Ngươi, ngươi cảm ơn bọn ta? Vì sao.” Ngạo Thiên đi tới trước người ta, cảnh giác hỏi.
“Ha hả, cũng nói không phải cùng các ngươi đánh nữa rồi, đừng khẩn trương mà! Ta lúc ấy bị oán khí tà ác khống chế, giết chết trượng phu của mình, khi đó ta đã thống khổ, tuy rằng biết hắn phản bội cảm tình của mình, thế nhưng, thế nhưng ta vẫn là không muốn để hắn chết! Cho nên ta phong bế nội tâm của mình, để mình ngủ say trong ý thức tăm tối, bởi vậy khi đó của ta không chịu sự khống chế của ta, cho nên ta ngay cả năng lực tự sát cũng không có. Bây giờ ta phải cảm tạ các ngươi a! Nếu không vì các ngươi giết ta, vậy thì linh hồn của ta cũng không giải thoát được. Ta muốn đi tới chỗ trượng phu, hướng hắn xin lỗi, mong hắn có thể tha thứ việc ta giết hắn!” Nữ hoàng nói xong, thở dài một tiếng, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt. “Được rồi, để cảm tạ các ngươi giúp ta giải thoát, đồng thời cứu vớt Hạ Nhân Thành, ta đem lệnh bài của ta đưa cho các ngươi. Vọng các ngươi có thể hảo hảo quý trọng a!” Nói xong một khối lệnh bài xuất hiện trong tay ta, “Vì đoạn thời gian trước ta tự tung tự tác, ta thật sự xin lỗi các ngươi, làm ngươi mất đi ký ức từ thế giới hiện thực, ta muốn nói chính là, Tiểu D hắn thực sự rất yêu ngươi. Lúc ấy hắn có bao nhiêu yêu ta, thì có bấy nhiêu yêu ngươi. Ta đã đem tình cảm hắn đối với ngươi chuyển lên người ta. Hơn nữa chỉ giới hạn trong trò chơi, nói cách khác, hắn ở thế giới hiện thực không bị ảnh hưởng.” Nói xong nữ hoàng vừa đau khóc ra, “Xin lỗi, xin lỗi, ta thực sự không nghĩ tới ngươi lại thực sự mất đi trí nhớ. Ngươi tha thứ ta, một lần nữa tiếp nhận Tiểu D đi!”
Nhìn hình dáng nữ hoàng khóc rống, trong đầu ta hiện ra một màn hình ảnh, trong những hình ảnh này tất cả đều có một người, đó chính là Tiểu D, người ta yêu. Ta thấy Tiểu D bộ dạng thống khổ, trong lòng thật sâu đau đớn. Ta chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu D, duỗi tay vuốt gò má hắn. “Không sao rồi Tiểu D, đừng khổ sở, ta, ta nghĩ ta sẽ chậm rãi khôi phục trí nhớ về ngươi, ta biết, ta trước đây vẫn yêu ngươi, những hình ảnh này, khiến ta thật sâu cảm động, ta tin, ta rất nhanh sẽ khôi phục ký ức.”
Tiểu D nghe xong, đem ta ôm vào trong lòng. “Đừng lo, dù ngươi vẫn không nhớ được ta cũng đừng lo, chỉ cần ngươi sau này vẫn cứ yêu ta, ta đã thỏa mãn rồi.” Tiểu D nghẹn ngào dần dần thấp giọng khóc lên, ai nói nam nhi có lệ không dễ rơi? Hôm nay, để hắn hảo hảo khóc một hồi đi!
nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm.
“Cảm ơn ngươi, Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt. Chúc các ngươi hạnh phúc.” Nữ hoàng nói xong, liền hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu thất không còn bóng dáng, chỉ để lại ánh sáng mờ nhạt dần dần tiêu thất.
“Lệnh bài gì a?” Tiểu Khả hiếu kỳ hỏi, Đào Đào vẫn khổ sở xin lỗi không dừng. Thật là, không phải chết lần sao, đến mức như vậy sao?
“È? A? Ta không biết a!” Đào Đào ngẩn người, không rõ gãi gãi đầu, xấu hổ mà cười.
Sau khi Tiểu Khả liếc nhìn, hạnh phúc mỉm cười, cảm giác có người yêu sâu sắc mình thật tốt!
Tâm tình Tiểu D rất nhanh đã khôi phục lại, ta tránh khỏi ôm ấp của hắn, bổ về phía đống trang bị và tiền còn rơi lả tả trên mặt đất, “A ha ha ha ha ha, tất cả đều là cực phẩm a! Thật nhiều tiền nga, thật hạnh phúc thật hạnh phúc mà.”
Nghe được lời ấy mọi người đầu đều hắc tuyến, người này thật đúng là lúc nào cũng không quên tiền a! Thời điểm cảm động như thế, hắn cũng có thể đem bầu không khí phá hư. Nghĩ đến tất cả đều mỉm cười, đây không phải là bản tính của Ánh Nguyệt sao. Có cái phải kỳ quái chứ!
“Đừng kích động mà, lệnh bài kia rốt cục là cái gì a?” Nhất Thăng vẫn là khuôn mặt tươi cười như xưa, đi tới bên cạnh ta, giúp ta nhặt trang bị và tiền.
“Hở? Lệnh bài, a, được rồi.” Nói xong lấy ra lệnh bài vừa bị ta ném vào ba lô. 【Thần: = =b ngươi chừng nào thì bỏ vào đó a, ta sao không phát hiện? Huy: cái này sao cho ngươi thấy được? Còn không phải thừa lúc ta không đề phòng, trộm đi chứ? Thần: Ngươi, ngươi, ngươi, ta là người như thế sao? A ~~, ngươi thằng nhóc thối, qua đây ta đánh PP nhà ngươi. Mẫn, Ngộ, Thương, Đãng: Thần mụ, ngươi nói cái gì? Thần: (sát khí thật mạnh a! Ta đánh không lại các ngươi, ta biến còn không được sao!) không, không có gì, các ngươi tiếp tục, ta đi trước】 “Giám định.” Ẹ… .. Ta trầm mặc, mọi người cũng trầm mặc, hôm nay thực sự là ngày may mắn, ta im lặng nghĩ. Vì sao mọi người lại như vậy? Nguyên nhân chỗ nào.
Đinh, chúc mừng người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt, kế thừa vương vị của Băng Tuyết nữ hoàng, trở thành thành chủ của Băng Tuyết Thành. Bởi vì giải trừ lời nguyền của Băng Tuyết Thành, có thể khiến cho Băng Tuyết của Băng Tuyết Thành hòa tan, có cần đổi tên không?
“Thì sửa thành Huy Nguyệt Thành đi!” Ta thở dài một chút, chứng làm biếng phát tác, cứ tùy tiện lấy một cái.
Đinh, chúc mừng người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt trở thành thành chủ thứ nhất của Vĩnh Sinh, phần thưởng cho chủ thành danh vọng , tài chính tử kim tệ. Phần thưởng cá nhân tuyên bố , tử kim tệ tấm.
Hệ thống thông cáo: người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt trở thành thành chủ đầu tiên của Vĩnh Sĩnh, khai thông hệ thống kiến thành, vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn.
Hệ thống thông cáo: người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt trở thành thành chủ đầu tiên của Vĩnh Sĩnh, khai thông hệ thống kiến thành, vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn.
Hệ thống thông cáo: người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt trở thành thành chủ đầu tiên của Vĩnh Sĩnh, khai thông hệ thống kiến thành, vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn.
Hệ thống thông cáo: người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt trở thành thành chủ đầu tiên của Vĩnh Sĩnh, khai thông hệ thống kiến thành, vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn.
Hệ thống thông cáo: người chơi Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt trở thành thành chủ đầu tiên của Vĩnh Sĩnh, khai thông hệ thống kiến thành, vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn.
Trầm mặc rồi trầm mặc, quên đi quên đi, nếu Băng Tuyết nữ hoàng đem Băng Tuyết thành giao cho ta, vậy ta cứ tiếp nhận rồi hảo hảo quản lý đi! Hơn nữa, nhân tài a, ta bên người đều là nhân tài mà, sao cũng không cần ta quan tâm nha! Ta trộm cười hề hề, nhìn mà khiến Ngạo Thiên bọn họ phát lạnh tập thể.
“Nếu không thì ta đem bang Ngạo Thị Thiên Hạ thêm vào Huy Nguyệt Thành vậy!” Bị ta nhìn đến sởn da gà, Ngạo Thiên là người thứ nhất đầu hàng, không có biện pháp, ta đa số đều đang theo dõi hắn, ai bảo trong chúng ta, chỉ có một mình hắn là bang chủ chứ!
“Tốt! Tốt.” Ta vui vẻ đồng ý, còn lại mấy người cũng đều đều gia nhập vào. Các người chơi nhận được tin tức xong, tất cả đều nhiệt huyết sôi trào bùng lên.
Khi đoàn người chúng ta trở lại Huy Nguyệt Thành xong, nhìn thấy chính là mọi người đang nhiệt tình, hoàn toàn không thấy ánh mắt khinh bỉ.
“A, xin lỗi, xin lỗi, chúng ta lúc đó không biết ngươi chính là Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt uy danh truyền xa, đã đắc tội, xin đừng để ý a! Cái kia, cái kia, chúng ta, chúng ta có thể trở thành thành viên của Huy Nguyệt Thành không?”
Chúng ta nhìn thấy mọi người đều tư thế ấy, rõ ràng sửng sốt một chút, toàn thành xuất động a! Nhìn lòng nhiệt tình của mọi người, vì lúc ấy gây chuyện mà xấu hổ.
“Ha hả, nếu như mọi người thật tình muốn gia nhập, vậy thì ta Ánh Nguyệt đương nhiên hoan nghênh rồi. Dù sao Huy Nguyệt Thành là thành đầu tiên do người chơi làm chủ, chính là phải dựa vào mọi người duy trì rồi.” Ta mỉm cười nói, nghe ta nói vậy, bọn họ tất cả đều hoan hô, có mỹ nhân thành chủ, bọn họ còn có thể có suy nghĩ gì khác a!
Tùy theo đánh xong Băng Tuyết nữ hoàng, cứu vớt ngọn nguồn của tà ác linh hồn bị nhiễm bẩn, lên làm thành chủ của Huy Nguyệt Thành đã có nửa năm rồi. Sau lại dần dần, các đại chủ thành đều thành người chơi lên làm thành chủ, nhưng bọn hắn đó là đối thủ của ta a! tên đầu trên bảng, tất cả đều là thành viên của thành ta. Bởi vậy, coi như là thành chiến, cũng không ai dám đối ta Huy Nguyệt Thành xằng bậy. Danh tiếng của ta có thể khiến bọn họ cái gì cũng không dám làm càn, đỡ phải bị đám đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp nam kia sau lưng mắng ác. Hơn nữa thế lực, tài lực của ta, càng khiến bọn họ không dám có chủ ý gì, đều ngóng chân ngó ta đừng có đi tìm bọn họ phiền phức, cướp chủ thành của bọn họ ^_^ mà các người chơi mãn cấp ngày càng nhiều, hệ thống cũng mở ra hệ thống thăng thiên. Có thể cho mọi người chọn lựa là làm Ma tộc hay là Thần tộc, ta đương nhiên không do dự lựa làm Thần tộc. Coi như chấm dứt tiếc nuối kiếp trước, cho sư phụ kiếp trước một chút mặt mũi đi! Ngạo Thiên và Tiểu D chọn Ma tộc, Nhất Thăng và Vô Danh thì theo ta chọn Thần tộc. Bây giờ, chúng ta mấy người như trước là năm tên đứng đầu bảng đẳng cấp. Tên thứ nhất của Ngạo Thiên rốt cục chẳng bao h dao động qua a! Ta phải bội phục hết lần này đến lần khác.
Bắt đầu mới, khiêu chiến mới, tất cả lại tiếp tục tiến hành!
“Ánh Nguyệt, đừng đờ ra nữa. Chúng ta cũng đi công thành đi, đi thôi đi thôi, đoàn người thế nhưng rất chờ mong đó! Để chúng ta thống nhất Vĩnh Sĩnh đi!” Tiểu Khả lôi kéo Đào Đào chạy tới, vẻ mặt kích động nói.
Đúng vậy, hôm nay lại phải có công thành chiến rồi đây! Nếu mọi người muốn chiến đấu, vậy vì sao không tham gia chứ! Ha hả, “Được, phân phó xuống dưới, lúc này đây chúng ta Huy Nguyệt Thành cũng thêm vào công thành chiến, kêu đoàn người đều chuẩn bị tốt, toàn bộ không tham gia đánh PP.” Ta cười tủm tỉm nói, nếu lãng phí nhiều cơ hội công thành chiến như vậy, lần này nói cái gì cũng phải đòi lại mới đúng nha.
Ta đứng dậy, đi tới bên cạnh bọn Ngạo Thiên, mỉm cười nhìn bọn họ, “Thế nào? Có muốn hoạt động một chút không? Tên thứ , thứ , thứ , thứ trên bảng?”
“Đó là đương nhiên phải tham gia rồi? Ta cũng không muốn bị đánh PP đâu!” Tiểu D cười hì hì nói.
“Nếu là Ánh Nguyệt nói như vậy, chúng ta đương nhiên phải tham gia rồi.” Nhất Thăng ôn nhu nhìn ta.
“Tham gia.” Ngạo Thiên vẫn như cũ khốc khốc nói, hoàn toàn không đem những người chơi sắp sửa chống lại hắn đặt trong mắt, trong mắt hắn thủy chung chỉ có một người ─── Nghiệp Thiên Huy.
“Ha hả, vậy còn chờ cái gì? Các vị chúng ta xuất phát.” Ta dẫn đần đi ra ngoài, kỳ thực chúng ta cái gì cũng không phải chuẩn bị, tất cả vật tư từ lâu đã chuẩn bị tốt, chính là cái thành này lớn quá, vẫn không muốn tham gia, nhưng lần này bọn họ chờ mong như vậy, ta cũng chỉ hảo hảo gia nhập vậy! Như vậy để truyền thuyết về chúng ta, lần nữa truyền lưu xuống đi!
Chúng ta cuối cùng ở kiếp này gặp nhau, lần thứ hai yêu nhau. Đã hiểu được như thế nào yêu, tự nhiên sẽ không phạm phải sai lầm kiếp trước, kiếp này chúng ta sẽ yêu nhau đến vĩnh viễn, suốt đời thậm chí vĩnh viễn đều mãi không chia lìa.
.
.
.
.
_Chính văn hoàn_