"Đại muội tử, muội mỗi lần đi làm tiệc trở về đều cho bọn chúng đồ ăn, sao muội không tự giữ tại ăn."
Lý Hà Hoa lắc đầu nói: "Muội không ăn, mấy thứ này ăn sẽ mập lên, muội đang muốn giảm béo mà, vừa hay cho bọn nhỏ ăn, cầm đi, chút đồ này tỷ còn khách khí với muội làm gì."
Nghe Lý Hà Hoa nói như vậy, mấy đứa nhỏ lúc này mới vui vẻ rạo rực mà nhận lấy.
Lúc này Tào tứ muội chủ động nhắc tới sự tình bán điểm tâm hôm nay: "Hôm nay bọn nhỏ bán khá tốt, hai rổ điểm tâm đều bán hết. Bán còn nhanh hơn so với tỷ nữa."
Nói xong liền đem toàn bộ số tiền lấy ra giao cho Lý Hà Hoa: "Muội tử, đây là tỷ cùng bọn nhỏ bán hôm nay, tổng cộng tà văn, sau đó giúp muội mua mấy thứ như đậu đỏ trứng gà sơn tra hết văn tiền, còn thừa văn, muội đếm lại đi."
Lý Hà Hoa không đếm mà trực tiếp nói lời cảm tạ với ba đứa nhỏ: "Cảm ơn các ngươi hôm nay giúp Hà Hoa di bán điểm tâm."
Nói xong từ bên trong tấy ra văn tiền đẩy về trước mặt bọn nhỏ: "Này, đây là thù lao hôm nay của các ngươi, muốn đưa cho nương các ngươi hay tự các ngươi quyết định nha...."
Bọn nhỏ che miệng cười, làm Tào tứ muội cũng cười theo.
Lý Hà Hoa Đại lấy ra văn tiền đưa cho
Tào tứ muội: "Đại tỷ, đây là thù lao hôm nay của tỷ, vất vả rồi."
Sau khi nhận tiền Tào tứ muội tiền hỏi: "Đại muội tử, hôm nay trễ vậy rồi, chúng ta có làm điểm tâm không? Nếu có thì chúng ta thắp đèn dầu làm là được."
Lý Hà Hoa vốn dĩ chuẩn bị hôm nay không làm điểm tâm, ngày mai coi như nghỉ ngơi một ngày, kết quả thấy ánh mắt chờ đợi của Tào tứ muội thì trong lòng liên sáng tỏ, Tào đại tỷ đây là không bỏ được một ngày kiếm tiền đây mà.
Lời nói đã đến bên miệng nhưng Lý Hà Hoa nhanh chóng đảo lại: "Vậy được, đại tỷ nếu không chê mệt chúng ta hiện tại bắt đầu làm đi, có thể làm nhiều thì bán nhiều, ít bán ít."
Tào tứ muội cao hứng: "Không chê mệt, không chê mệt." Nàng ấy làm sao có thể ngại mệt, mỗi ngày có thể kiếm được hơn hai mươi văn tiền, nàng ấy còn cao hứng đây. Tào tứ muội ở phòng bếp thắp ba cây đèn, sau đó ở dưới bếp nhóm lửa cho Lý Hà Hoa, Lý Hà Hoa xắn tay bắt đầu làm điểm tâm và làm thêm kẹo hồ lô bán rất chạy.
Bận rộn khoảng hai canh giờ, bên ngoài mọi âm thanh đều im ắng, toàn bộ thôn đều tĩnh lặng, hiển nhiên người trong thôn đều đã chìm vào mộng đẹp.
Lý Hà Hoa xoa xoa bả vai, đem điểm tâm đã để nguội đồng loạt cất vào trong rổ, nói với Tào tứ muội: "Đại tỷ, xong rồi, chúng ta nhanh đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi lên trấn bán điểm tâm nữa đó."
Tào tứ muội cũng có chút mệt nhọc, thấy điểm tâm đều đã làm xong, yên lòng đứng dậy tháo tạp dề xuống: "Được, hai ta đều nhanh đi nghỉ đi, đã không còn sớm nữa rồi."
Tào tứ muội đi ngủ, Lý Hà Hoa đi đến cạnh bàn nhỏ ngồi xuống, duỗi thẳng người, nắm tay nhẹ nhàng đấm đấm chân, hôm nay đi bộ mấy canh giờ, chân thật sự rất mỏi.
Tuy rằng đã không còn sớm, nhưng không biết vì sao nàng lại không hề buồn ngủ, Lý Hà Hoa ngồi ngây ngốc dưới ánh đèn, nghĩ đến ngày mai bán điểm tâm, sau đó tự nhiên mà nghĩ tới đứa nhỏ kia. Lý Hà Hoa tính thấy khoảng gần mười ngày không đi thăm Thư Lâm, không biết trong lòng nhóc con có còn nhớ ra nàng hay không?
Lần trước nhóc con này còn nguyện ý ăn đồ ăn nàng đút nữa kìa, ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ.
Khóe miệng Lý Hà Hoa chậm rãi cong lên, quyết định ngày mai lại đi một chuyến, nàng phải đưa cho nhóc con kia chút đồ ăn ngon. Không bằng làm cho hắn chút bánh rán nhân đậu đỏ đi, thứ này nguyên liệu yêu cầu cũng không phức tạp, vừa lúc nàng đều có sẵn, hơn nữa khi ăn hương thơm ngọt ngào, rất được trẻ nhỏ thích, khẳng định Thư Lâm cũng sẽ rất thích, nói không chừng sau khi ăn sẽ cao hứng lắm đây.