Phủ Liêm Quận vương hồi âm nhanh hơn so với tưởng tượng, sáng sớm hôm sau đã có người tới cửa đưa thỉnh thiếp.
Lâm Dĩ Hiên nhìn thỉnh thiếp mạ vàng, tâm tình rất tốt nhếch khoé môi lên, nói vậy mấy ngày trước đưa xe rau kia đi có không ít công lao, bằng không mình chỉ sợ không dễ dàng đăng môn như vậy. Phải biết đối mặt với những vương công quý tộc miệng được dưỡng điêu, rau dưa tươi mới giữa mùa đông có hấp dẫn thế nào.
Huống hồ, phủ Liêm Quận vương là hoàng thân quốc thích, Có gian trà lâu là cái gì, bố cục tuy có vài phần xảo diệu nhưng không phải không thể bắt chước, nếu không phải có Thượng cổ diễn nghĩa chống, người ta khẳng định không nhìn vào mắt, góp vốn một phần đã coi như nể tình, còn muốn cầu kiến, xếp hàng không biết đợi đến bao giờ.
Quan trọng nhất là, y là ca nhi đã xuất giá, hoàn toàn không có thân phận, cũng không có địa vị, có một Cảnh Dương hầu phủ làm nhà nương nhưng người ngoài dựa vào cái gì để mà nể tình, chỉ tính thân phận, Liêm Quận vương phủ đã cao hơn Cảnh Dương hầu phủ không chỉ một bậc.
Lê Diệu Nam chậm rãi đi tới, thấy vẻ mặt y ngốc ngốc, gõ đầu tiểu phu lang: “Cười cái gì vậy?”
Lâm Dĩ Hiên trừng mắt, vẻ mặt lên án, khuôn mặt nhỏ trướng đến phình.
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng mỉm cười, nhanh chóng vuốt tóc, mơn trớn hai má có vẻ mệt mỏi: “Chú ý thân mình, đừng quá mệt ngọc, lần sau gặp nhạc mẫu lại trách ta không thương ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên ủ rũ, bất mãn bĩu môi, lần nào cũng vậy, phu quân nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu liền khiến lòng y mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, như được lấp đầy ngọt ngào, như có cái gì sắp trào ra đến nơi, sao còn nỡ phát giận.
“Đây là…” Lê Diệu Nam mở thỉnh thiếp ra, thực khâm phục năng lực làm việc của phu lang nhà mình, kỳ thật hắn cũng chỉ ra cái chủ ý, không nghĩ tới lúc này mới qua vài ngày, phu lang đã làm đến bước này: “Muốn ta đi cùng ngươi không?”
Lâm Dĩ Hiên hé miệng cười, lắc đầu nói: “Ngươi là cử tử của khoa cử năm tới, không tiện đi lại nhiều với bọn họ, việc này ta làm được, ngươi yên tâm.”
Lê Diệu Nam lôi kéo tay y, trong lòng có chút bất lực tự trách: “Ta chỉ không muốn ngươi quá mệt mỏi.”
Lâm Dĩ Hiên sao lại không biết hắn rối rắm, trên mặt dào dạt tươi cười hạnh phúc: “Ta không sao, thật sự, ta chờ ngươi tên đề bảng vàng, kiếm được cho ta cái danh Cáo mệnh, tương lai cũng là chỗ dựa cho ta và nhi tử, hiện tại ngươi vẫn là đọc sách quan trọng nhất.”
Lê Diệu Nam dở khóc dở cười, hắn là đang được an ủi đúng không, trong lòng ấm áp nhưng hắn dù có tự trách lại sẽ không buồn bực, cũng sẽ không tự coi nhẹ mình. Hắn ở kinh thành không quen biết gì, quả thật không thể giúp gì nhiều, nhưng hắn sẽ không vẫn như vậy, sẽ có một ngày, hắn chắc chắn đứng ở chỗ cao của thế giới này, cho nên hắn căn bản không cảm thấy khổ sở. Tiểu phu lang đến tột cùng là chỗ nào nhìn ra hắn tự ti?
Tâm tình Lê Diệu Nam rất tốt mà cong khoé môi, tiểu phu lang an ủi, hắn vẫn thực hưởng thụ.
Đêm đó, phu phu hai người lại thương nghị một trận, thẳng đến khuya mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dĩ Hiên chuẩn bị chỉnh tề, lập tức đi phủ Liêm Quận vương. Sau khi đưa ra thiệp thỉnh, thủ vệ ở cửa rất khách khí mời y vào.
Chiêu đãi y chính là Liêm Quận vương phi, Lâm Dĩ Hiên tất nhiên không dám vô lễ, trước tiên hành lễ với Quận vương phi rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Hai người tâm sự không được vài câu, quả nhiên, Liêm Quận vương phi chuyển đề tài đến rau dưa, nói thẳng mình gần đây khẩu vị tốt, Quận vương cũng thực thích.
Lâm Dĩ Hiên rốt cuộc chờ đến chính đề, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy mỏng, cười nói: “Khó được Quận vương phi thích, rau dưa là thôn trang của tại hạ sản xuất, phương pháp trồng cũng không khó.” Đây là kết quả thương nghị đêm qua của y và phu quân, thôn trang nắm trong tay y, một nhà độc đại khẳng định không tồn tại được lâu, còn không bằng đưa ra ngoài một ít, san bớt tầm mắt người khác, thuận tiện cũng thu được vài chỗ tốt, nhất cử lưỡng tiện.
“Này…” Liêm Quận vương phi thấy y hào phóng như vậy, ngược lại bắt đầu chần chừ. Cảnh Dương hầu phủ nằm bên phái Lục hoàng tử, tuy rằng vị này là ca nhi đã gả ra ngoài nhưng lễ này rốt cuộc có nên thu hay không, có năng lực để thu hay không?
Lâm Dĩ Hiên không đợi nàng cự tuyệt, nói tiếp: “Quận vương phi không cần phiền não, tại hả chỉ muốn cầu kiến Quận vương, cũng không phải chuyện lớn gì. Huống hồ, trà lâu của tại hạ cũng mệt quý phủ chiếu ứng, chỉ là lễ mọn không thể hiện được kính ý, không tính là cái gì.”
Liêm Quận vương phi thấy y nói thành khẩn, cân nhắc một chút cũng không khách sáo nữa, chỉ nói: “Lễ này ta nhận, chỉ là sau khi gặp Quận vương, việc ngươi sở cầu có thể thành hay không…”
Lâm Dĩ Hiên vội vàng tiếp lời: “Quận vương phi yên tâm, tại hạ có đúng mực, tuyệt đối sẽ không làm Quận vương khó xử.”
Liêm Quận vương phi vừa lòng gật đầu, bà sợ nhất người không biết đúng mực, quay đầu phân phó nha hoàn một tiếng, để nàng ta đi gọi Quận vương đến, cười nhìn Lâm Dĩ Hiên nói: “Ngươi hôm nay tới thật đúng lúc, Quận vương đúng là đang hưu mộc, nếu đổi thành lúc khác, vận khí cũng không tốt như vậy.”
(Hưu mộc: ngày nghỉ, giống kiểu thứ bảy, chủ nhật được nghỉ làm.)
Lâm Dĩ Hiên không nặng không nhẹ vuốt mông ngựa, chân thành nói: “Vậy còn phải đa tạ Quận vương phi nhân từ, vừa vặn đưa thỉnh thiếp ngày hôm nay, tại hạ cảm kích vô cùng.”
Quận vương phi nở nụ cười, ngón tay chỉ y nói: “Ngươi tiểu tử này, đúng là biết cách nói, ca ngươi cũng không được miệng lưỡi trơn tru như ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên cười nói: “Ca của ta là đầu gỗ, ta nói chính là nói thật, Quận vương phi không thể oan uổng người khác.”
“Xem này, thế mà còn nói ta.” Liêm Quận vương phi cười không thở nổi, ấn tượng của bà đối với Lâm Dĩ Hiên rất tốt. Hai người nói chuyện, hạ nhân bên cạnh thường thường góp vui, không khí cũng thoải mái. Không lâu sau, Liêm Quận vương đến.
Liêm Quận vương năm nay hơn ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, một thân quý khí phi phàm, cho dù là ở nhà, thoạt nhìn cũng cẩn thận tỉ mỉ, người như vậy khó trách đương kim Thánh Thượng sẽ nhìn trúng.
Quét mắt nhìn Lâm Dĩ Hiên một cái, Liêm Quận vương bỏ qua y, nhìn về phía Liêm Quận vương phi: “Phu nhân tìm ta?”
Liêm Quận vương phi chỉ chỉ Lâm Dĩ Hiên, giải thích: “Đây là đệ đệ của Trí Viễn, muốn gặp ngươi, rau dưa mấy hôm trước ăn chính là quý phủ y đưa tới.”
Liêm Quận vương nhíu mày suy tư trong chốc lát, qua nửa ngày mới nói: “Ngươi là đệ đệ của Lâm Trí Viễn?”
Lâm Dĩ Hiên cung kính hành lễ, thái độ bình tĩnh: “Vâng.”
“Có gian trà lâu là ngươi mở?”
“Vâng!”
“Sàn sưởi cũng là ngươi làm?”
“Là phu quân tại hạ làm.”
“Nói đi, ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?” Liêm Quận vương ngồi ở chủ vị, cầm chung trà nhẹ nhấp một hơi.
Liêm Quận vương phi hơi nghi ngờ kinh ngạc, không nghĩ tới Có gian trà lâu, sàn sưởi trong nhà đều là do hài tử này cống hiến. Trước nói đến trà lâu, bà cũng không để ý lắm, dù sao một Quận vương phủ to như vậy, ngươi bên ngoài muốn xin một phần rất nhiều, trà lâu liền có hơn mười gian. Bà không ngờ tới, hài tử này vừa đến kinh thành không mấy ngày vậy mà là chủ nhân Có gian trà lâu. Đương nhiên, bà bội phục nhất vẫn là Quận vương nhà mình, mấy chuyện vụn vặt như vậy thế mà đều nhớ rõ rành mạch.
Kỳ thật không phải Liêm Quận vương trí nhớ tốt mà là ấn tượng quá mức khắc sâu, vô luận sàn sưởi hay là trà lâu đều khiến hắn thấy mới lạ, cho nên mới ghi tạc trong lòng.
Lâm Dĩ Hiên nhìn lướt xung quanh, Liêm Quận vương phi rất nhanh vẫy lui hạ nhân.
Lâm Dĩ Hiên châm chước một chút, cố gắng nói ngắn gọn: “Nhà nương của mẫu thân là Văn Xương bá phủ, hiện giờ thứ tử tập tước, tại hạ muốn thỉnh Vương gia trước mặt Thánh Thượng nói tốt vài câu, đích tử tập tước mới là chính đạo.”
Sắc mặt Liêm quận vương trầm xuống, tiểu tử này quả thực không biết trời cao đất rộng, chuyện tập tước sao có thể để người ngoài nói xen vào.
Liêm Quận vương phi cũng có chút hối hận, sớm biết thế mình không nên dẫn y đi gặp Quận vương gia.
Còn không chờ bọn họ tức giận, Lâm Dĩ Hiên nói tiếp: “Đương kim Thánh Thượng tôn sùng đích tử, các vị Vương gia trưởng thành, Thái tử như đi trên băng mỏng, Thánh Thượng chính là cần một cái cớ để gõ trọng thần.”
Không khí trong phòng liền yên lặng, Liêm Quận vương phi nhẹ nhàng thở ra, bà nói mà, hài tử này sao có thể không hiểu chuyện, hoàn toàn quên mình vừa rồi còn oán giận.
Liêm Quận vương gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ, nhìn Lâm Dĩ Hiên thật sâu: “Ngươi đúng là dám nói.”
Lâm Dĩ Hiên bình tĩnh mỉm cười: “Còn nhìn Quận vương có dám làm hay không.”
“Ngươi kích bổn vương?” Mặt Liêm Quận vương trầm như nước, trên người ẩn ẩn toát ra uy áp.
Lâm Dĩ Hiên cười nhẹ, tựa hồ không phát hiện ra, chỉ thản nhiên nói: “Đây là một mũi tên trúng hai đích.”
Liêm Quận vương cũng không bị y thuyết phục, chỉ không để ý hỏi: “Việc này sao ngươi không tìm Cảnh Dương hầu phủ? Nếu bổn vương nhớ không nhầm, quan hệ giữa lệnh mẫu cùng Văn Xương bá phủ hình như không quá hoà hợp.”
Lâm Dĩ Hiên cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Quận vương chỉ sợ còn không biết, gia mẫu hiện giờ đang ở Tịnh Nguyệt am.”
Liêm Quân vương hiểu ra, rốt cuộc thu hồi uy áp trên người, tán thưởng nhìn Lâm Dĩ Hiên: “Ngươi đúng là hiếu thuận, chẳng qua nếu bổn vương thật sự góp lời, chỉ sợ sẽ đắc tội không ít người, được lợi chỉ có ngươi mà thôi.”
Lâm Dĩ Hiên cũng không sợ hắn, không chút hoang mang hồi đáp: “Liêm Quận vương quyền cao chức trọng, chẳng lẽ còn sợ mấy cái đó, huống chi, Hoàng Thượng chắc chắn càng thích, Quận vương cũng có chỗ tốt.”
“Hử? Nói thử xem?” Liêm Quận vương hưng trí, nhìn y có thể cãi ra hoa hay không.
Lâm Dĩ Hiên chậm rãi nói: “Hoàng Thượng chính trực tráng niên, thần tử lại bắt đầu chia bè kết đảng, các vị hoàng tử cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, Hoàng Thượng tất nhiên không vui. Mà Hoàng Thượng cùng tiên hậu là phu thê từ niên thiếu, tình cảm tất nhiên sẽ khác, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ che chở Thái tử. Lúc này nếu Quận vương góp lời, chẳng phải là nói đến tâm khảm Hoàng Thượng, cũng để lại ấn tượng cho Hoàng Thượng về Quận vương trung chính, ngay thẳng.”
“Ha ha ha!” Liêm Quận vương hiếm khi cười lớn như vậy, trung chính, ngay thẳng, lời này hắn thích nghe: “Thật tốt một tiểu cửu Lâm gia, không nghĩ tới ngươi không chỉ biết vuốt mông ngựa, còn có tài ăn nói như vậy.”
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười: “Vừa mới cùng Quận vương phi nói qua, tại hạ chỉ biết nói thật.”
“Thật tốt một cái ăn ngay nói thật, việc này bổn vương đáp ứng.”
Lâm Dĩ Hiên vui sướng, vội vàng hành lễ: “Đa tạ Liêm Quận vương.”
Liêm Quận vương khoát tay áo, ngừng động tác của y: “Trước đừng tạ bổn vương, quyển Thượng cổ thần thoại tiếp theo bao giờ ra, nếu là ngươi mở trà lâu, việc này ngươi là sẽ biết.”
Lâm Dĩ Hiên nghẹn, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi việc này, không chút do dự bán đứng phu quân nhà mình, cười nói: “Thực không dám giấu giếm, Thượng cổ diễn nghĩa chính là do phu quân viết, hiện giờ phu quân đang bận rộn khoa cử, bàn thảo dư lại dù còn một ít nhưng cũng không nhiều.”
“Là phu quân ngươi?” Liêm Quận vương có chút kinh ngạc, nhớ rõ sàn sưởi hình như cũng là phu quân y làm ra, gật đầu nói: “Ngươi đúng là có phúc khí.”
Lâm Dĩ Hiên cũng không vờ chối, trên mặt bất giác hiện lên ý cười: “Có thể gả cho phu quân là ta có phúc ba đời.”
“Ngày khác mang hắn đến cho ta xem.” Liêm Quận vương lúc này ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Lâm Dĩ Hiên chần chừ một chút, nhẹ nhàng nói: “Này… Phu quân sang năm khảo khoa cử…”
Liêm Quận vương nghe ra ý tứ, hơi vuốt cằm: “Thôi, là ta suy nghĩ không chu toàn, ngày khác ngươi mang bản thảo đến là được, tẩu tử ngươi cả ngày cũng buồn chán, không có việc gì thì bồi nàng nhiều.”
Liêm Quận vương phi đỏ bừng mặt, lườm Liêm Quận vương một cái, nhưng thần tình vui mừng cũng không giấu được, ánh mắt nhìn Lâm Dĩ Hiên cũng càng nhu hoà, thấy thế nào cũng thuận mắt.
Lâm Dĩ Hiên đáp "vâng", có Liêm Quận vương làm chiêu bài, nào còn sầu thanh danh Thanh Dương cư sĩ không truyền được ra, y cũng coi như giúp phu quân nhà mình tuyên dương một phen.
Xong xuôi mọi chuyện nên làm, Lâm Dĩ Hiên xin cáo từ, đáp ứng ngày mai sẽ phái người đưa bản thảo với rau dưa tới, Liêm Quận vương lúc này mới cho đi.
Sau đó, hắn còn cảm thán với thê tử: “Đáng tiếc Lâm gia tiểu cửu là song nhi, nếu là nam tử tất nhiên sẽ có một phen thành tựu.” Lại có thể nhìn thấu tâm tư Thánh Thượng, đây là năng lực thế nào, nếu không phải y chỉ ra cho mình, chỉ sợ rất nhiều năm sau mình mới có thể thông suốt điểm mấu chốt đó, do đó lại mất đi không ít cơ hội. Lúc này bọn họ quả thật cùng có lợi, bằng không hắn cũng sẽ không đáp ứng sảng khoái như vậy, quả thật là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường!