Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lê Diệu Nam nghỉ ngơi một đêm, hôm sau liền đến nha môn. Hạ Tri phủ rất hào phóng với hắn, muốn tư liệu gì thì cấp cái đó.

Từ hồ sơ năm trước cho tới nhân khẩu hộ tịch, cần cái gì cũng có, Lê Diệu Nam nhìn mà choáng đầu hoa mắt, đối với Hạ Tri phủ hoàn toàn không còn gì để nói. Làm quan mà trở thành như vậy, hắn thật không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ninh Châu to như vậy, thay đổi mấy Nhâm tri phủ mà Hạ đại nhân lại có thể đứng vững vàng, đó cũng là một loại năng lực.

Thời gian ba ngày chốc lát lướt qua, Lê Diệu Nam dần dần quen tay với công việc ở phủ nha, này còn phải nhờ công Hạ đại nhân phối hợp. Cho dù có không đồng ý, trước khi thăm dò được hết Lê Diệu Nam, ông ta cũng không dám công khai tỏ vẻ phản đối.

Sinh hoạt của Lê Diệu Nam ở nha môn thật thuận lợi, còn thoải mái hơn nhiều ở Hàn Lâm Viện. Nếu hắn nguyện ý bình bình ổn ổn, hắn tin tưởng mình dung nhập vào đây là không thành vấn đề, thậm chí còn có thể mò được không ít.

Mấy ngày gần đây, hắn quả thật thu lễ đến tay rút gân, khố phòng trong nhà sắp chất đầy không không còn chỗ, làm cho hắn được cảm thụ một phen cái gì gọi là tham quan. Đối với hạ lễ phú hộ địa phương đưa tới, trả về không được, nhận lấy cũng không xong, mặc dù hắn không phải loại người thấy tiền sáng mắt, nhưng nhìn cả phòng đều là những thứ xa xỉ, hắn vẫn rùng mình một trận, lần đầu tiên cảm thấy kỳ thật mình vẫn còn quê lắm.

Trái lo phải nghĩ xong, Lê Diệu Nam quyết định thỉnh giáo Hạ Tri phủ. Mặc kệ Hạ Tri phủ làm người thế nào, nếu ông ta có thể liên nhiệm bốn năm Tri phủ ở Ngọc Khê, chứng tỏ là có đạo sinh tồn riêng.

Lê Diệu Nam sẽ không coi thường bất kỳ ai, đặc biệt là người trong quan trường. Tuỳ ý mang chút lễ vật, đều là tơ lụa, đồ thêu và ít đồ thú vị lưu hành trong kinh mà phu lang kiên trì bảo hắn mang theo.

Lúc này Lê Diệu Nam nhớ phu lang nhà mình vô cùng, bên cạnh có người xử lý với không có người xử lý khác nhau quá nhiều. Ăn không ngon, dùng người cũng không quen, không có phu lang ở bên, làm gì hắn cũng thấy không hợp, ngay cả ngủ cũng không yên.

Đi tới Hạ phủ, quản gia cung kính dẫn hắn vào. Hạ Tri phủ là một người biết hưởng thụ, Hạ phủ bố trí rất xinh đẹp, bố cục giống như biệt viện Giang Nam, trong viện đình đài lầu các núi giả ao nhỏ cái gì cần có đều có. Bởi Vân Nam bốn mùa như xuân, hoa cỏ cây cối trong viện đẹp không sao tả xiết, đi giữa một biển hoa, nghe mùi hương thản nhiên thơm ngát, quả là khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái.

Lê Diệu Nam âm thầm phỏng đoán, Hạ Tri phủ không phải là đường làm quan thất ý nên mới dồn hết tinh lực vào hưởng thụ chứ? Đang nghĩ vậy thì phía trước truyền đến tiếng đàn sáo.

Quản gia dẫn đầu đi vào thông báo, không lâu sau Hạ Tri phủ đi ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Thông phán sẽ tiến đến viếng thăm. Dù sao đủ loại biểu hiện của Lê đại nhân ở phủ nha không cái nào không chứng minh hắn muốn làm lớn một hồi, hoàn toàn ngược lại với vị Tri phủ nhàn nhã như mình.

“Lê đại nhân hôm nay tiến đến thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, đi nào, vào phòng ngồi.” Hạ Tri phủ cười nói, rất nhanh thu liễm cảm xúc trong lòng.

Lê Diệu Nam sai người mang hạ lễ lên: “Tri phủ đại nhân khách khí, hạ quan hôm nay mạo muội đến thăm, mong là không quấy rầy đại nhân.”

“Lê đại nhân nói gì vậy, ngươi có thể tiến đến, bản quan rất vui lòng. Mấy tiểu tử không nên thân của ta hi vọng Lê đại nhân chỉ dạy nhiều hơn.” Hạ Tri phủ cười nói, ánh mắt nhìn về phía hạ lễ, trên mặt bất giác lộ ra một tia hoài niệm: “Đây là đồ ở kinh thành phải không, lão hủ thật nhiều năm chưa quay lại kinh, không biết có thay đổi gì không?”

“Đương kim Thánh Thượng tài đức sáng suốt, trong kinh hết thảy yên bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.” Lê Diệu Nam vừa nói vừa đi theo Hạ Tri phủ vào phòng, sau đó khoé môi run rẩy một trận, Hạ đại nhân thật sự rất biết hưởng thụ.

“Ha ha! Lê đại nhân chê cười.” Hạ Tri phủ trở lại ghế ngồi, bên người mỹ nữ vờn quanh, trong sân một vị mỹ nữ nhẹ nhàng khiêu vũ, vài mỹ nhân bên cạnh người đánh đàn, người ôm tỳ bà, còn có một mỹ nhân phong tư ngồi trên bàn thổi sáo.

Lê Diệu Nam cười cười, không nói gì, nếu không có phu lang, có lẽ hắn cũng là một tay ăn chơi, sở thích của Tri phủ hắn không tán đồng nhưng cũng không phản đối.

“Lê đại nhân đừng khách khí, Liên Y qua hầu hạ đi.” Hạ Tri phủ chỉ vào một mỹ nhân cười nói, nháy mắt với Lê Diệu Nam.

Liên Y chính là cô nương đang đánh đàn, nghe thấy Hạ Tri phủ phân phó, hai gò má ửng hồng, thẹn thùng nhìn về phía Lê Diệu Nam, nhẹ nhàng nhón chân tiến lên. Hai vị mỹ nhân bên cạnh không hẹn mà cùng lộ ra một tia ghen tị, Lê đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ai mà không muốn tiến đến hầu hạ.

Lê Diệu Nam cũng không từ chối, chỉ để nàng đứng một bên bưng trà dâng nước.

Liên Y uỷ khuất nhìn hắn một cái, hai mắt ướt nước, Lê Diệu Nam làm như không thấy, nữ nhân cũng chỉ có tí kỹ xảo như vậy.

Hạ Tri phủ có chút không vui, cho dù có là ai, đang cao hứng mà bên cạnh có người ra vẻ đứng đắn thì cũng sẽ khó chịu, nói: “Lê đại nhân chướng mắt Liên Y?”

Lê Diệu Nam cười: “Sao có thể, Liên Y cô nương mỹ mạo tuyệt luân, chẳng qua hạ quan chỉ yêu phu lang.”

“Ồ!” Hạ Tri phủ bừng tỉnh đại ngộ, tự cho là hiểu rõ, ông biết có người chỉ thích song nhi. Nhưng đối với điểm này ông lực bất tòng tâm, quý phủ các loại mỹ nữ đều có, duy nhất không có song nhi, tiếc nuối lắc đầu, cũng ngại chỉ biết chính mình, phất tay để nhóm tiểu mỹ nhân lui xuống.

Liên Y oán hận giậm chân một cái, cũng không lưu luyến cùng nữ nhân nàng còn có thể tranh, người ta chỉ thích song nhi nàng sao tranh nổi, đáng tiếc một con cá lớn.

“Lê đại nhân hôm nay tiến đến là có chuyện gì quan trọng?” Hạ Tri phủ hỏi, ông tin không có chuyện không đăng điện Tam Bảo. Đối với ý tưởng của Lê đại nhân, ông không duy trì cũng không phản đối, nhiều lắm là cho hắn chút tiện lợi của chức vụ, còn lại thì không có.

“Đúng vậy.” Lê Diệu Nam không lằng nhằng, nói thẳng: “Hạ đại nhân chiếm cứ Vân Nam mấy năm, hạ quan nhiều chỗ không hiểu rõ lắm, cho nên hôm nay đến đây mong Hạ đại nhân vui lòng chỉ dạy.”

“Lê đại nhân có chuyện nói thẳng.” Hạ đại nhân vẻ mặt tươi cười, đừng nhìn ông ta thân thiết như thế nhưng thật sự lời nói lại chẳng chứa bất kỳ hứa hẹn nào.

Đối với cái này Lê Diệu Nam cũng không ngoài ý muốn, Hạ đại nhân nếu có thể liên nhiệm Tri phủ Ngọc Khê, cho dù ông ta có tỏ ra vô năng thì sao có thể thật sự là kẻ ngu dốt: “Hạ quan thật không dám giấu, những ngày gần đây thu được không ít hối lộ, không biết nên xử trí thế nào, cho nên mới muốn hỏi ý kiến đại nhân, chuyện này có bình thường hay không.”

Hạ Tri phủ nghe xong trong lòng thả lỏng, nụ cười trên mặt chân thành hơn một chút: “Lê đại nhân không cần băn khoăn, bọn họ tặng lễ thì ngươi thu, tân quan nhậm chức đều như thế, giống như ngươi tiến đến bái kiến tri châu, thường gọi là đưa tiền bảo hộ.”

Lê Diệu Nam gật đầu, tiện đà hỏi: “Hạ quan vừa mới đến, có cần chú ý gì không?”

Hạ đại nhân hơi kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ tới Lê đại nhân sẽ hỏi ông cái này. Dựa theo đạo lý, mình là Tri phủ ngu ngốc không đáng chú ý, Lê đại nhân thật sự lại để ý mình.

Hạ đại nhân tâm tình sung sướng, rất vừa lòng đối với Lê Diệu Nam có mắt nhìn người, cũng không giấu giếm, chỉ điểm: “Ngọc Khê có năm tộc lớn, ngoại trừ Nghiêm gia, bốn nhà khác đều chiếm giữ một vùng, đại thụ sau lưng rễ rất sâu, quan hệ thông gia phức tạp, ngươi nên nhớ không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mặt khác, di tộc cũng có quy củ của mình, trong mắt bọn họ tộc trưởng còn lớn hơn quan phủ, có thể không động tốt nhất đừng động. Người di tộc cực kỳ bài xích người bên ngoài, bên trong đoàn kết nhất trí, nếu động vào một người trong đó, chỉ sợ người di tộc nhất định sẽ trả thù.”

Lê Diệu Nam nhíu mày: “Nếu phạm tội thì làm thế nào?”

Hạ đại nhân vuốt râu, nâng ly rượu lên nhấp một hơi, không thèm để ý nói: “Giao cho tộc trưởng di tộc, hắn sẽ xử trí.”

Lê Diệu Nam chỉ thấy nhức đầu, nếu đúng như Hạ đại nhân nói, thế uy nghiêm của quan phủ ở chỗ nào?

Hạ đại nhân vui vẻ phẩm rượu, ăn đồ nhắm, thầm nghĩ chờ Lê đại nhân gặp phải vài rắc rối liền tự khắc biết khó mà lui, hiểu được lời vàng ngọc của mình.

Hạ đại nhân có hai tử hai nữ, cùng ngày giữ Lê Diệu Nam ở lại ăn cơm, thẳng đến tối mới cho hắn về.

Lê Diệu Nam không từ chối được, ra khỏi cửa phòng, rất thức thời không tiếp tục bàn luận công sự. Lễ vật hắn mang đến Hạ phu nhân rất thích, mọi người coi như cả khách lẫn chủ đều vui. Hạ đại nhân đối với Lê Diệu Nam càng là nhìn cao thêm vài phần, người này thức thời, biết đúng mực, hiểu tiến thối, liền xem hắn có thể làm được hay không.

Mang tâm tình buồn bực về nhà, Lê Diệu Nam không rối rắm lâu lắm, mắt thấy sắp tới tháng sáu, Vân Nam thóc trưởng thành sớm, tháng bảy là mùa gặt, hắn không có nhiều thời gian tự hỏi. Ngày ngày phơi nắng làm quần quật là vì tiền, ai cũng đặt chữ lợi lên đầu, hắn không tin sẽ không tìm được đường ra.

Chỉ cần Vân Nam giàu lên, cư dân địa phương sống tốt, tất nhiên sẽ thu được nhiều thuế hơn, còn lại thì mặc kệ. Tình thế trước mắt quan phủ đã không còn thực quyền, con đường chính quy khẳng định đi không thông, chỉ có thể đi đường khác.

Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam chiêu tề thị vệ dưới tay, sai bọn họ đến các hương các huyền điều tra tình hình địa phương, vô luận là phong thổ hay hoàn cảnh địa lý, toàn bộ đều lại nhớ kỹ.

Lần thứ hai Lê Diệu Nam cảm kích phu lang chuẩn bị đầy đủ, làm cho hắn dẫn theo không ít thị vệ, bằng không hiện tại hắn coi như chỉ có cái chức không. Quan sai phủ nha chia làm ba phái, Tri phủ, Đồng tri, Dữ châu quan, hắn là tân quan nhậm chức, sao có thể sai được người. Mạo muội phân phó nha dịch làm việc, nếu bọn họ bằng mặt không bằng lòng, không những không thu hoạch được gì lại còn tổn hại uy nghiêm, còn không bằng trước cứ nắm bắt được hết tình hình rồi hẵng tính toán.

Vì thế, người trong nha môn rất nhanh phát hiện vị Thông phán mới nhậm chức an tĩnh lại, mỗi ngày đi dạo chung quanh, hoặc là xem hồ sơ, tuỳ ý nói chuyện trời đất với người khác, trở nên vạn phần nhàn nhã.

Lê Diệu Nam kỳ thật rất may mắn, vô luận Vân Nam phức tạp cỡ nào, ít nhất không liên quan tới kinh thành. Nơi này thuộc loại đất cằn sỏi đá trong mắt kinh quan, quan viên nơi đây đa số không có người phía sau màn, thế thì đến Giang Nam giàu có đông đúc không phải càng tốt hơn sao.

Cái gọi là có được tất có mất. Ngẫm lại, Vân Nam cách kinh thành xa xôi, tin tức không linh thông, nếu Hạ Tri phủ biết hành vi của mình ở kinh thành, chỉ sợ sẽ không khách khí với mình như vậy. Ở Vân Nam, hắn có thể yên tâm lớn mật lột da hổ xé cờ lớn, cáo mượn oai hùm!

Nhưng vấn đề hàng đầu hiện nay vẫn là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn cho tới bây giờ đều tin tưởng vững chắc một câu, không có quan hệ không thể phá hư, càng không có chuyện không tìm thấy lỗ hổng, hắn không tin Ngọc Khê là một khối sắt cứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio