Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

chương 48: tiểu bảo bảo phát uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường người đến người đi, luôn luôn có npc thét to mấy tiếng, vài người chơi ở bên đường bày sạp bán một ít vật phẩm nhiệm vụ và trang bị.

Ơ? Ta có thể tới đây bán dược a! Như vậy không phải có thể kiếm một món lớn rồi sao? Vội chạy tới chỗ thương nhân npc ấy, xin đệ trình.

“Nga? Nguyệt bảo bảo cậu muốn thành thương nhân a!” Chú thương nhân hòa ái hỏi ta.

“Đúng vậy, đúng vậy. Cháu muốn trở thành một đại thương nhân.” Ta ý chí chiến đấu tràn đầy nói.

“Nhưng mà, cậu không thấy mình quá nhỏ sao? Sẽ bị người ta lừa đó.” Chú thương nhân lúc này còn nghĩ muốn thay đổi chủ ý của ta, nhưng mà ta đã sớm quyết định ý kiến ấy rồi, sao có thể thay đổi chứ! Hơn nữa

ta cũng không phải đứa nhỏ thực sự.

“Không cần, không cần, cháu vẫn là hiện tại muốn làm thương nhân, chú thương nhân à, chú cứ yên tâm đi, bảo bảo dễ thương như thế, ai nhẫn tâm đi lừa bảo bảo đây?” Ta thấy chú thương nhân còn muốn cự tuyệt ta, vội vã bày ra vẻ dễ thương nũng nịu, này có cái gì quan hệ chứ, dù sao ta giờ này là đứa nhỏ, làm nũng là việc quá bình thường.

“Này… … .” Chú thương nhân rõ ràng do dự một chút, xác thực ở trước mặt hắn là một đứa nhỏ siêu cấp dễ thương, khiến cho hắn vốn nên cự tuyệt ngay lúc đó, lại bắt đầu do dự.

“Được rồi, được rồi, chú à, chú đáp ứng đi mà! Bảo bảo tuyệt đối sẽ không bị người ta lừa đâu.” Ta lại tiếp tục cố gắng, cũng không thể để người trước mắt này, lần thứ hai từ chối nữa.

“Như vậy được rồi, chú cho cháu bó hồng, nếu như cháu trong ba tiếng đồng hồ bán xong, hơn nữa giá cả của mỗi bó không thể dưới y, nếu như hoàn thành, thì là cháu qua cửa, cho cháu tư cách làm thương nhân.” Chú thương nhân suy nghĩ một chút, chỉ đành nói như vậy. Hắn nghĩ hắn nếu không có biện pháp, ta cũng có khả năng sắp khóc rồi, trên thực tế, ta xác thực nghĩ tới chủ ý này.

“Được! Vậy cứ thế nhé.” Ta cười hì hì tiếp nhận hoa hồng chú đưa cho ta, có cái gì chứ ghê gớm chứ, xem ta bán thế nào đi nha! Siêu cấp đáng yêu bảo bảo Nguyệt bảo bảo ta tới rồi đây ~~~~~~~~.

“Bán hoa hồng đây ~~~, mau tới mua hoa hồng a!!! Đại ca ca, ca có muốn mua cho vị mỹ nữ tỷ tỷ bên cạnh bó hồng không? Hoa tươi phối mỹ nhân nga, mau mua một bó cho mỹ nhân tỷ tỷ đi! Mỗi bó chỉ cần y thôi, giá cả siêu thấp.” Ta tiến tới trước mặt một nam tử, tay đang cầm hoa hồng, dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ đem nữ tử bên cạnh nói tới thẹn thùng mới thôi. Nam tử kia vội mua một bó đưa cho nàng kia, mặt nàng đỏ nằm trong dự liệu rồi.

Thấy hai người đi xa rồi, ta cười hì hì nhìn y trên tay, a ha ha ha ha, ta buôn bán lời y ~ ôi chao, ai nói ta không có thiên phú làm thương nhân đây? Đứng ra cho ta.

“Mau tới mua hoa hồng đi, hoa hồng đại biểu tình yêu đây, một bó chỉ cần y, mọi người mau tới mua cho người yêu của mình a! … …”

Ta dốc sức thét to lên, tới hơn mười đôi tình nhân, mua hoa hồng trên tay ta. Còn có hơn mười người là nhìn ta bảo bảo dễ thương như thế, bán hoa “khổ cực” như vậy, đều yêu thương mà tiến lên mua đi.

Ha ha, vẫn còn thừa lại mười bó hồng cuối cùng nga, ta cần phải ra sức chút.

“Hửm? Cái thứ rẻ rách gì đây.” Một người tướng mạo bình thường, phía sau đi theo hai tiểu đệ, dọc theo đường đi chọn lựa một chút, đông ném tây quẳng, thường thường kêu một vài người chơi bán thứ gì đó giao phí bảo vệ cho hắn.

“Đáng ghét.” Ta bình sinh ghét nhất kẻ như thế, bọn họ cư nhiên dám xuất hiện trong tầm mắt ta, còn ức hiếp một số người chơi thành thật chứ, thế nào? Thấy người khác cấp thấp, mình thì đông người, liền có thể bắt nạt sao!

Ta bất mãn quẹt miệng, chạy tới trước mặt mấy người kia, không có biện pháp, nếu như ta công kích trước, giết bọn họ sẽ trừ đi danh dự, ta cũng không muốn vì mấy người cặn bã này mà tổn thất cho ta.

“Ca ca, ca ca, ngươi mua hoa hồng sao? Rẻ lắm, chỉ cần y nga. bó cuối cùng nga, muốn mua không?” Gỉa ngu chính là sở trường diễn trò của ta, cũng không tin các ngươi không bị lừa.

“Cái gì? Còn dám hướng chúng ta đòi tiền, ngươi không muốn lăn lộn? Đừng tưởng rằng mình là đứa nhỏ, chúng ta sẽ không đánh ngươi.”

“Nhưng mà, nhưng mà, ta bây giờ cần tiền gấp a! Ca ca, ngươi mua bó hồng tặng cho người yêu đi!”

“Còn dám kể, các huynh đệ, cho thằng bé này một chút giáo huấn, bảo cho hắn biết tiền của ai thì không thể muốn.”

Nói xong một kiếm khách liền dùng kiếm đâm tới ta, một ma pháp sư cũng dùng ma pháp, còn người kia bộ dáng đứng ở một bên chờ xem ta. Ta vốn có thể tránh né, khả nếu thế, ta lúc trước nỗ lực uổng phí hết rồi, tuy rằng ta chỉ nói hai câu. =. =

Đinh, người chơi Nguyệt bảo bảo đã bị nhị hổ, tam hổ công kích, có thể tiến hành phản kích.

Ta đang đợi những lời này, rất nhanh ăn một viên dược hoàn, bổ sung đầy giá trị sinh mệnh. Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía bọn họ ba người.

“Cái gì? Thằng bé đó còn dám kiêu ngạo như thế, xem ra ta không tự mình cho ngươi biết tay một chút, ngươi là không biết sợ rồi.” Nói xong một kiếm liền đâm tới ta.

Đinh, người chơi Nguyệt bảo bảo đã bị đại hổ công kích, có thể tiến hành phản kích.

Hắc hắc, giờ thì được rồi, ba người có thể cùng nhau đánh, ta cười hì hì sử dụng khinh công, thoáng cái nhảy lên, bọn họ hai người là kiếm khách, một người là ma pháp sư, ta đây trước đem ma pháp sư đánh rớt đi!

Chớ có trách ta xuống tay nặng nga, ta vô lương tâm nghĩ, đồng thời tung ra một Hỏa Diễm Liệu Nguyên, ai kêu các ngươi đứng cùng một chỗ, cho biết thế nào là đáng đời.

“Tách ra.” Đại hổ kia thấy ma pháp công kích của ta, sáng suốt lựa chọn phân tán.

“Xí, cho rằng tách ra ta sẽ thua sao?” Ta bắt đầu khiêu khích, bọn họ càng tức giận, ta càng hài lòng, ai kêu bọn họ ức hiếp người chơi chứ, bất quá, đám người chơi kia toàn bộ vọt ra xa xa xem chúng ta đánh nhau, có chút quá đáng nga.

“Bé con, ngươi đừng quá đắc ý, để lão tử cho ngươi biết cái gì kêu là sợ nhá.” Nói xong một cơn gió xoáy bổ tới ta. Ta lại sao có thể để hắn bắn trúng đây! Lần thứ hai sử dụng khinh công, nhảy ra. Kỹ năng ma pháp vẫn như cũ phóng ra, công kích lần này toàn bộ hướng tới tên ma pháp sư kia. Thoáng cái đã xoa đi giá trị sinh mệnh của hắn, dọa hắn sắc mặt trắng bệch, mạnh bổ thêm đại hồng dược cho giá trị sinh mệnh, ta lại sao để cho hắn có cơ hội khôi phục, lại lần thứ hai tránh thoát khỏi công kích của hai kiếm khách, một quả hỏa cầu thuật phát ra.

Tên ma pháp sư kia ở dưới công kích liên tiếp lần hai của ta, rất nhanh đã bị đánh rớt, hai kiếm khách kia thấy đồng bạn của mình bị ta đơn giản giải quyết xong, biết phần thắng của mình không còn lớn, thì sinh ra ý niệm chạy trốn trong đầu.

“Được, ngươi Nguyệt bảo bảo nhớ kỹ cho chúng ta, chúng ta là người của bang phái Ngạo Thị Thiên Hạ, bang chủ của chúng ta chính là Cuồng Long Ngạo Thiên cao thủ đứng hàng thứ nhất trong bảng cấp bậc, chúng ta sẽ trở lại báo thù.” Nói xong liền nghĩ muốn từ trong vòng vây của đám người giãy ra ngoài, đáng tiếc ngay lúc này, một người bọn họ nằm mơ cũng nghĩ không ra đã xuất hiện ─── Cuồng Long Ngạo Thiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio