Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại là một mùa xuân mới.

Chiến sự biên quan sắp kết thúc. Quân đội Đại Tấn không chỉ triệt để đuổi Khương tộc ra khỏi Vân Nam, mà còn bởi vì tranh đấu giữa Liên Cảnh Huy và Triệu Tham tướng, đuổi bọn chúng ra cách biên cảnh năm trăm dặm.

Một trận này Khương tộc đánh đến thực vất vả, hiện giờ không phải bọn họ muốn dừng là có thể dừng. Có hối hận thế nào cũng không làm được gì, tham lam khiến bọn họ mới nếm được ngon ngọt liền nổi dã tâm bừng bừng, thắng lợi che mắt bọn họ, cho đến hôm nay thấy quân đội Đại Tấn còn muốn tiếp tục tấn công, Khương tộc vừa kinh vừa sợ, lúc này mới chân chính nhận rõ tình thế.

Nửa tháng sau, Khương tộc dâng lên thư đầu hàng, triều đình rất nhanh phái quan viên đến nói chuyện, ký một loạt hiệp ước bất bình đẳng, hằng năm tiến cống và bái phỏng, đến đây chiến tranh chính thức chấm dứt.

Cảnh nội Vân Nam một mảnh chúc mừng, tin quân ta toàn thắng truyền khắp ngõ ngách Đại Tấn. Kế tiếp chính là luận công khen thưởng.

Là tướng lãnh Đại Tấn, Lâm Trí Viễn phải khải hoàn hồi kinh. Mà lúc này, Lâm Dĩ Hiên đã chuẩn bị lâm bồn.

Lâm mẫu và Dương Nghị lo lắng không thôi, nói thật bọn họ cũng không hy vọng Lâm Trí Viễn hồi kinh. Sinh hoạt ở Vân Nam thật yên ổn, kinh thành thế cục thay đổi liên tục, Cảnh Dương hầu phủ vẫn luôn là cái dằm trong lòng, bọn họ sợ Lâm Trí Viễn hồi kinh sẽ bị gây khó dễ.

Lâm Dĩ Hiên cũng lo lắng, lần này đại ca lập công, Cảnh Dương hầu phủ sao có thể dễ dàng buông tha, không ép khô đại ca, lợi dụng đến giá trị cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lê Diệu Nam không muốn thấy phu lang phiền não, cười xuất chủ ý xấu cho y: “Đây còn không đơn giản, từ xưa trung hiếu khó vẹn cả đôi đường, đại ca lần này có thể lấy lui làm tiến, trước đến bái kiến Hoàng Thượng cáo hắc trạng.”

Mày Lâm Dĩ Hiên vừa động, ánh mắt loè loè toả sáng: “Nói rõ hơn đi.”

Lê Diệu Nam chỉ chỉ mặt mình tiến đến trước phu lang, mặt dày hỏi: “Có chỗ tốt gì?”

Lâm Dĩ Hiên hôn hắn một cái, đỏ mặt, sẵng giọng: “Dư lại sau này bồi thường ngươi.”

Lê Diệu Nam cười toét miệng, thành thân sắp được tám năm, tiểu phu lang của hắn vẫn dễ thẹn như vậy, khiến người yêu thích không buông tay, lúc này không úp mở nữa, tỉ mỉ mà nói băn khoăn của mình.

Triệu Tham tướng vốn không chỉ phạm phải một hai sai lầm, Hoàng Thượng lại thật lâu không xử trí, Lê Diệu Nam ẩn ẩn đoán được Hoàng Thượng là vì muốn giữ cân bằng. Liên gia quân thế lực quá lớn, lúc này lại lập công ở Vân Nam, nếu thật sự giao Vân Nam cho Liên gia, Hoàng Thượng chỉ sợ ngay cả đi ngủ cũng không an tâm.

Đại ca xuất thân Cảnh Dương hầu phủ, lại theo phe Liên gia, nếu không xoá tan nghi ngờ của Hoàng Thượng ắt sẽ lưu lại hậu hoạn. Lê Diệu Nam luôn cho rằng phải bóp chết toàn bộ uy hiếp từ khi manh nha, dùng tiền đồ của bản thân để đánh cuộc nhân tâm, việc ngu xuẩn như vậy chỉ có kẻ ngốc mới đi làm.

Đại ca lấy lui làm tiến có thể nhất cử lưỡng tiện, một là thoát khỏi Cảnh Dương hầu phủ, hai là lưu lại trong lòng Hoàng Thượng một cái danh, vô luận tương lai đại ca như thế nào, ít nhất sẽ khiến Hoàng Thượng không quá mức phòng bị.

Lâm Dĩ Hiên nghe xong mà toát mồ hôi lạnh. Phu phu hai người thương nghị, cùng ngày liền gửi thư cho đại ca, mời hắn qua phủ gặp mặt.

Lâm Trí Viễn vì cần ban sư hồi triều, hiện giờ đang nghỉ ở nhà, nhận được thư của đệ đệ vội vàng chạy tới, chỉ cho là đệ đệ sắp sinh.

Hôm ấy bọn họ nói chuyện thật lâu, thời điểm rời đi sắc mặt Lâm Trí Viễn tương đối trầm trọng. Hắn lo lắng còn nhiều hơn đệ đệ, Liên Tướng quân là lão sư của hắn, giao tình giữa bọn họ không thể dùng ích lợi để cân nhắc. Hắn chưa bao giờ phát hiện tình thế Liên gia lại vi diệu như thế, đương kim Hoàng Thượng còn dễ nói, nhưng Hoàng Thượng kế nhiệm thì sao, ai có thể cam đoan Hoàng Thượng kế nhiệm vẫn có thể khoan dung Liên gia thế lực to lớn như vậy?

Lâm Trí Viễn quay đầu, lập tức đi tìm Liên Cảnh Huy, lo lắng trong mắt lộ rõ, nói ra đủ loại sầu lo. Chỉ thấy Liên Cảnh Huy cười nhạo một tiếng, cười như không cười nhìn hắn, trêu chọc: “Tiểu Lâm Tử cư nhiên có tâm nhãn.”

Sắc mặt Lâm Trí Viễn tối sầm, hắn lúc nào thì không có tâm nhãn.

Liên Cảnh Huy vỗ vai hắn, đôi mắt ám trầm: “An tâm đi, Liên gia không có việc gì, ta cũng tuyệt đối không cho phép Liên gia có việc.”

Lâm Trí Viễn giật mình, cảm thấy bản thân lo lắng thừa rồi. Quả nhiên giác ngộ chính trị của hắn vẫn không đủ cao, bằng không cũng sẽ không để đệ đệ hoang đường thành hôn, mẫu thân bị bắt hoà ly. Cứ việc đệ đệ gả được đúng người, mẫu thân hoà ly sau sống càng thêm khoan khoái, nhưng nhỡ đệ đệ gả không tốt, mẫu thân hoà ly rồi không có chỗ dựa, hắn thì nơi chốn bị Cảnh Dương hầu phủ cản tay, chuyện kế tiếp hắn không dám tưởng.

Liên Cảnh Huy thản nhiên nhìn hắn: “Ngươi chỉ cần lãnh binh đánh giặc là đến nơi, chuyện còn lại không cần quan tâm. Kế sách của lệnh đệ không tồi, cái đám người nhà của ngươi đúng là nên nghĩ biện pháp thoát khỏi, nếu không sẽ chẳng có kết quả tốt.”

“Ta biết.” Lâm Trí Viễn đáp, trong lòng ẩn ẩn có chút hiểu ra. Lại nhìn vị sư huynh quen biết đã lâu, dáng vẻ không giống như người ngoài vẫn truyền là không đầu óc, nếu thật sự không có đầu óc thì sao có thể ngồi ở địa vị cao, chỉ sợ đây là cách Liên gia tự bảo vệ mình, ngay cả hắn cũng chẳng biết gì.

Người ta đều nói nam nhân Liên gia thô lỗ, nữ nhi bưu hãn, ai lại biết đây là cố ý làm ra cho người ngoài nhìn. Khó trách Liên gia chưa bao giờ ra văn nhân, cho dù cưới nữ nhi của văn thần, đệ tử sinh ra cũng chưa bao giờ đi chiêu số văn thần, thì ra là thế…

Lâm Trí Viễn triệt để yên lòng, thầm nghĩ chuyện trong kinh, Lâm tam lão gia rốt cuộc là phụ thân, nhưng so sánh với mẫu thân và biểu đệ, lựa chọn của hắn tới giờ vẫn luôn chỉ có một. Chính như đệ đệ nói, dù sao phụ thân nhiều hài tử, thêm hắn cũng không nhiều mà thiếu hắn cũng chẳng ít.

Lâm Trí Viễn quyết tâm.

Hai ngày sau, đến lúc ban sư hồi triều, Lâm Dĩ Hiên lưu luyến đưa tiễn.

Lâm Trí Viễn cười bảo đệ đệ an tâm, chuyện trong kinh hắn sẽ có đúng mực.

Xế chiều hôm đó, ăn xong cơm, Lâm Dĩ Hiên đang chuẩn bị đi dạo một vòng hoa viên, bụng đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến nỗi trán y ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ lấy bàn.

“Đa thân.” Lê Húc phát hiện ra đầu tiên, khuôn mặt nhỏ khẩn trương đến trắng bệch. Lần trước lúc sinh đệ đệ, mặc dù nó còn nhỏ nhưng kinh hoảng sợ hãi lúc đó lại khắc sâu vào ký ức.

Lê Diệu Nam tuy căng thẳng nhưng đã quen thuộc với tình huống hiện tại của phu lang, có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này không bối rối lắm, phân phó hạ nhân đâu vào đấy, đi gọi bà đỡ, đun nước ấm, hắn thì thật cẩn thận ôm phu lang vào phòng sinh.

Lê Húc dắt đệ đệ, theo sát phía sau phụ thân, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, khuôn mặt non nớt lộ ra trầm ổn không hợp tuổi.

Lê Hi thực ngoan, không khóc không nháo. Hỗn thế tiểu ma vương này giống như biết cái gì, an tĩnh đứng cạnh ca ca.

Trải qua ba canh giờ, trong phòng rốt cuộc truyền ra tiếng anh nhi khóc. Sắc mặt bà đỡ có chút không tốt, kéo ra tươi cười cứng ngắc: “Chúc mừng lão gia, chủ quân sinh một song nhi.”

“Tốt! Thưởng!” Lê Diệu Nam tâm tình vui sướng, ba bước biến thành hai phi vào phòng.

Bà đỡ nhẹ nhàng thở ra, bà còn sợ Lê đại nhân không thích. Làm nghề này bà đã gặp qua không biết bao nhiêu sự tình, rất nhiều nhà phú quý sinh song nhi đều không cao hứng, có nhà cùng khổ vừa mới sinh xong liền bán, giống như Lê đại nhân thích song nhi đích xác hiếm thấy.

Lê Diệu Nam mừng ra mặt, rốt cuộc chờ được đến song nhi mong đợi đã lâu. Nhìn song nhi thân thể nho nhỏ, trong lòng một trận mềm mại, từ nay về sau Lê Húc và Lê Hi có thêm một nhiệm vụ hạng nhất là bảo hộ đệ đệ.

Lâm Dĩ Hiên vẫn luôn ngủ, thẳng đến ngày hôm sau mới tỉnh, biết là sinh ra song nhi, vừa yêu thương lại vừa lo lắng, không phải mỗi song nhi đều có vận khí tốt như y, nếu gả đến không tốt…

“Làm gì mà nhíu mày?” Lê Diệu Nam cười hỏi, càng nhìn hài tử càng thích, hội tụ đủ ưu điểm của hắn và phu lang, lớn lên khẳng định xinh đẹp.

“Không có việc gì.” Lâm Dĩ Hiên lắc đầu, sầu lo trong mắt tán đi một ít, nhíu mày nói: “Ta chỉ lo tương lai của hài tử.”

Lê Diệu Nam bật cười, lập tức đoán được tâm tư của phu lang, không để bụng nói: “Ta còn tưởng chuyện gì lớn, ngày mai ta liền ban bố gia quy, phàm là Lê gia đệ tử, sau ba mươi tuổi nếu vô tử mới được nạp thiếp, nữ tế với ca tế đồng dạng.”

Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, buồn cười nói: “Ngươi như vậy hài tử sao gả được ra ngoài?”

Lê Diệu Nam nhướn mày: “Nuôi nó cả đời cũng được. Về sau gia quy lại thêm một cái, nữ nhi và song nhi ngoại trừ đồ cưới còn được một phần sản nghiệp, chỉ có thể do thân sinh tử nữ kế thừa. Muốn lấy song nhi nhà ta, nếu không có quyết tâm nhất sinh nhất thế một đôi, ta tình nguyên nuôi nó cả đời.”

Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên trở nên nhu hoà, trong lòng ấm áp vô cùng, gả cho phu quân là y cực kỳ may mắn, yêu thương nhìn anh nhi bên cạnh: “Được, chúng ta nuôi nó cả đời.”

Phu phu hai người bàn bạc một lúc, đặt tên hài tử là Thần. Không lâu sau, Lâm Dĩ Hiên lại thiếp đi.

Chuyện gia quy Lê Diệu Nam không phải nói chơi. Kỳ thật hắn đã suy nghĩ rất lâu, một gia tộc nếu muốn bắt nguồn xa, dòng chảy dài, khẳng định không thể không có một bộ điều lệ. Hắn không thể quản được hậu thế nhưng hắn sẽ cố gắng hết khả năng tạo ra hoàn cảnh tốt nhất cho gia tộc.

Lâm Trí Viễn trở lại kinh thành, Hoàng Thượng luận công ban thưởng, thăng hắn làm chính tam phẩm Chỉ huy sứ ti.

Lý Đô ti cũng thăng làm Chỉ huy sứ, Vương Tham tướng thì thăng lên chính nhị phẩm Tổng binh, chỉ có Triệu tham tướng không có bất luận cái gì thay đổi. Nhưng Hoàng Thượng không thưởng không phạt đối với gã mà nói đã là phần thưởng tốt nhất, Triệu Tham tướng hiểu được, sự tình lúc trước coi như cho qua.

Lâm Trí Viễn thầm nghĩ mặc dù Triệu Tham tướng chỉ là quan chính tam phẩm, nhưng gã ở Vân Nam căn cơ thâm hậu, Vương Tham tướng dù có thăng thành Tổng binh, muốn bắt được thực quyền chỉ sợ phải phí không ít công phu, có lẽ đây là đạo cân bằng của Hoàng Thượng.

Nhưng vô luận bọn họ tranh đấu thế nào thì cũng không liên quan đến hắn, chính như lời sư huynh nói, hắn chỉ cần an thủ bổn phận là được, còn lại mặc kệ.

Hiện tại duy nhất làm hắn phiền lòng chỉ có Cảnh Dương hầu phủ. Quả nhiên không ngoài sở liệu của đệ đệ, tin mình lập công vừa truyền đến, Cảnh Dương hầu phủ liền ra vẻ đạo mạo làm người ta buồn nôn. Lâm Trí Viễn không rõ, bọn họ rốt cuộc là lấy niềm tin ở đâu ra mà cho rằng mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời làm một con rối.

Lâm Trí Viễn mặt không đổi sắc nghe phụ thân chậm rãi nói, âm thầm suy tư, phong tấu chương kia hẳn sắp trình lên Hoàng Thượng, hắn không kiên nhẫn tiếp tục chu toàn, hắn nhớ biểu đệ, cũng nhớ hài tử.

“Ta không đáp ứng, Dương Nghị làm thiếp thì được, làm thê quả thực chính là vọng tưởng. Ăn của chúng ta, uống của chúng ta, hầu phủ dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, thế mà còn quyến rũ nhi tử của ta, dưỡng hắn còn không bằng dưỡng con chó, bạch nhãn lang.”

(sói mắt trắng: ám chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa, bụng dạ hẹp hòi.)

Lâm Trí Viễn thản nhiên nhìn ông ta, trong lòng không khỏi phiền chán: “Dương Nghị là phu lang của ta, phụ thân ăn nói cẩn thận.”

“Ta không đáp ứng, không vào tộc phổ Lâm gia, không phải tức phụ Lâm gia. Cô nương Chu gia rất được, đại bá của ngươi cũng đã nói tốt rồi, mấy ngày nữa liền hạ sính, ngươi an tĩnh ở nhà cho ta, đừng có học đệ đệ của ngươi.”

Lâm Trí Viễn cười lạnh, sớm biết phụ thân vô năng, nghe ông ta nói những lời này, vẫn cảm thấy trái tim lạnh lẽo: “Ta sẽ không cưới, muốn cưới ngươi đi mà cưới, không có việc gì ta đi trước.”

“Làm càn, làm càn, ngươi cái đồ bất hiếu.” Lâm tam lão gia tức giận nổi trận lôi đình.

Lâm Trí Viễn lười nhìn ông ta, vừa mới xuất môn liền gặp đại bá phụ.

“Trí Viễn à, phụ thân ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi, cô nương Chu gia quả thật không tồi, nếu ngươi thật sự không muốn cưới, bá phụ giúp ngươi là được, hà tất ảnh hưởng đến tình phụ tử.”

“Đa tạ bá phụ.” Lâm Trí Viễn ngoài miệng nói lời cảm tạ, trên mặt lại không có một tia động dung.

“Ngươi hài tử này.” Đại bá phụ có chút bất đắc dĩ, lại có chút sủng nịch: “Được rồi, đều theo ngươi, ta sẽ thỉnh Thái tử điện hạ nói giúp, không cưới liền không cưới. Nhưng cũng không thể đắc tội người ta, ngày khác ngươi đi nói lời xin lỗi.”

“Không đi.” Lâm Trí Viễn mềm cứng không ăn, nhẹ nhàng ném ra hai chữ liền lưu loát xoay chân chạy lấy người.

“Ngươi…” Đại bá phụ nhất thời chán nản, oán hận nhìn bóng lưng hắn, quả nhiên là cái đồ bất hiếu.

Lâm Trí Viễn mỉa mai mà gợi lên khoé môi, thủ đoạn của đại bá phụ cao hơn phụ thân nhiều, mình lúc trước bị lừa cũng là chuyện dễ hiểu. Cái chỗ này thật bẩn, ghê tởm đến nỗi một khắc hắn cũng không muốn ở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio