Nam tử trước mặt nàng gật gật đầu: "Ngày hôm qua đa tạ ngươi đưa hai khối điểm tâm, điểm tâm mang về hài tử trong nhà rất thích ăn, sáng sớm hôm nay còn náo loạn đòi ăn nữa."
Đối với điểm tâm của mình được trẻ nhỏ thích như vậy, trong Lòng Lý Hà Hoa thật cao hứng, tươi cười có phần nhiệt tình, hỏi: "Vậy hôm nay ngươi muốn nhiều hay ít?
Hôm nay còn có rất nhiều điểm tâm, chủng loại cũng đầy đủ hết, ngươi xem đi."
Nói xong tiền mở vải bố ra để lộ điểm tâm bên trong cho nam tử xem.
Ánh mắt Cố Chi Cẩn hướng về rổ điểm tâm, mỗi loại điểm tâm đều nhìn một chút, càng xem càng vừa lòng, đồng thời cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới tại trấn nhỏ như vậy lại có điểm tâm ngon như thế, bất luận từ vẻ ngoài lẫn hương vị hoàn toàn không thua với cửa hàng điểm tâm tốt nhất kinh thành Bách Vị Các, thậm chí có thể nói so với điểm tâm Bách Vị Các còn ngon hơn.
Tiểu tổ tông trong nhà bắt bẻ như thế nào đương nhiên hắn rất rõ, cho nên hắn rất tò mò điểm tâm gì mà có thể được tiểu tổ tong thích, xuất phát từ tò mò, ngày hôm qua hắn cũng ăn một cái gọi là bánh rán nhân đậu đỏ kia.
Sau đó miệng hắn cũng bị chinh phục, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ cái tư vị tốt đẹp sau khi cho bánh vào miệng, cũng khó trách tiểu tổ tông trong nhà thích ăn.
Cố Chi Cẩn nói: "Mỗi loại đều cho ta bốn khối đi, lại thêm hai xâu kẹo hồ lô."
Lý Hà Hoa không nghĩ tới hắn lập tức muốn mua nhiều như vậy, cho nên nàng thoáng ngẩn người, có điều thật nhanh đã phản ứng lại, sau khi đáp ứng thì xoay người đóng gói điểm tâm.
Mỗi loại bốn khối bao trong giấy dầu, hai xâu kẹo hồ tô để cùng nhau. Tổng cộng đóng gói năm bao đưa cho nam tử: "Đây là điểm tâm ngài muốn."
Cố Chi Cẩn duỗi tay tiếp nhận, lấy ra văn tiền đưa cho Lý Hà Hoa.
Lý Hà Hoa nhận tiền, đang chuẩn bị nói câu "hoan nghênh lần sau lại đến" liền thấy nam tử trước mặt cũng không định đi, hình như là còn có chuyện gì.
Lý Hà Hoa nghi hoặc hỏi: "Ngài còn có yêu cầu gì sao?"
Cố Chi Cẩn lấy tay che miệng ho nhẹ, đôi mắt lại lần nữa băn khoăn nhìn xuống rổ của nàng, hơi ngượng ngùng hỏi: "Bà chủ, điểm tâm ngày hôm qua người đưa ta hôm nay không bán sao?"
Lý Hà Hoa "A" một tiếng, theo lời hắn nói mới nghĩ một chút sự tình hôm qua, lúc này mới minh bạch hắn hỏi gì, hắn là đang hỏi bánh rán ngày hôm qua đây mà. Lý Hà Hoa vội vàng trả lời: "Thật ngại quá, điểm tâm ngày hôm qua là ta cố ý làm để cho hài tử trong nhà ăn, không nói gạt ngài, hài tử nhà ta cũng rất kén ăn, món ăn giống nhau sẽ không ăn, cho nên ta thường thường làm một ít món ăn mới mẻ cho hắn."
Cố Chi Cẩn lúc này mới minh bạch: "Thì ra là như vậy, cũng rất giống hài tử nhà ta.
Nhưng mà điểm tâm ngày hôm qua ăn rất ngon, nếu mà có ta nhất định sẽ mua."
Nói xong trong lòng hắn hơi có chút ngượng ngùng, trên thực tế là hôm qua hắn ăn một cái thì nghiện rồi, rất muốn lại nếm thử điểm tâm này lần nữa, hôm nay không thấy trong lòng còn rất thất vọng.
Nhưng mà một đại nam nhân thích ăn điểm tâm mà chỉ nữ nhân và trẻ nhỏ mới thích thì khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Trong lời nói Cố Chi Cẩn lộ ra nồng đậm yêu thích với bánh rán, Lý Hà Hoa đương nhiên cao hứng cười giải thích với hắn: "Làm nhiều loại điểm tâm rất tốn thời gian, rất không thích hợp bày bán, cho nên ta tạm thời chỉ bán năm loại."
Cố Chi Cẩn hiểu rõ gật gật đầu, bày bán quả thật không nên bán quá nhiều loại, không thuận tiện.
Nhưng mà Cố Chi Cẩn nhớ tới tiểu tổ tông trong nhà, trong lòng rất muốn nỗ lực hết khả năng để không làm cha mẹ cùng huynh tẩu thất vọng. Chỉ là từ lúc hắn mang nhóc con kia đi đến nơi này, đứa nhỏ liền bị gầy đi, lòng của hắn vẫn luôn lo lắng.