Tần Mạch đợi Tần Hoa thay một bộ y phục chỉnh tề sau đó cả hai cùng đi lên trấn trên. Tần Hoa vui mừng vừa đi vừa nhảy đông nhảy tây khác hẳn bộ dáng ngoan ngoãn ở nhà. Tần Mạch thỉnh thoảng lại đi tới xoa xoa đầu hắn, thi thoảng lại mỉm cười.
Thời điểm cả hai đến thị trấn mặt trời đã lên quá ba sào, người đi lại cũng đông đúc hơn. Tần Mạch dẫn Tần Hoa đi mua những thứ đồ đã ghi trong giấy, còn mua thêm hai cân bột mì để làm bánh sơn tra. Tần Hoa tuy là ham thích nhìn khắp nơi nhưng cũng không có chạy loạn, luôn đi theo sau Tần Mạch.
" A Hoa, đệ muốn mua bánh kẹo, điểm tâm gì không ?" Tần Mạch véo gò má mềm mềm của Tần Hoa, cảm thấy chính mình nuôi bọn hắn đã có chút thành tựu.
Tần Hoa nhìn cửa hàng đồ khô một hồi, lắc lắc đầu : " Đệ không muốn, ở nhà còn rất nhiều kẹo đường." Mấy ngày nay mỗi khi tỷ tỷ lên trấn trên về cơ hồ đều mua bánh kẹo cho hắn, hắn trữ đã muốn được một bao a !
Tần Mạch thấy hắn thực sự không cần nên gật gật đầu lại véo má hắn : " Ân, vậy chúng ta đi mua một ít thịt rồi về thôn." Không hiểu sao trước kia ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị, thậm chí là ngán thịt nhưng hiện tại nàng lại thích ăn. Có lẽ thịt ở quá khứ không có mấy loại hóa chất nên ăn ngon hơn rất nhiều.
Tần Hoa trông mong nhìn nàng : " Tỷ, chúng ta thật lâu rồi chưa có ăn cá."
Nghe Tần Hoa nói, nàng mới nhớ ra nơi này nằm trên nhánh sông Thanh Hà, cá tươi quanh năm đều không thiếu, trước kia Tần mẫu cũng là một tay ngư dân. Nàng khẽ cười : " Được, trưa nay chúng ta ăn cá." Nàng đi đến hàng cá mua năm con cá trám cỡ lớn, hai cân rưỡi tương đương văn tiền sau đó mua hai khối xương và một cân thịt để buổi tối khỏi phải ăn rau dưa đạm bạc.
Lúc cả hai về đến thôn, Tần Lan đã bắt xong nồi cơm. Tần Mạch cũng không giành chuyện bếp núc với hắn nữa mà để hắn tự nấu ăn, Tần Hoa thỉnh thoảng lại chạy tới giúp hắn thổi lửa.
Lâm Vĩnh An tuy vẫn đến giúp kết nút thắt nhưng khi Tần Lan đi nấu ăn liền rời khỏi, xem chừng Lâm phu lang dặn hắn không được ở nhà Tần Mạch ăn cơm song Tần Mạch vốn mua năm con cá, tự nhiên đã mua thêm một phần cho hắn, không đồng ý ra hiệu : " A Lan đã nấu cả phần của ngươi, ngươi vẫn nên ở lại nhà ta ăn cơm."
Lâm Vĩnh An hơi nheo mắt, lắc đầu muốn rời khỏi.
Tần Mạch "tiên hạ thủ vi cường" để Tần Ngọc sang báo với thê phụ Lâm thị một tiếng rồi tỏ ý hắn buộc phải ở lại đây, nếu không phần cơm kia liền phải đem đi đổ rồi !
Lâm Vĩnh An nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng đành phải ở lại, cũng không chịu ngồi yên mà đi vào giúp Tần Lan nấu ăn. Tần Mạch biết ăn bữa đầu tiên là khách, ăn bữa thứ hai thì nhà người nhà nên cũng không ngăn cản hắn. Dù sao Lâm bá mẫu đối với tỷ đệ các nàng thực tốt, nàng không muốn làm Lâm Vĩnh An khó xử.
Thật ra Tần Mạch không biết tối hôm qua thê phu Lâm thị đã thương lượng tốt. Ban đầu Lâm thị không muốn cho lắm, không nói đến nhà Tần Mạch nghèo chỉ có mấy mẫu ruộng cằn, bên dưới còn phải nuôi ba tiểu đệ đệ, bà sợ nhi tử của bà sẽ cực khổ. Bất quá Lâm phu lang lại nghĩ khác, bọn họ cả đời chỉ có Lâm Vĩnh An là nhi tử, tài sản gì đó dĩ nhiên sẽ giao cho hắn nên Tần Mạch giàu hay nghèo vốn không quan trọng. Vả lại Lâm Vĩnh An bị tật, gả cho người khác dù đồ cưới nhiều thế nào cũng sẽ bị khinh bỉ, thế nhưng Tần Mạch là đứa nhỏ bọn họ nhìn lớn lên, lại chịu ân của bọn họ nên đối với Lâm Vĩnh An cũng là chuyện tốt.
Vì thế thê phu bọn họ muốn từ từ vung đắp cho cả hai, dù sao Tần Mạch cũng mới tuổi, trước mắt dĩ nhiên không vội.
Tần Mạch ngồi trong sân kết nút thắt, liếc vào phòng bếp thì thấy chủ yếu là Lâm Vĩnh An nấu, Tần Lan là đứng bên phụ trợ, nàng hơi dừng tay lại, chống cằm nhìn hắn.Bộ dáng Lâm Vĩnh An rất tốt, nếu không phải hắn bị câm điếc chắc chắn hiện tại đã có hôn ước. Đáng tiếc...
" Tỷ tỷ, tỷ nhìn cái gì a ?" Tần Ngọc tủm tỉm cười nhìn theo hướng Tần Mạch đang ngẩn ngơ.
Nàng khụ khụ hai tiếng, vành tai hơi đỏ : " Tỷ nhìn xem A Lan nấu ăn thế nào thôi." Nàng không ngờ kiếp trước sống cũng tới hai mươi mấy gần ba mươi tuổi cư nhiên lại có loại xúc động đáng xấu hổ này.
Tần Ngọc "a" một tiếng, hắn bình thường rất trầm ổn tự nhiên cũng là người thông minh : " Tỷ yên tâm, Vĩnh An ca ca sẽ không bị phỏng đâu."
Lâm Vĩnh An đang chiên cá, khuôn mặt trắng nõn ẩn ẩn tia nhu hòa, mặc dù trong bếp đầy dầu khói vẫn không có vẻ tục tằng. Không hiểu sao hắn cảm thấy có tia mắt đang nhìn mình, ngoái đầu thì thấy Tần Mạch đang nói gì đó với Tần Ngọc, hắn nhíu mày nhìn khẩu hình của nàng.
" Hắn bị phỏng thì liên quan gì đến tỷ ?" Tần Mạch có cảm giác Tần Ngọc như đang trêu chọc nàng.
Tần Ngọc cười tủm tỉm : " Hình như là không có liên quan." Sau đó bí ẩn cười mấy tiếng.
Thu lại một màn này vào mắt, Lâm Vĩnh An nhếch môi, đôi mắt đầy ý cười. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, nàng cột tóc hơi thấp, mấy sợi tóc mai đong đưa làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp. Nàng có một đôi mắt hạnh, mày liễu, chiếc mũi cao cao xinh xắn, thực sự đánh giá cũng có thể xem là mỹ nhân. Bất quá dung mạo này ở thế giới nữ tôn lại bị xem là tiểu bạch kiểm, không có phong độ.
" Vĩnh An ca ca, Vĩnh An ca ca, cá xem chừng bị cháy a !" Tần Lan theo phản xạ hô nhưng biết Lâm Vĩnh An không nghe được liền tự động thủ lấy đũa trở cá.
Mãi một lúc sau Lâm Vĩnh An mới lấy lại tinh thần, tiếp tục nấu ăn. Thật ra thời điểm Tần Lan hô hắn đã biết cá bị cháy, không nghĩ tới Tần Lan lại tự động thủ. Nhớ tới việc mình không thể nghe không thể nói, con ngươi Lâm Vĩnh An liền trở nên thâm thúy, khuôn mặt bất giác lại lạnh nhạt như thường ngày.
Lâm Vĩnh An chiên một món cá, nấu một món canh sườn, xào thêm hai dĩa rau. Nấu xong, Tần Lan và Tần Ngọc đi vào giúp đỡ đem thức ăn xếp lên bàn gỗ ngoài sân. Tần Lan tuy thấy Lâm Vĩnh An kỳ lạ nhưng nghĩ tới trước kia Lâm Vĩnh An luôn một bộ dáng lạnh lùng thì cũng không suy nghĩ gì nữa, chỉ nhìn Tần Mạch một cái, nhớ tới lúc hắn hô thì Lâm Vĩnh An đang nhìn nàng, môi liền nhếch lên một nụ cười ẩn ý nhìn Tần Ngọc.
Tần Ngọc tự nhiên cũng tủm tỉm cười, bọn hắn là thực thích Lâm Vĩnh An.