Lâm Dĩ Hiên điều chỉnh xong biểu tình trên mặt, bình tĩnh nói: “Các ngươi yên tâm, ta tự có tính toán.”
Dương Nghị trợn mắt: “Ngươi thì có thể có tính toán gì?” Mỗi khi nhìn thấy cái bộ dạng muốn chết không muốn sống này của y, cậu liền thấy khó chịu, rốt cuộc là có chuyện gì không thể nói ra, chẳng lẽ nam nhân kia quan trọng như vậy? Quan trọng đến nỗi khiến y ngay cả chung thân đại sự của mình cũng không để ý?
Nếu khi trước lúc chuyện xảy ra, nam nhân kia có thể đứng ra, cửu ca sẽ không bị tuỳ ý gả ra ngoài, tuy khó tránh khỏi bị trách phạt nhưng ít ra người có tình có thể thành thân thuộc.
Nam nhân kia chính là đồ cặn bã, căn bản không đáng để cửu ca như thế. Di mẫu vì chuyện này không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, trong lòng tứ ca có bao nhiêu sốt ruột, chẳng lẽ y không nhìn thấy sao?
“Tiểu Nghị---” Giọng nói của Lâm Trí Viễn ám trầm, sợ tiểu biểu đệ không biết lựa lời nói lung tung.
Dương Nghị tức giận quay đầu sang một bên, oán hận chuyển đến chậu hoa cúc bên cạnh, chỉ chốc lát cánh hoa đã phủ đầy trên đất.
Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng, thấy tiểu biểu đệ còn trẻ con như vậy, y cảm thấy thật đáng yêu, trêu chọc: “Tiểu Nghị, ngươi còn bức tiếp thì bồn Tây Hồ Liễu Nguyệt này hỏng mất.”
Dương Nghị lườm y một cái: “Hỏng thì hỏng, mệt ta còn lo lắng cho ngươi, ngươi đã không nhận tình thì coi như ta tự mình đa tình, về sau không để ý đến ngươi nữa.” Mấy ngày nay cậu đi sớm về trễ là vì sợ cửu ca gả đến chỗ không tốt, cả ngày canh ở trước cửa Lê phủ chỉ để thấy mặt Lê gia nhị thiếu gia, thay cửu ca nhìn một chút. Cậu thật sự không muốn để cửu ca cứ như vậy không rõ ràng mà gả ra ngoài.
Không ai so với cậu càng hiểu được khó khăn của song nhi, trên mặt Dương Nghị hiện lên một tia ảm đạm rồi lại vội vàng che giấu.
Trong lòng Lâm Dĩ Hiên nổi lên một niềm cảm động, y không phải không biết tiểu biểu đệ này mấy ngày nay vì cái gì mà vội trước vội sau. Nhưng thật sự không quan trọng, gả cho ai mà chẳng là gả, vận mệnh song nhi từ khi sinh ra đã bị định trước. Y cảm thấy như vậy kỳ thật rất tốt, ít nhất có thể thoát khỏi cơn sóng ngầm đang bắt đầu dịch chuyển ở kinh thành.
“Ta biết ngươi lo lắng cho ta. Yên tâm đi, vô luận người Lê gia có thế nào, mặt ngoài họ không dám khó xử ta, ta cũng không phải người ăn chay. Ta không cầu có thể cùng Lê Diệu Nam phu thê hoà thuận, chỉ mong mọi người bình an vô sự. Các ngươi có thể bình an, ta liền cảm thấy mỹ mãn.” Lâm Dĩ Hiên nói xong, ánh mắt hiện lên tia sáng mang sắc bén, đôi mắt lạnh băng thời điểm nhìn tiểu biểu đệ mới dịu xuống, hiện ra lo lắng nhợt nhạt.
“Chúng ta có thể có chuyện gì.” Dương Nghị bất mãn nhăn nhăn cái mũi, liếc nhìn cửu ca nhà mình một cái, thực nghiêm túc nói rằng: “Hôm nay ta đã hỏi qua, ca phu nói không có ý kiến với song nhi, nếu thành thân thì sẽ đối tốt với phu lang.”
Lâm Dĩ Hiên cười nhạt, lời nam nhân có mấy câu có thể tin, cũng chỉ có tiểu biểu đệ không hiểu thế sự mới có thể bị lừa. Tình trạng Lê phủ bọn họ chẳng lẽ không biết, tiểu biểu đệ mấy ngày nay trên lủi dưới khiêu, chỉ sợ đã tìm hiểu được hết Lê gia nhị công tử mỗi ngày ăn gì. Nghe nói Lê nhị thiếu gia kia là một mọt sách, ở trong phủ không hề có địa vị, hôm kia còn hộc máu hôn mê, hôm nay liền….
Nói túm lại, y trăm triệu không tin, huống chi, tâm của y từ lâu đã héo úa rồi, thật sự không có tinh lực, không muốn, cũng không thể lại làm cái chuyện vô dụng kia nữa.
“Ta nói thật, hôm nay ta còn nghe được, Lê nhị công tử đòi lại sản nghiệp từ tay kế mẫu, nói là muốn giao cho ngươi bảo quản.”
Vậy lại càng không có khả năng, chỉ sợ đây chẳng qua là lấy cớ, một cái cớ lấy danh vì y. Đôi mắt Lâm Dĩ Hiên tối sầm, khoé môi nhếch lên một độ cong mỉa mai, càng cảm thấy không thể tin vị Lê gia nhị thiếu gia này.
Lâm Trí Viễn lại tin, trong lòng hơi động, hỏi: “Ngươi nói thật?”
Dương Nghị cong mày, tự tin nâng cằm: “Đó là đương nhiên, chuyện vừa xảy ra sáng nay đâu, tốn của ta ba mươi lượng bạc đó. Nghe người ta nói hôm nay ca phu còn đuổi nha hoàn trong phòng đi, cự tuyệt thông phòng kế mẫu an bài, hôn sự nếu thành kết cục đã định, ta chỉ hy vọng cửu ca có thể sống hạnh phúc.”
Lâm Dĩ Hiên bình tĩnh như nước, ánh mắt chứa đầy hờ hững, nhưng cũng không muốn cô phụ ý tốt của biểu đệ, chỉ đành yên lặng không lên tiếng.
Lâm Chĩ Viễn “Phì” một tiếng bật cười, xoa xoa đầu tiểu biểu đệ, mỉm cười nói: “Hôm khác ta tiếp tế bạc cho ngươi.”
Dương Nghị hất cái tay kia ra, không vui nói: “Đầu nam nhân không thể sờ, tránh ra.” Dừng một chút lại nói: “Nhớ bổ sung bạc đấy.” Tiền tiêu vặt hằng tháng của cậu có mười lượng, tồn ít tiền riêng dễ dàng sao, đã có người coi tiền như rác, cậu tất nhiên không cự tuyệt.
Lâm Trí Viễn buồn cười, cao thấp đánh giá tiểu biểu đệ, lại còn nam nhân, chưa đủ lông đủ cánh, tiểu biểu đệ thật sự không coi mình là song nhi đúng không.
Dương Nghị thẹn quá thành giận, hai gò má phồng đến đỏ bừng, làm sao không hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt tứ ca, trợn to hai mắt, căm tức nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy qua nam nhân à!”
Lâm Trí Viễn cười ha ha, tối tăm trên mặt hoá thành hư không, mấy ngày nay bởi vì sốt ruột chuyện đệ đệ, dường như hắn đã lâu chưa cười lớn như vậy.
Lâm Dĩ Hiên nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, bên môi nổi lên ý cười nhàn nhạt, tâm tình tựa hồ cũng bởi tiếng cười của họ mà trở nên khoan khoái. Nhưng cũng không lâu lắm, sắc mặt của y lại trầm xuống, trong mắt hiện ra một tia sầu lo. Hồi tưởng lại chuyện đã từng xảy ra, Lâm Dĩ Hiên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn quyết định giải quyết sự tình trước khi nó xảy ra: “Tứ ca, hôn sự của huynh đừng kéo dài nữa.”
Theo lời nói của y, tiếng cười im bặt, không khí trong hoa viên nháy mắt trở nên trầm trọng. Gương mặt tuấn lãng của Lâm Trí Viễn âm trầm, thần sắc đen tối không rõ, muốn tránh đi cái đề tài này, không yên lòng mà nói: “Chúng ta không nói chuyện này, hiện tại hôn sự của đệ là quan trọng nhất.”
“Hôn sự của ta coi như xong, ta sẽ không để mình chịu khổ sở. Hiện tại chủ yếu là huynh, Nguyên gia bên kia sẽ không tiếp tục đồng ý kéo dài.” Mặt Lâm Dĩ Hiên loé lên ngoan sắc, không cho hắn bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
Dương Nghị biến sắc, khuôn mặt nhỏ vốn luôn tràn ngập tinh thần bỗng ảm đạm xuống, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Ta đi về trước, các ngươi tán gẫu tiếp đi.” Nói xong cũng không đợi bọn họ đáp, tựa như sau lưng có cái gì đuổi theo, vội vàng chạy ra khỏi toà viện.
Lâm Trí Viễn muốn nói lại thôi, mắt mở trừng trừng nhìn biểu đệ rời đi, xoay người, nhìn Lâm Dĩ Hiên thật sâu, bất mãn nói: “Sao tự dưng đệ lại nhắc tới việc này?”
Lâm Dĩ Hiên cong khoé môi, không chút nhượng bộ: “Sao? Huynh tức giận?”
“Lâm Dĩ Hiên!” Lâm Trí Viễn nhíu mày, sắc mặt càng âm trầm.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng mỉm cười, biết tứ ca thật sự tức giận, nếu không thì sẽ không gọi thẳng tên y, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ huynh thật muốn cưới nữ nhân nhà họ Nguyên kia?”
“Việc này ta tự có chừng mực.” Lâm Trí Viễn mặt không đổi sắc, thanh âm trầm ổn hữu lực.
Lâm Dĩ Hiên tin tưởng hắn có tính toán nhưng y không tin người Lâm gia với người Nguyên gia sẽ dễ dàng buông tha hắn, hắn tự quyết là tuyệt đối không xong. Hận ý chợt loé lên trong mắt, Lâm Dĩ Hiên lạnh lùng nói: “Không muốn cưới liền từ hôn, cùng lắm thì tiền trảm hậu tấu, trước nháo sự tình ra ngoài. Trâu không uống nước chẳng lẽ còn có thể ấn đầu trâu xuống.”
“Đệ….” Lâm Trí Viễn lắp bắp kinh hãi, thần sắc trên mặt dần ngưng trọng, nghiêm túc nhìn Lâm Dĩ Hiên: “Nói cho tứ ca, đệ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Vì sao sẽ có cái loại ý tưởng đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm?” Mà trong lời nói còn thấy được Hiên Nhi không quá tôn trọng gia tộc. Tuy rằng xử phạt của gia chủ đối với y là quá nặng nhưng này cũng là y sai trước, có thể có được kết quả hiện tại là tổ phụ hạ thủ lưu tình, vì sao lệ khí trên người y lại nghiêm trọng như vậy?
“Ta làm sao?” Phát hiện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Trí Viễn, Lâm Dĩ Hiên đột nhiên biến sắc, cả người đều trở nên bén nhọn, mở miệng nói: “Nguyên gia không một người tốt, Lâm gia cũng thế, mỗi bước đi đều có tính toán. Nếu huynh muốn kết hôn Nguyên Tú Như, vậy huynh bảo biểu đệ nên làm thế nào? Huynh muốn ngồi mát ăn bát vàng, để cậu ta đi làm thị quân, để cậu ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, để cậu ta cuối cùng chết không có chỗ chôn sao!”
“Hiên Nhi, ngươi bình tĩnh một chút.” Lâm Trí Viễn hoảng sợ, vội vàng giữ người đệ đệ mình, để y nhìn mình, nghiêm mặt nói: “Đệ sao có thể nghĩ như vậy, ta sẽ không cưới Nguyên Tú Như, nhưng cũng sẽ không từ hôn, Nguyên Tú Như dù sao cũng là vô tội, lui hôn làm tổn hại danh dự nữ hài tử. Ta tính chờ đệ thành hôn xong liền vào trong quân, ngốc vài năm ở chiến trường, Nguyên gia tự nhiên sẽ chọn tế cho nữ nhi một lần nữa, như vậy sẽ không tổn hại mặt mũi hai nhà Lâm Nguyên.” Quan trọng hơn là lúc ấy, tiểu biểu đệ cũng trưởng thành rồi.
“Huynh muốn đi chiến trường?” Lâm Dĩ Hiên thấp giọng hỏi, đời trước vì sao không có chuyện này, phải, đời trước thời gian này y đã sớm vào Thái tử phủ, tứ ca sao có thể bỏ y mà đi chiến trường. Nói như vậy, là y hại biểu ca, cũng hại cả biểu đệ.
Biểu tình trên mặt Lâm Dĩ Hiên như vui như buồn, y biết vừa rồi mình quá kích động, nhưng y không nhịn được, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt tứ ca nhìn y, cả người y liền run lên, cảm giác rét lạnh tựa hồ xâm nhập đến tận xương tuỷ, hơi rũ mi mắt: “Ta cho rằng tứ ca ghét bỏ ta ác độc, trách cứ ta quá mức âm ngoan.”
“Ngươi là đệ đệ của ta, là thân đệ đệ cùng mẫu.” Lâm Trí Viễn nói từng chữ từng chữ một, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tự nhận là vô cùng yêu thương đệ đệ này, vì sao y sẽ có ý nghĩ như vậy. Mẫu thân chỉ sinh hai người bọn họ, mình không yêu thương y thì yêu thương ai, đương nhiên còn có tiểu biểu đệ nữa. Nghĩ tới bộ dáng tinh quái của tiểu biểu đệ, trong lòng hắn liền lo lắng khôn nguôi, không biết đến lúc đó, tiểu biểu đệ có khóc nhè không, có luyến tiếc không, có nhớ hắn không?
Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là Lâm Dĩ Hiên, hắn cảm thấy tâm tính Dĩ Hiên rất có vấn đề, tựa hồ không tin tất cả chung quanh, chỉ khi đối mặt hắn và mẫu thân, còn cả tiểu biểu đệ mới có thể dịu đi. Hắn thật sự không nghĩ ra, chẳng qua có một ngày, sao đệ đệ có thể chuyển biến lớn như vậy.
Còn nhớ ngày đó, buổi trưa hắn còn nói nói cười cười với đệ đệ, còn trêu ghẹo tương lai phải tìm cho y một vị hôn phu tốt, kết quả buối tối liền nháo ra chuyện đệ đệ ước hẹn người ở rừng liễu, bỏ trốn không thành.
Hắn vĩnh viễn đều không quên, khi hắn vội vàng chạy tới từ đường, thấy đệ đệ chật vật quỳ trên mặt đất đối mặt với chỉ trích của mọi người. Vẻ mặt của y bất lực, tuyệt vọng, mờ mịt như vậy, giống như không biết nên đi đâu, rồi lại oán giận, tàn nhẫn như vậy, giống như ác quỷ từ địa ngục, tràn ngập hận ý đối với hết thảy xung quanh mình, hai mắt loé lên quang mang cừu hận, chói mắt khiến lòng người kinh hoảng. Rõ ràng khí tức mâu thuẫn như vậy nhưng lại tạo cho người khác một loại cảm giác vốn nên như thế.