Cửa khó nhất là Quý Vô Song đã qua, nghe giọng điệu này có lẽ bà ấy đã đồng ý cho cô rước con trai bà ta về làm rể Tô gia rồi, giờ chỉ cần thắng Lăng Băng là xong. Gia Áo tâm tình thoải mái đi tìm nhà trọ để ở.
Gia Áo là người luôn thực hành tiết kiệm nhất quán, trừ khi là vì Thuần Khanh, còn không cô cũng rất đơn giản việc ăn ngủ của mình, không bao giờ muốn xa hoa trụy lạc như cậu ấm cô chiêu nhà người ta. Biết Đông Nữ tộc nhà trọ rất đắt, cô liền tìm một nơi bình dị để trọ.
Nhưng mà cái giá này...còn cao hơn ở khách sạn ngoài thành phố nữa.
"Có lầm không? Sao đắt vậy? Cái nơi tồi tàn này dựa vào cái gì chứ! Còn không bằng đi khách sạn trong thành cho rồi." A Hỏa nóng nảy nhất nên mới có tên A Hỏa, nghe thấy giá tiền liền kháng nghị, mặc cả với chủ quán.
Ông chủ nguýt dài: "Đây là giá rẻ nhất chỗ này rồi đó. Người ngoại tộc lấy giá đắt gấp ba là chuyện đương nhiên."
A Kim quay lại trừng A Hỏa một cái, rồi nhã nhặn nói với ông chủ: "Ông chủ à, ông xem, tiểu thư nhà chúng tôi không phải người ngoại tộc, chỉ là ở xa nay trở lại thôi. Không tính là người ngoại tộc có được không?"
Ông chủ vẫn không có ý nhường nhịn: "Ở ngoài tộc còn không gọi là người ngoài tộc sao? Muốn ở thì ở, còn không ra đường ngủ, khỏi tốn tiền" Hừ, lâu lâu mới có người từ bên ngoài tới đây mà thuê phòng, đương nhiên phải nhân cơ hội mà chặt chém chút, không thì sống kiểu nào.
A Kim cũng sắp mất bình tĩnh trước thái độ vô lý của ông chủ: "Ông chủ, ông nói lý lẽ một chút."
Lúc đó, cô bé con gái của ông ta nghịch ngợm bắn ná vào đầu A Hỏa, cô đã tức càng thêm tức, quát đứa bé: "Đứa nhóc quỷ này, muốn ăn đòn hả?"
Đứa bé chỉ là quậy một chút, nhưng nhìn thấy thấy bộ dáng hung dữ của tỷ tỷ xinh đẹp quá đáng sợ, nó mím môi, hai mắt rưng rưng, cuối cùng khóc lớn: "Oa Oa Oa..."
Người đàn ông liền chạy lại ôm lấy đứa bé, chỉ vào mũi của A Hooa mà mắng: "Này, cô làm gì vậy? Cô lớn như vậy mà lại đi ăn hiếp đứa nhỏ sao?"
A Hỏa ấm ức: "Là nó đánh người trước mà. Tôi chỉ mắng nó một câu thôi, gọi gì là ức hiếp?"
"Cô nói chuyện có lý chút đi. Xin lỗi đi, không thì không được đi."
"Nè, đừng có làm càn. Nghĩ ông là con trai Đông Nữ nên tôi mới không ra tay đó." A Hỏa nắm tay, tức giành nói. Đã vô lý còn bắt cô xin lỗi, nếu không phải đây là ở nơi đàn ông liễu yếu đào thơ mà thủ lĩnh đã dặn không được bắt nạt, cô đã sớm cho cái gã trước mắt nhập viện rồi.
Ai ngờ ông chủ thấy vậy, liều mạng hét lớn: "Người đâu cứu mạng. Thất lễ. Phụ nữ đánh đàn ông. CỨU VỚI. PHỤ NỮ ĐÁNH ĐÀN ÔNG."
Tức thì, mọi người bu lại xung quanh người đàn ông. Nhóm Gia Áo bị đẩy ra ngoài. Họ bắt đầu nổi máu anh hùng mà chỉ trỏ tức giận với A Hỏa.
"Gì cơ? Phụ nữ đánh đàn ông sao?"
"Chuyện lớn rồi."
"Nè nè, sao lại đánh đàn ông yếu đuối chứ?"
"Trời không tha cho đâu." Giọng một người thanh niên trẻ thanh tú với mái tóc ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn vang lên, vô cùng nổi bật. A Hỏa nhìn người thanh niên ấy, cao tầm mét bảy, người gầy gò, giọng nói thanh thoát, đang ôm mặt sợ hãi nhìn mình, trái tim đột nhiên nảy lên. Nhưng mà không thể a! Hai mươi hai năm nay chưa có mà mảnh tình vắt vai, hôm nay, trong tình cảnh này, tâm động? Quá là biến thái. Không lẽ đi theo thủ lĩnh lâu bị nhiễm?
"Đúng là không thể dung tha mà."
A Hoả đổ mồ hôi nhìn đám người vây lại ngày càng đông, nói thầm: "Hình như mình đụng nhầm tổ ong rồi!"
Đám đông vẫn cứ tiếp tục:
"Hình như nó là người ngoại tộc đấy."
"Thật là vô phép tắc."
"Xin lỗi đi, nếu không thì không được đi."
Gia Áo nhíu chặt mày khó chịu. Hừ, cái vụ lùm xùm này không xảy ra trên người cô lại xảy ra ở đàn em của cô là sao? Cái đám người này cũng vô lý, chưa chi đã la ó rùm beng lên rồi, vừa bao đồng vừa ngu ngốc, như Gia Áo trong nguyên tác ấy nhỉ!
"Dừng lại hết cho tôi. Mấy người chưa rõ chuyện gì mà đã làm lớn chuyện như vậy mới là vô phép tắc."
Gia Áo quát lớn. Đám đông lập tức im bặt, có vài người nhận ra cô:
"A, đó là Tô Gia Áo, con gái của Tô Lân đó."
"Là con gái Tô trưởng lão ẩn cư bên ngoài sao? Vậy mọi người cứ bình tĩnh trước đã."
"Khí thế thật lạnh lùng đáng sợ."
Mọi người dần dần im lặng, Gia Áo định nói thì họ bỗng lộ ra khuôn mặt sợ hãi, nhanh chóng chạy đi.
Gia Áo buồn bực, cô không đáng sợ vậy chứ? Nhưng mà tình tiết tiếp theo...GẤU!
Gia Áo quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một con gấu nâu to lớn đang chạy về phía mình. Năm người A Kim cũng tái mét sợ hãi, nhưng thủ lĩnh không chạy, họ có liều mạng cũng phải ở lại cùng nhau chiến đấu