“Tửu lượng của Lê đại nhân thật cao.” Vương đại nhân cười nói.
Lê Diệu Nam không trả lời, chỉ cười nhạt đáp lại.
Vương đại nhân thấy thế cũng không nói nữa, quay sang nói chuyện với người bên cạnh. Đừng nhìn Hàn Lâm Viện đều là người đọc sách, Lê Diệu Nam tỉ mỉ đếm, ngoại trừ Lưu đại nhân và Thẩm đại nhân, còn lại thật đúng là nhìn đoán không ra, ngày thường chính nhi bát kinh, hiện tại hành vi phóng đãng, bao gồm cả tam biểu ca, đều đùa mỹ nữ đến sung sướng.
“Vải mỏng quạt nhỏ lan hoa trắng, eo thon dải ngọc lụa khẽ bay
Tưởng là tiên nữ hạ phàm tới, nhìn xem nụ cười thắng tinh hoa.”
Trương Khải Hiền gợi cằm mỹ nhân bên cạnh, nhẹ giọng tán dương.
“Hay, thơ hay, Trương đại nhân mời.”
“Mời!” Trương Khải Hiền rót rượu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt toát ra khí phách phấn chấn. Nữ nhân nhỏ xinh bên người xấu hổ sợ hãi, đôi mắt ngập nước nhìn hắn ta.
Trương Khải Hiền nhìn mà thương, ngoài miệng không kìm được mà thì thầm: “Tóc đen răng trắng, mày ngài mắt phượng. Má hồng như sen, nước da nõn nà.”
Lê Diệu Nam lười quản hắn ta, dù sao biểu ca cũng có đúng mực, nếu như nữ nhân gì cũng có thể mang về nhà, hậu viện biểu ca khẳng định không đủ chỗ.
Lê Diệu Nam nhàm chán, không hiểu cái gì gọi là tài tử phong lưu, quay đầu nói chuyện phiếm với Lưu đại nhân.
Có thể là uống hơi nhiều rượu, nói chuyện một lúc, Lê Diệu Nam thấy hơi chóng mặt, thân thể bắt đầu nóng lên. Xoa xoa trán, chẳng lẽ mình bị cảm, trong lòng cứ thấy có cái gì không đúng, nhưng tình huống không nghiêm trọng lắm, hắn cũng không để trong lòng, chỉ hy vọng tiệc rượu nhanh chấm dứt.
“Lê đại nhân uống nhiều?” Lưu đại nhân thân thiết hỏi han, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Lê Diệu Nam lắc đầu, nhịn xuống khó chịu nói: “Không sao, tửu lượng của ta chưa kém đến vậy.”
Lưu đại nhân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, nha hoàn mang thức ăn lên không biết vấp phải cái gì, cả người ngã về phía Lê Diệu Nam.
Nếu là phong lưu nhã sĩ hay chính nhân quân tử thì khẳng định sẽ giang rộng hai tay, tiếp được nha hoàn. Nhưng đổi thành Lê Diệu Nam, tay chân hắn nhanh nhẹn, động tác thoăn thoắt, vừa nghe thấy tiếng vang lập tức đứng dậy, cực nhanh lủi sang đứng một bên.
“Ôi!” Nha hoàn kia ngã lên bàn, người dính đầy nước canh, chống eo không đứng lên nổi, đâu còn hình dáng xinh đẹp ban đầu.
“…” Mọi người bị động tĩnh nơi đây hấp dẫn ánh mắt, thấy thảm trạng của nha hoàn mỹ mạo, ai cũng không còn gì để nói, trăm triệu không ngờ Lê đại nhân lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế.
Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn, hắn cũng bị vẩy nước canh lên người, bẩn hết cả quần áo, y bào ướt một mảng lớn, đúng lúc thân thể hắn khó chịu liền chắp tay với Vương đại nhân: “Hạ quan thất lễ, sợ là không thể ở lại lâu, mong Vương đại nhân thứ lỗi.”
Vương đại nhân tỏ vẻ xin lỗi: “Lê đại nhân đừng về vội, đều là bản quan trị gia không nghiêm, khuyển tử cùng ngươi tuổi tác tương đương, đổi quần áo rồi hẵng đi, không thì…”
Lê Diệu Nam ngẫm lại cũng đúng, trên người dính dớp thật khó chịu, đặc biệt còn có mùi thức ăn, cười nói: “Vậy làm phiền.”
Tiếp đó một nha hoàn thanh tú tiến lên, cung kính thỉnh hắn rời đi. Về phần nha hoàn vừa rồi ngã sấp xuống cũng được người khác giúp nâng ra ngoài, phỏng chừng là trật thắt lưng, ít nhất vài ngày không xuống giường được.
Càng đi vào trong, thân thể Lê Diệu Nam càng khó chịu, người càng nóng nực, hạ thân hơi rục rịch.
Đi thêm một đoạn, Lê Diệu Nam dừng lại, đột nhiên rùng mình, sắc bén nhìn chăm chú nha hoàn dẫn đường: “Đây là chỗ nào?”
Nha hoàn hoảng sợ, vội vàng nói: “Đây là Bắc Uyển, chỗ công tử ở phía trước, Liên Hương đã đi lấy xiêm y, Lê đại nhân nếu sốt ruột thì chờ ở sương phòng, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại.”
Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, cảm thấy tiến vào viện của công tử nhà người ta cũng không tốt bèn nói: “Ta đi sương phòng chờ.”
Nha hoàn mỉm cười ứng tiếng, trong lòng Lê Diệu Nam vừa động, khó hiểu cảm thấy nha hoàn này có vài phần tư sắc, da thịt mềm mại, dáng người thon nhỏ, không biết đặt cô ta dưới thân thì sẽ tiêu hồn thế nào.
Lê Diệu Nam bị ý tưởng của mình làm hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu, trong lòng hắn chỉ có phu lang.
Nha hoàn đưa hắn đến một gian sương phòng, vội vàng cáo lui: “Lê đại nhân xin chờ một chút, nô tỳ đi xem.”
Lê Diệu Nam gật đầu, tuỳ ý tìm một cái ghế ngồi xuống, trong đầu hiện lên nụ cười của phu lang, cả người khô nóng khó chịu, khuôn mặt tuấn lãng đỏ bừng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận bước chân, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, đầu Lê Diệu Nam mơ mơ màng màng, chỉ cho rằng nha hoàn đưa xiêm y đến. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng về nhà, đặt phu lang dưới thân hung hăng làm một hồi.
“Lê đại nhân.” Một giọng nói mềm mại truyền đến, một đôi tay ngọc nõn nà nhẹ nhàng phủ lên ngực Lê Diệu Nam.
Thật thoải mái, trong mơ hồ, Lê Diệu Nam chỉ muốn càng nhiều.
Người nọ vui vẻ, hai tay không quy củ, vươn đến trước người Lê Diệu Nam, ôm người thật chặt: “Lê đại nhân, Thanh Nhi nguyện ý hầu hạ ngài.”
Vương Thanh mị nhãn hàm xuân, trên người quần áo cực kỳ đơn bạc, da thịt như ẩn như hiện, mặt phấn má hồng, cũng có một phen ý nhị nhưng tiền đề thì đây phải là nữ nhân.
Lê Diệu Nam oẹ một tiếng nôn ra, cả người tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng hạ thân vẫn cứng rắn như cũ. Lúc này hắn sao còn không rõ, mình nhất định là trúng chiêu, chỉ trách hắn không nghĩ đến cái này. Từ khi đến cổ đại, chưa bao giờ tiếp xúc những chuyện bê tha như vậy, cho dù là một ít tài tử phong lưu thì cũng không hạ lưu, hắn sao có thể nghĩ đến sẽ có người kê đơn hắn.
“Lê đại nhân.” Vẻ mặt Vương Thanh uỷ khuất, hai mắt đẫm lệ mông lung, ẩn tình đưa tình nhìn hắn.
Lê Diệu Nam chỉ thấy mình sắp nôn tiếp, quần áo cũng lười thay, một tay hung hăng đẩy mạnh người ra, quay đầu bước đi. Hắn nhất định phải mau chóng về nhà, hắn không muốn phát sinh bất luận sai lầm gì không thể vãn hồi, tình cảm phu phu một khi có khe hở, tu bổ lại sẽ cực kỳ khó khăn.
“Lê đại nhân, Thanh Nhi ngưỡng mộ ngài, hâm mộ tình thâm ý trọng giữa ngài và phu lang, sao ngài lại nỡ không nhìn Thanh Nhi một cái.” Mặt mũi Vương Thanh tràn đầy nước mắt, si ngốc nhìn Lê Diệu Nam. Nếu có thể cùng một chỗ với người như vậy, cho dù có chết y cũng nguyện ý. Dù sao phụ thân cũng sẽ không để y sống tốt, nếu mình nhất định sẽ bị tặng người, y hi vọng người kia là Lê đại nhân.
Dạ dày Lê Diệu Nam lại quặn lên, nện bước càng nhanh, thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu người đến là một nữ nhân, nói không chừng hắn sẽ không trụ được. Nam nhân ở phương diện này vẫn là tng trùng lên não, đặc biệt dưới tình huống kia, hắn không dám cam đoan mình có thể nhịn được.
Vương đại nhân thật có tâm tư, thấy hắn ngưỡng mộ phu lang liền đưa tới một cái song nhi. Hắn không dám tưởng tượng, giả như phu lang biết mình có lỗi với y thì sẽ có biểu tình đau lòng đến thế nào.
Nhưng cũng mệt Vương đại nhân tâm tư nặng, thấy những song nhi bôi son trát phấn như thế, Lê Diệu Nam chỉ mất hết khẩu vị. Ngoại trừ phu lang, hắn đối với bất luận song nhi nào cũng không hứng thú, chỉ thấy dơ bẩn, rất con m nó ghê tởm, chỗ nào bị đụng qua chỉ thấy nổi da gà, toàn thân khó chịu cực kỳ, cũng không biết là do dược hiệu hay là bị ghê tởm.
Lê Diệu Nam tận lực bảo trì thanh tỉnh, vội vã rời khỏi Vương phủ, ra cửa, nhanh chóng kêu một chiếc xe ngựa, lập tức báo địa chỉ để người đưa hắn về phủ.
Trên xe ngựa, Lê Diệu Nam khô nóng khó nhịn, phát ra từng trận than nhẹ, tóc tai quần áo hỗn động, dùng sức cắn răng, thúc giục: “Nhanh lên.”
“Được.” Người đánh xe lớn tiếng đáp, ban đêm trên đường không nhiều người, hắn chở lại là quan nhân, gan to hơn chút, huy roi tăng tốc.
Cùng lúc đó, sau khi Lê Diệu Nam rời khỏi không lâu, Vương đại nhân chờ mãi cũng không thấy hắn trở về, vì thế liền mời các vị đồng nghiệp cùng tiến đến xem, sợ Lê đại nhân uống nhiều quá, nếu xảy ra cái gì sơ xuất, gã sợ mình không tiện công đạo.
Lưu đại nhân và Trương Khải Hiền lo lắng, tất nhiên gật đầu đáp ứng. Những người khác cũng không thể mặc kệ, mọi người dù sao cũng là đồng nghiệp.
Vương đại nhân dẫn bọn họ vào hậu viện, sắc mặt Trương Khải Hiền càng ngày càng đen. Cửa nhỏ nhà nghèo có lẽ không hiểu, nhưng đối với nhà quan lại mà nói, hậu viện đâu phải chỗ khách lạ có thể đi vào. Trương Khải Hiền căm tức trong lòng, bắt đầu lo lắng, sợ tiểu biểu đệ nhà mình bị lật thuyền trong mương.
Mà không phải lật rồi sao? Lê phủ vốn không có quy củ, sau khi Lê Diệu Nam quá kế, trong nhà không có người lớn, cưới lại là phu lang, nhà không sâm nghiêm như vậy, sao hắn có thể nghĩ tới chỗ này? Lúc trước Lê Diệu Nam có thể nhận ra là do cảm thấy đi vào chỗ người khác là không tốt, không liên quan đến quy củ lễ nghi, huống chi lúc đó hắn mơ mơ màng màng, có thể phản ứng được đã là khó, còn trông cậy vào hắn chú ý chỗ khác, sao có thể.
Các vị đại nhân biểu tình khác nhau, đệ tử xuất thân bần hàn không thấy có gì không ổn, đệ tử nhà phú quý, ai chẳng là người tinh, lập tức cảm thấy không đúng, ẩn ẩn có ý lui bước, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều không thích hợp tham dự vào.
Nhưng đã tới đây rồi, Vương đại nhân sao có thể cho phép bọn họ rời đi.
Đương nhiên, cũng có người hai mắt sáng loé, lộ ra mấy phần hưng phấn, sớm không vừa mắt Lê Diệu Nam, nếu hôm nay hắn ra chuyện xấu gì thì đúng là sung sướng.
Đoàn người rất nhanh đi đến Nguyên Thanh các, trong phòng truyền đến từng trận nức nở.
Vương đại nhân biến sắc, lửa giận bùng lên, Trương Khải Hiền căng thẳng, tư thế hùng hổ kia của Vương đại nhân rõ ràng là muốn bắt gian.
“Phanh!” một tiếng, Vương đại nhân một cước đá văng cửa phòng.
“Phụ---” Vương Thanh khóc đến hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, quần áo trên người xộc xệch, lộ ra da thịt trắng nõn.
Người ngoài nhìn thấy đỏ mặt tai hồng, vội vàng quay đầu đi.
Vương đại nhân quét mắt một vòng quanh phòng, không thấy Lê Diệu Nam, trong lòng nhất thời không vui, âm thầm trừng nhi tử mình: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Còn không đợi Vương Thanh trả lời, Trương Khải Hiền vội vàng nói: “Vương đại nhân, ngươi xem hạ quan có nên rời khỏi đây trước hay không, ngươi này…”
Trương Khải Hiền còn chưa nói hết, mọi người đã sôi nổi gật đầu, Vương Thanh mặc dù là song nhi nhưng rốt cuộc cũng là công tử nhà Vương đại nhân, không thể so với yên hoa nữ tử, bọn họ ở chỗ này quả thật không tốt.
Vương đại nhân tức giận, sao có thể y theo hắn ta, nếu không hôm nay chẳng phải thành công cốc, hướng về phía Vương Thanh cả giận: “Khóc cái gì mà khóc, mất mặt xấu hổ, ngươi xem bộ dáng ngươi giống cái gì, hôm nay trong nhà yến khách, ngươi sao lại đến đây?”
Vương Thanh rất nhanh hiểu được hàm ý của phụ thân, khóc ròng nói: “Hài nhi không ngờ hậu trạch sẽ có khách nhân đến, này đây…”
“Này đây cái gì?” Vương đại nhân giận tím mặt: “Ngươi nói rõ ràng cho ta.”
“Hài nhi nhìn thấy một vị đại nhân ở chỗ này…” Vương Thanh nói xong, mặt cúi thấp khóc rưng rức.
“Thì ra là Lê đại nhân khinh nhờn lệnh công tử.” Có người ồn ào.
Sắc mặt Trương Khải Hiền tối sầm: “Ta thấy không phải, Vương đại nhân gia giáo thật tốt, nha hoàn lại mang khách lạ vào hậu trạch.”
Vương đại nhân lạnh lùng: “Lời ấy của Trương đại nhân có ý gì, nhi tử ta ở Trầm Hương tạ, cách Nguyên Thanh các không xa cho nên mới để Lê đại nhân chờ ở đây, ai biết… Ai! Đều là bản quan sai.”
Vương đại nhân vừa nhận sai, người vốn còn cảm thấy gã không thoả đáng lại bắt đầu đồng tình, dù sao Lê Diệu Nam là một nam tử, vị trước mắt này cũng là song nhi, nam tử gặp loại tình huống này nhiều nhất là thêm một đoạn giai thoại phong lưu.
Có người còn quay lại trách: “Trương đại nhân nói thế thật quá đáng.”
Vương Thanh thấy thế càng khóc to hơn, chỉ nói mình không còn trong sạch, sống trên đời cũng không có ý nghĩa.
Trương Khải Hiền hiểu ra, đây là muốn tặng người cho tiểu biểu bệ, nhưng lúc này hắn ta không tiện nói xen vào, dù sao hắn ta cũng không phải đương sự, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lại nhìn thái độ các vị đại nhân, đa số đều đồng tình với Vương đại nhân, người ta chính là có hảo ý mới để Lê Diệu Nam đến thay quần áo, gặp gỡ công tử Vương phủ chỉ có thể nói là ngoài ý muốn, cùng lắm là nạp người về, cưới thê nạp thiếp trong mắt bọn họ cũng không có gì to tát.