" Tử Hiên, tên tiểu tử thối này! Học hành thì không lo lại đầu tiêu dẫn đệ đệ muội muội đi phá làng phá xóm " Trương thị vừa nhéo tai Hạ Tử Hiên vừa nói.
" Nương, con không có mà!! " Hạ Tử Hiên giãy dụa cuối cùng cũng thoát được tay của nương hắn, vừa xoa tai Hạ Tử Hiên vừa chạy lui ra ngoài.
" Còn không có, Đại Lực thúc vừa nói với ta hai ngày trước con cùng Tử Quân bọn hắn đào trộm khoai nhà thúc ấy "
" Ách... cái này.... "
Không đợi Hạ Tử Hiên viện cớ xong,Trương thị đã cầm một cây roi dài chuẩn bị cho hắn một trận khiến Hạ Tử Hiên vừa chạy vừa la xung quanh nhà.
Hạ Tịnh Đình dụi mắt ngồi trên giường nhìn một màn này trong lòng bỗng dưng không biết là tư vị gì. Nàng đã nhiều lần hy vọng ở kiếp trước sẽ có một gia đình ấm áp như vậy, bất chợt làm nàng nhớ về năm tuổi sau khi tận mắt nhìn thấy tai nạn của ba mẹ và em trai,chỉ sau một đêm nàng mất đi gia đình. tuổi nàng được ông nội đưa về nuôi nấng nhưng ông nội đã già không chăm sóc nàng được nhiều chỉ có thể đưa nàng vào kí túc xá của trường hàng tuần về nhà phải đối diện với ánh mắt cay nghiệt của bác cả, ánh mắt khinh bỉ củamợ, sự ghét bỏ của anh chị em họ khiến nàng cảm thấy rất ngột ngạt khi về nhà.
Nhưng vì ông nội, vì để chứng minh cho họ thấy nàng không phải là vô dụng, ăn bám, nàng đã cố gắng vùi đầu vào học, thành tích lúc nào cũng đứng đầu, sau khi tốt nghiệp lại vào công ty của ông nội làm từ chức nhỏ nhất đi lên ; nhưng có lẽ nàng càng xuất sắc thì lại càng làm cho những người trưởng bối đó ghét hơn họ càng tỏ thái độ với nàng. Nghĩ đến những việc lúc trướcrồi nhìn thấy những việc gần đây xảy ra khiến Hạ Tịnh Đình cảm thấy có vẻ ông trời đã không bạc đãi nàng cho nàng một lần nữa được hưởng sự ấm áp của gia đình, nàng nhất định sẽ trân trọng nhưng người thân này.
Nhảy xuống giường Hạ Tịnh Đình chạy tới ôm chầm lấy chân Trương thị làm nũng: “Nương, là Đình nhi nài nỉ nhị ca dẫn con và Huyên nhi đi trộm khoai, người đừng phạt nhị ca nữa được không?"
Nhìn tiểu nữ nhi làm nũng Trương thị cũng buông tha cho Tử Hiên, thầm nghĩ thôi thì chuyện cũng đã rồi có la có đánh cũng chẳng thay đổi được gì cùng lắm chiều đem ít trứng gà qua biếu tạ lỗi giùm đám nhỏ. Dù gì cũng hàng xóm láng giềng không thể để chút chuyện cỏn con này làm mất hòa khí được, nghĩ vậy Trương thị liền cuối xuống ôm cục bông nhỏ lên nựng nhẹ cái mũi nhỏ bé.
Tử Hiên được nương tha ra liền chạy vụt ra ngoài, trước khi ra cửa còn kín đáo đưa mắt cười cảm tạ tiểu muội một cái, vẫn là tiểu muội lợi hại một chiêu làm nũng liền thu phục được cơn hỏa lớn của nương.
Không dấu vết thu hồi ánh mắt nhìn nhị ca, Tịnh Đình đưa hai tay ôm lấy cổ nương, cọ cọ bên vai làm nũng che đi nụ cười đầy đắc ý nơi khóe mắt. Đây cũng chỉ là chút nhạc đệm nhỏ tô điểm thêm cho cuộc sống thanh nhàn chốn thôn quê của Hạ Tịnh Đình.
Rời khỏi vòng tay của nương, Tịnh Đình liền theo nương đi ra thăm cánh vườn hoa của Hạ gia. Khác với những hộ dân khác, Hạ gia ngoài một góc nhỏ trồng ít rau thông thường còn lại đều dành để trồng các loại hoa. Tuy nói ở cổ đại các giống hoa vẫn chưa đa dạng như ở thế kỷ XXI nhưng màu sắc cùng hương thơm thì không chê vào đâu được. Chưa bị ảnh hưởng của bầu không khí đầy ô nhiễm, lòng đất đầy chất hóa học nên cây cỏ nơi đây lớn lên vẫn giữ nguyên vẻ đẹp nguyên bản mà trời đất ban cho nó, công việc mà Tịnh Đình yêu thích nhất trong ngày chính là chạy ra cánh đồng hoa này. Từ khi biết đi mỗi ngày Tịnh Đình đều ôm chân theo nương ra đây, thích thú nhìn những nhóm cây từng ngày từng ngày lớn lên, từ khi chúng đâm chồi nãy lộc tới khi từng chùm từng chùm nở rộ rồi được vận chuyển đi.
Chớ nên cười nàng vì thích thú một điều đơn sơ đến vậy đi, phải biết kiếp trước ngoài không ngừng nổ lực, cố gắng hết mình làm việc học tập nàng còn thời gian đâu để mà chú ý đến những điều giản đơn này đây. Mỗi ngày thả hồn vào đám cây, theo từng làn gió mà cảm nhận mùi hương của đất trời cây cỏ, không cần phải buồn đau bởi những ánh mắt khinh thường của bác cả, không cần phải cố gắng không ngừng để có chỗ đứng trong xã hội đầy bon chen, cá lớn ăn cá nhỏ…chưa từng trãi sẽ không ai hiểu được cảm giác vui sướng muốn thét lên reo mừng của nàng hiện tại. Chưa bao giờ nàng cảm thấy muốn cảm tạ ông trời đến như vậy, cảm tạ đã cho nàng sống lại, cảm tạ để cho nàng đến được với Hạ gia, cảm tạ đã cho nàng biết đâu mới là cuộc sống đích thực.
Thoải mái cúi người nhổ đám cỏ mới nhú, khóe miệng cong lên theo làn gió khẽ ngâm nga vài giai điệu đồng quê, thích thú nâng niu những nụ hoa mới chớm, khẽ nhăn mày đem đám trâu xua đi tránh chúng nó vào vườn phá hư. Mãi hòa mình với đồng quê làm Tịnh Đình quên chú ý đến thời gian, mới chớt mắt mà trời đã đứng bóng, nương đã sớm qua vườn hái ít rau đem về nấu cơm, nếu không phải nhị thẩm vườn bên nhắc về, Tịnh Đình cũng không biết mình sẽ ngây người đến bao giờ.
Chân ráo chân bước, Tịnh Đình chạy về nhà tiện đường tạt ngang qua đầu thôn kéo luôn cả tiểu đệ đang ham chơi, tránh lát lại ăn roi của nương do lo chơi không biết đường về.