Sau khi nghe phổ biến luật lệ, Trần Ô Lâm liền có biểu tình 'quả nhiên là như vậy'.
Số điểm thu thập mảnh hồn đổi lấy năng lực 'Đôi mắt xuyên thấu' quả nhiên không phải quyết định sai lầm.
Nó giúp trò chơi này kết thúc trước khi mọi thứ diễn ra thảm cảnh tàn sát mà khán giả của trò chơi này mong muốn.
Trần Ô Lâm chán ghét điều đó, nó giống hệt như cái cách thế giới trước kia vận hành, lúc cậu còn là nô lệ.
Đấu tranh sinh tồn lại là cảnh tượng mua vui cho kẻ khác, còn gì có thể trớ trêu bằng?
Đương nhiên Trần Ô Lâm không biết được rằng khán giả không những không tức giận mà cảm thấy phấn khích trước tình cảnh vô lý đang diễn ra.
[Khán giả : Làm ơn có ai nói cho tôi biết? Đây có phải là một sự sắp đặt không? Làm thế nào mà một đứa trẻ tuổi lại khủng bố như vậy?
Khán giả : Tin được không? Nhóc con đó đang nắm kết thúc của trò chơi này! Tuy rằng diễn biến quá nhanh chưa kịp thưởng thức trình diễn giết chóc nào hết nhưng tôi cảm thấy rất tò mò với viễn cảnh tiếp theo.
Khán giả : Không thể nào là sắp đặt được. Tôi đã điều tra thông tin của Fuiko-chan. Là một công dân vô cùng bình thường nên rất dễ tìm được, tại sao cậu bé lại xuất sắc như vậy?
Khán giả : Có lẽ là giấu nghề đi! Một bộ óc siêu việt giấu đằng sau thân hình nhỏ bé kia!
Khán giả : Dù sao đi nữa, phe Khách mời chết là cái chắc rồi!]
Hàng ngàn bình luận không ngừng nhấp nháy trên kênh trực tuyến của tổ chức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về góc camera chứa gương mặt của Fuiko.
Biết được tác dụng của vật phẩm đang sở hữu, Trần Ô Lâm cũng quyết định sẽ kết thúc trò chơi ngay lúc này.
Cậu bước ra và bình thản lên tiếng "Tôi muốn sử dụng Dây chuyền ngọc trai và Vương niệm đức vua ở tại đây, không có vấn đề gì chứ?"
Rabbit kinh ngạc khi Trần Ô Lâm xuất hiện lại không gây ra bất kỳ tiếng động nào, trong lòng tràn ngập nghi ngờ về thân phận thật sự của cậu bé tuổi này.
"Không vấn đề gì." Rabbit trả lời câu hỏi của Trần Ô Lâm, lập tức rất nhiều kẻ mặc áo đen cầm súng điện bao vây khắp xung quanh, tuỳ lúc chờ đợi quyết định của người chơi đang sở hữu vật phẩm.
"Đầu tiên hãy trói những người chơi ở phe khách mời lại, tôi vẫn có một vài chuyện phải làm." Trần Ô Lâm mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Tsuki và Mika.
Không mất bao lâu để hoàn thành yêu cầu của Trần Ô Lâm, chẳng qua một người trong số nhóm Bá Tước có chút nóng vội lên tiếng "Mày đang chơi đùa cái quái gì vậy? Còn không mau kết thúc trò chơi? Nếu có biến cố gì xảy ra thì chẳng phải phe Bá Tước sẽ chết hay sao?"
"Tôi có nói mình sẽ đuổi phe khách mời đi sao?" Trần Ô Lâm cười lạnh nhìn người trước mắt.
"!!!"
"???"
"Mày đang nói cái gì? Không phải mày đang sở hữu Chìa khoá Quỷ kia mà?"
Nhóm người chơi hoảng loạn tính toán lao tới cướp chìa khoá thì đều người thành viên quản trị ngăn chặn lại.
"Rabbit, nghe cho rõ đây, khi tôi sử dụng chìa khoá thì nhóm bị đuổi đi sẽ là phe Bá Tước, đương nhiên cũng sẽ bao gồm cả tôi." Trần Ô Lâm bình thản lên tiếng.
"Khoan đã, Fuiko! Em đang nói nhảm gì vậy?" Tsuki tái nhợt mặt mày khi nghe lời nói khó tin của Trần Ô Lâm.
"Nói gì? Không phải tôi đang giúp anh vượt qua ải game này hay sao? Đừng thốt ra những điều vô nghĩa như vậy!" Trần Ô Lâm khó chịu trả lời.
"Không... chính anh đã khiến em rơi vào trò chơi rắc rối này, em không nên vì một kẻ như anh..." ánh mắt của Tsuki trở nên ảm đạm lẫn thống khổ đan xen.
"Chẳng có gì phải áy náy cả, tôi đã chết khi rơi xuống bờ sông đó." Đây là câu nói thật lòng, nhưng chỉ có một mình Trần Ô Lâm mới hiểu được.
Thật ra Fuiko vốn đã chết vì bị đuối nước, việc cậu xuất hiện ở đây chỉ là một biến số mà thôi.
Thay vì giết Tsuki và Mika, Trần Ô Lâm cảm thấy hôn môi đơn giản hơn nhiều.
Tay không vấy máu cũng hoàn thành nhiệm vụ, không phải vì tình cảm gì sâu xa.
Cũng không phải dê xòm gì đúng không? Cậu chỉ mới tuổi thôi mà.
Chìa khoá Quỷ coi như là quà tặng bù đắp cho hai bọn họ đi.
Cậu quá chán ngán thế giới này, cũng không thích trò chơi sinh tồn rác rưởi mua vui cho người khác nữa.
Nên kết thúc tại đây thôi.
Hành động của Fuiko đều khiến tất cả mọi người sững sờ, giống như tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Hai nụ hôn phớt nhẹ như cánh chuồn chuồn lần lượt trao cho hai chủ thể, Trần Ô Lâm cười thờ ơ "Đây là nụ hôn tạm biệt."
Cầm Chìa khoá Quỷ trong tay, Trần Ô Lâm bình tĩnh bước ra mở cửa không một chút do dự.
Tsuki, cậu ghét hắn ta.
Dù bị bắt nạt, nhưng việc trả thù bằng cách đoạt đi tự do và mạng sống của người khác không phải quá ích kỷ hay sao?
Mika, cậu ghét hắn ta.
Trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng thật ra chẳng coi ai ra gì cả. Thay vì gọi là sinh tồn, Trần Ô Lâm cảm thấy hắn giống như đang du ngoạn vườn thượng uyển vậy.
Rabbit, cậu ghét hắn ta.
Đơn giản là vì hắn là quản trị viên nên cậu không thể thu thập được mảnh hồn.
Ở thế giới này, cậu chỉ thu thập được mảnh hồn hệ Thổ và hệ Kim, thật là một kết quả tồi tệ, nhưng cậu đã mệt mỏi rồi.
Rời đi và nhờ Aqua xoá ký ức có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Ít nhất, cậu sẽ không bị biến chất.