cầu này có hai nơi kì quái, nó không thể dùng vệ tinh điều tra, người máy thăm dò tiến vào đó cũng mất liên lạc. Một là vực sâu, một nơi khác chính là chỗ này.” Minh Phong chỉ tay về phía lỗ đen giữa sa mạc, tuy không thể tra xét tình hình bên trong, nhưng có thể chụp được hình ảnh lộ ra trên mặt đất.
Cẩn thận quan sát hình ảnh kia, Phong Hổ nhíu chặt mày: “Nơi này thoạt nhìn thật cổ quái, cảm giác còn quỷ dị hơn cả vực sâu.”
“Ân.” Minh Phong gật gật đầu: “Thế nên ta cảm thấy, hẳn chính là nơi này. Có điều tin tức tốt là vị trí của chúng ta ở tít phương đông, sa mạc lại ở trung gian đại lục phía tây, cách chúng ta rất xa rất xa.”
“Chính là, lỡ như có triến tranh, chúng ta tuyệt đối trốn không thoát đâu.” Phong Hổ vẫn nhăn mặt.
Minh Phong vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa mi gian y, nhẹ giọng nói: “Chúng ta hiện giờ gấp cũng không được gì, thực lực của nhân tộc hiện giờ không thể xưng là hùng mạnh, may mắn còn một trăm năm, chúng ta có thể toàn lực phát triển nhân tộc, này cũng là việc duy nhất chúng ta có thể làm trước mắt.”
Phong Hổ cầm tay cậu, gật gật đầu, thở dài một hơi: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”
“Vừa rồi Lam Việt cho ngươi cái gì?” Minh Phong không chút để ý hỏi.
Phong Hổ nhất thời lơ là, thốt ra: “Cũng không có gì, kì thật là Bội La cho ta, chính là—— ách——”
Ánh mắt Minh Phong nhíu lại, cánh môi mỏng mím lại, nhìn đến mức Phong Hổ co rúm lại mới mở miệng: “Sao, ngươi cho là khiêng cái hộp lớn như vậy ta không thấy à? Hay ngươi nghĩ biểu tình ngươi rõ ràng như vậy mà ta không nhìn được?”
Phong Hổ rụt cổ, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn Minh Phong, thật cẩn thận lấy cái hộp nãy giờ vẫn cầm trong tay đưa cho cậu: “Ách, đây là Bội La cho, còn cho ta xem một ít này nọ.”
Trong lòng Minh Phong đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo, nhất là lúc nhìn thấy ánh mắt hưng phấn cùng nóng lòng của y thì dự cảm này càng mãnh liệt hơn.
Cậu đưa tay nhận lấy, mở ra thì thấy.
“Này, này không phải——”
Hoàn Chương