Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

chương 129

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian bay nhanh, đảo mắt đã qua ba năm.

Lê Diệu Nam vừa mới chỉnh đốn lại Thông chính ti, cải cách toàn bộ điều lệ chế độ. Tất cả tấu chương đều phải phân loại, ghi rõ trọng điểm của từng cái, dựa theo thứ tự quan trọng mà trình lên Ngự tiền. Như vậy không chỉ tiết kiệm thời gian của hắn, cũng tiết kiệm thời gian của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương chỉ cần xem trọng điểm, vừa bớt việc cũng sẽ không có sơ hở.

Lê Diệu Nam vẫn luôn không hiểu, rõ ràng sự tình rất đơn giản, tại sao lúc đại thần thượng chiết tử lại phải quanh quanh co co, viết một đại thiên văn chương màu mè rực rỡ khiến người xem hoa cả mắt. Khó trách người đời sau đều nói Hoàng Thượng là cái nghề mệt nhất trên đời, thức dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn chó, tuyệt đối là mệt vì phải phê duyệt công văn.

Sau khi Thông chính ti cải cách, Hoàng đế long tâm đại duyệt, lúc trước phải đến tối mới xem xong tấu chương, hiện giờ chỉ cần một buổi chiều, Lê ái khanh thật sự là hiểu sâu đến trong lòng trẫm.

Hoàng đế có thêm thời gian rảnh rỗi, tâm tình tất nhiên là tốt hơn. Gạt qua mấy chuyện sốt ruột trong triều, ông cũng có thời gian phẩm trà, tìm phi tử trong hậu cung lăn giường. Đừng nhìn Hoàng Thượng lớn tuổi, trên thực tế vẫn long tinh hổ mãnh, tháng trước mới có thêm một vị Hoàng tử nữa đấy, đây đều là công lao của Lê ái khanh nha.

Vì thế, Hoàng Thượng cao hứng, tuyệt bút vung lên, đến lúc Lê Diệu Nam mãn kỳ, thăng nhiệm thành Nội các Học sĩ.

Chỉ đáng thương Lê Diệu Nam vừa mới thoải mái mấy tháng, lập tức lại phải thay đổi hoàn cảnh, tiếp tục những tháng ngày mệt chết mệt sống. Nhưng nói tóm lại, có thể thăng chức thì hắn vẫn vui. Ba mươi lăm tuổi tiến vào Nội các, từ xưa đến nay vốn đã vô cùng ít, sao hắn không vui sướng cho được, thân phận của Lê gia đã triệt để biến thành dòng dõi thư hương.

Cảnh Dương hầu phủ cùng với Lê phủ ở Dương Châu chỉ có thể xa xa mà nhìn, không phải chưa bao giờ nghĩ tới làm dịu đi mối quan hệ, vấn đề là Lê Diệu Nam cẩn thận, giáp mặt sẽ không trở mặt, nhưng sau lưng lại xuống tay không hề lưu tình, căn bản không cho bọn họ bất luận cơ hội nào.

Dần dà, người xem cũng hiểu được, Lê đại nhân quả thật “đại công vô tư”.

Trên triều đình, Lê Diệu Nam đi một đường ổn định, nắm chặt Hoàng Thượng không tha, mọi chuyện lấy Hoàng Thượng làm chủ, gặp phải người khác chèn ép gây khó xử, thời điểm cần nhẫn thì nhẫn, thời điểm cần xuất đầu không chút do dự cầu cứu Hoàng Thượng, hiểu tiến lùi, biết cấp bậc lễ nghĩa, càng làm cho Hoàng Thượng có một loại cảm giác được đại thần dựa dẫm, bất giác mà càng thiên vị vài phần.

Thập nhị hoàng tử từ từ hiểu được lời lão sư nói mình chỉ có một núi dựa nghĩa là gì, kiên định mà đi theo phương châm của lão sư, lo lắng chuyện phụ hoàng sốt ruột, suy tư chuyện phụ hoàng đau đáu, làm một nhi tử ngoan, ôm chặt đùi phụ hoàng.

Hộ bộ là nơi tôi luyện người, Thập nhị hoàng tử dùng hai năm, từ một đứa nhỏ trong suốt ở Hộ bộ, vô hình tiến vào triều đình, không thấy được nhưng cũng không để người xem nhẹ.

Hoàng đế thật vui mừng, Thập nhị trưởng thành, Lê khanh gia dạy hắn quá tốt, không kiêu căng không nóng nảy, trầm ổn có độ, đối với mình càng thêm hiếu thuận, cái loại thân thiết phát ra từ nội tâm này, Hoàng Thượng làm vua một nước đương nhiên có thể nhận ra rõ ràng.

Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, Thập nhị hoàng tử thì quá tốt rồi, Thập tam hoàng tử bên kia lại khiến Hoàng Thượng cảm thấy đau đầu.

Thập tam hoàng tử tiến bộ rõ ràng, không chỉ học vấn tăng lên, tài ăn nói cũng lưu loát hơn, lẽ ra đây là chuyện tốt, nhưng mà, một cái vô liêm sỉ thêm một cái vô liêm sỉ thì bằng gì.

Hoàng đế thật rối rắm, vừa cao hứng nhi tử có tiến bộ, lại vừa bực mình Thập tam càng ngày càng vô pháp vô thiên, đánh tôn tử đại thần trong triều, quay đầu lại còn đến chỗ ông cầu biểu dương, quả thực không có vương pháp.

Nhưng nói đến trách phạt, tình huống lại không nghiêm trọng như vậy, huống chi mỗi chữ Thập tam nói đều có lý.

“Phụ hoàng, tôn tử nhà ông ta mười tám, ta mới mười ba, bọn hậu bối luận bàn mà thôi, Lưu Ngự sử đúng là chuyện bé xé ra to, chính tôn tử mình vô năng lại quay sang trách ta, một chút phong độ cũng không có.”

Hoàng Thượng nghe xong nghẹn lời, nhìn xem nó nói cái gì, rõ ràng là đánh nhau mà Thập tam nói thành hậu bối luận bàn, trước kia nhi tử ông cũng không miệng lưỡi trơn tru như vậy.

Thập nhị hoàng tử cúi đầu buồn cười, quả nhiên là gần son thì đỏ gần mực thì đen, đối với tiểu sư đệ cùng Thập tam đệ, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được bất đắc dĩ của lão sư. Nhưng may mắn hai tiểu tử này làm việc rất có đúng mực, sẽ không xúc phạm đến điểm mấu chốt của phụ hoàng, nếu lão sư đã mặc kệ, hắn tất nhiên cũng không để ý tới nữa.

Hết thảy thoạt nhìn như yên ổn, trên triều đình gió êm sóng lặng, Thái tử giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, thời điểm vào triều cũng không đối chọi gay gắt với đệ đệ nữa.

Hoàng đế thật vừa lòng, đấy mới là Thái tử trong tâm trong mắt ông, nhưng mà, sự thật có phải là như thế không?

Thái tử lui xuống, mấy vị Hoàng tử tranh đấu càng kịch liệt.

Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy Hoàng Thượng đang trêu khỉ, thả một vầng trăng vào nước, tùy ý các Hoàng tử vớt.

Có lẽ, đây là yên lặng trước bão táp.

Thái tử không lên tiếng trong triều, những người hướng về hắn ngược lại nhiều hơn, nếu bảo Hoàng đế không có chuẩn bị ở sau, Lê Diệu Nam thế nào cũng không tin.

Lục hoàng tử phi lần thứ hai sinh non, Cảnh Dương hầu phủ kiên định mà đứng bên phía Thái tử, Thống lĩnh Cấm quân có quan hệ trăm nghìn mối với Thái tử, mình nhìn còn hiểu được vấn đề, hắn không tin Hoàng Thượng không nhìn ra.

Tiết tháng bảy nóng bức, Lâm Dĩ Hiên bán băng lại kiếm được khoản lớn, thực hiện nguyện vọng của y bấy lâu nay, kiếm tiền đếm tới tay rút gân.

Không khí trên triều đình càng ngày càng quỷ dị, yên lặng đến độ làm người rùng mình. Lê Diệu Nam chỉ có về đến nhà, nhìn khuôn mặt tươi cười của phu lang, trong lòng mới có thể chân chính gỡ xuống phòng bị.

“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, năm tháng không lưu lại nhiều dấu vết trên mặt y.

“Ừ.” Lê Diệu Nam lên tiếng, gắt gao ôm phu lang vào ngực. Nhiều năm đi qua như vậy, thân thể phu lang vẫn làm hắn mê luyến như trước.

“Mệt?” Lâm Dĩ Hiện nhẹ cười, hai tay vòng qua ôm phu quân, y biết làm thế nào giúp phu quân thả lỏng tinh thần.

“Không có việc gì.” Giọng nói của Lê Diệu Nam thực mỏi mệt. Khác với lúc ở bên ngoài, chỉ có đối mặt với phu lang, hắn mới có thể để lộ cảm xúc chân thật của mình: “Thái tử chỉ sợ là không kiềm chế được nữa.”

Lâm Dĩ Hiên hơi ngẩn ra, sau lại bật cười, nắm tay phu quân, để hắn ngồi xuống, mình thì đứng phía sau, nhẹ nhàng ấn đầu cho hắn: “Thất muội truyền đến tin tức, Thái tử có năm vạn tư binh. Đề đốc Cửu môn, Thống lĩnh Cấm quân hình như đều là người của Thái tử.”

Lê Diệu Nam cười nhạt, nhắm mắt lại, hưởng thụ phu lang phục vụ, thản nhiên nói: “Chuyện ma quỷ hết bài này tới bài khác, về sau không cần để ý đến nàng ta.”

Lâm Dĩ Hiên gật đầu, cái gọi là trước khác nay khác, từ khi Lục hoàng tử phi sinh non, Cảnh Dương hầu phủ toàn lực khuynh hướng Thái tử, Lâm Tĩnh Như có núi dựa, tâm tư lo lắng vô cùng cũng bắt đầu lung lay. Thái tử đăng cơ, ít nhất nàng có thể có một cái phi vị, nhi tử của nàng tương lai cũng có khả năng vấn đỉnh đại vị. Nếu không phải mình bắt được nhược điểm của nàng, nói không chừng song phương đã sớm xé rách mặt.

Lâm Dĩ Hiên nhếch môi: “Yên tâm đi, ta không tin nàng ta, chỉ cần nàng ta nói ngọt vài câu, đỡ cho ngươi ở trong triều bị người gây khó dễ.”

Lê Diệu Nam thoải mái nở nụ cười, phu lang nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hắn lại biết phu lang khẳng định lại uy hiếp người, nếu không Lâm Trắc phi sao lại ngoan ngoãn nghe lời.

“Đừng ấn nữa, lại đây ngồi.” Lê Diệu Nam luyến tiếc phu lang vất vả, nắm chặt tay y, để y ngồi xuống cạnh mình.

Lâm Dĩ Hiên nghe lời, chậm rãi ngồi xuống, cười nhìn phu quân nói: “Húc Nhi của chúng ta trưởng thành, hiện giờ xuất môn làm khách, rất nhiều phu nhân đều đánh tiếng với ta, nhìn trúng Húc Nhi làm nữ tế.”

“Hử?” Lê Diệu Nam hưng trí, không biết không cảm thấy gì nhi tử đã thành thiếu niên rồi.

“Phu nhân Ngự tiền Học sĩ Biện đại nhân, phu nhân Lễ bộ Thượng thư, còn có An Nam hầu gia, Trịnh Quốc công gia,…” Lâm Dĩ Hiên liệt kê, Lê Diệu Nam nghe mà trợn mắt há mồm, không nghĩ tới nhi tử mình cư nhiên nổi tiếng như vậy. Chẳng qua nhớ tới Biện đại nhân, hắn liền thấy đau răng, cái lão bất tử kia da mặt thật dày, lúc trước còn khó xử mình không ít, hiện giờ lại muốn kết thân, nằm mơ.

Lâm Dĩ Hiên nói tiếp: “Ta đều từ chối đề nghị của bọn họ, Húc Nhi còn nhỏ, không cần kết thân quá sớm.”

Lê Diệu Nam đồng ý, nhi tử của hắn muốn thành thân phải sau mười tám, huống chi hiện tại thế cục chưa định, kết phải một thân gia đáng lo, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Phu phu hai người nói chuyện phiếm, tâm tình Lê Diệu Nam cũng tốt hơn, nhìn mặt mày nhu hòa của phu lang, mọi phiền muộn trong triều tựa như thành hư không.

“Phụ thân, đa thân.” Lê Thần cười ngọt, như con bướm nhỏ bay nhanh từ ngoài cửa vào, khiến người nhìn tâm đều mềm nhũn. Hài tử này không biết theo ai, từ nhỏ đã thích cười.

Lâm Dĩ Hiên ra vẻ tức giận mà trừng nó.

Lê Thần ngoan ngoãn chạy chậm lại, tuổi còn nhỏ đã có ý vị đại gia công tử, Lâm Dĩ Hiên giáo dục nó rất tốt.

Lê Diệu Nam một tay ôm lên Thần Nhi, đặt trên chân mình: “Hôm nay có ăn ngoan không?”

Lê Thần cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ nắm chặt xiêm y phụ thân: “Có, hôm nay ăn cá chay, còn để dành hai miếng cho phụ thân đó.”

Lê Diệu Nam thấy trong lòng ấm áp, Thần Nhi nhà hắn đúng là tri kỷ, cười xoa đầu nó: “Thần Nhi thật ngoan.”

Lê Thần chớp chớp mắt, nói đâu vào đấy: “Phu tử nói, làm tử nữ nhất định phải hiếu kính phụ mẫu, làm tỷ đệ nhất định phải nhường nhịn yêu thương nhau, Thần Nhi là hài tử ngoan.”

Lê Diệu Nam điểm nhẹ mũi nó: “Đúng, Thần Nhi nhà ta ngoan nhất.”

Lê Thần xoay xoay người, trượt từ đùi phụ thân xuống, nghiêm túc nói: “Thần Nhi nặng, không thể làm phụ thân mệt.”

Lê Diệu Nam bật cười: “Ngươi hài tử này, đâu ra nhiều lý luận như vậy?”

“Đều là phu tử dạy, Thần Nhi học tốt lắm.” Lê Thần cười, mặt mày cong cong lấy hết ưu điểm của phu phu hai người, bộ dạng trắng nõn khả ái, làm người ta nhìn liền thích.

Nhưng càng nhiều người tiếc hận, Lê Thần là một song nhi.

Lâm Dĩ Hiên thấy trong lòng lên men, quyết định phải kiếm thêm nhiều tiền, cam đoan Thần Nhi cả đời sinh hoạt áo cơm không suy nghĩ.

Lê Diệu Nam không để bụng, người ngoài nghĩ sao không liên quan đến hắn, hắn chính là muốn sủng Thần Nhi, khiến tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, song nhi nhà hắn tuyệt đối càng có địa vị hơn nhi tử, ai dám nói ba nói bốn, đầu tiên phải làm tốt chuẩn bị đắc tội quan nhị phẩm trong triều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio