Tân Phương Phương ở trong phủ tròn bảy ngày, theo dự tính tránh đi tầm nhìn của Thái tử như phụ thân, Đại tỉ nói. Khi nàng trong phòng suy nghĩ về cốt truyện thì nô tì gọi nàng đi ăn. Theo Hoa phủ thì tất cả mọi người thi thoảng ngồi chung một bàn ăn.
Mọi người ở đây là các di nương và tiểu thư, họ sẽ theo ý phụ thân đại nhân, cùng nhau ăn vui vẻ. Nếu ai không muốn có thể không đi, bởi vì thứ phụ thân đại nhân cần là niềm vui nguyện ý, không cần quá cưỡng ép mỉm cười.
Nhắc đến, ở đây nửa năm hơn rồi, mà nàng cũng chỉ ăn được bốn bữa cơm như thế, lần này nữa là năm. Tại đây không phải quy củ gì, nên các di nương trừ lúc phụ thân đại nhân có mặt ra, còn lại riêng biệt, tách rời.
Cũng dễ hiêu, vốn chung một phu quân, hòa thuận không đấu đá, dạy dỗ hài tử, cho tỉ muội thân cận, thế đã tốt hơn so với nhà khác. Chẳng qua các di nương vẫn chưa đủ rộng lượng, để thường xuyên va chạm, kiểu ở một chỗ nói chuyện, ăn uống.
Dù sao đi nữa, con người mấy ai đi chia sẻ thứ mình thích? Muốn gặp người không ưa? Ừ thì vứt được kiêu ngạo, sự chán ghét, lại khó buông lòng ghen tị! Huống hồ yêu thương chưa đủ, lấy gì thay thế, và gạt hết những cảm xúc này?
Nàng từng nhìn họ, có vui thật, mà tự mong sau mình không giống. Nàng ích kỉ, chỉ nhường nhịn người nắm tay đi hết nhân thế thôi, không phải nhường nhịn thêm ai!
...
Tân Phương Phương đến, nàng vừa bước vào đã thấy người đông đúc, cười nói tràn ngập.
Thừa tướng, người đầu tiên thấy nàng, ông nguyên vẹn thân lam y giản dị, quen thuộc, có điều trông dáng vẻ nhẹ nhàng hơn mọi khi. Ông nhìn nàng, cất tiếng gọi: "Phương Phương, con tới rồi, qua đây ngồi đi."
"Nữ nhi vấn an Phụ thân, nhị di nương, tam di nương, tứ di nương." Tân Phương Phương nghiêm túc khom lưng theo quy củ.
"Nhị tiểu thư mau mau vào." Ba vị di nương đồng loạt lên tiếng. Bên kia kêu nàng, bên này Đại tỉ đứng lên, đi qua dẫn nàng ngồi xuống cạnh mình.
Chỗ ngồi sắp xếp theo thứ tự, con cái ngồi cùng nhau, các di nương hai phía, phụ thân ở giữa. Trên bàn tròn lớn bày sẵn thức ăn đủ màu, hơi khỏi trắng nhạt từ các món còn bốc lên, đi kèm hương thơm nức mũi.
Càng ngửi càng thơm, kích thích dạ dày Tân Phương Phương.
Cơ mà nàng không dám thất thô, chờ mọi người động đũa hết, thì nàng mới cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt mọng nước, cắn chút chút, nhai từ từ.
Mềm mềm thịt, trong đọng nước, phần thịt ngấm vị đậm đà. Món này chắc là thịt heo hầm.
"Nhị tiểu thư ăn nhiều vào:" Tứ di nương gắp vào bát Tân Phương Phương miếng câ nhỏ, nàng mỉm cười, gật đầu nhận lấy.
"Lão gia, mời người, biết người thích món này nhất, nên thiếp đã chuẩn bị. Người nếm thử xem hợp không?" Nhị di nương cẩn thận gắp miếng đậu phụ cho Thừa tướng.
Thừa tướng rất tự nhiên thưởng thức, không quên khen: "Rất ngon!"
Nhị di nương tươi tỉnh, vì lời khen của trượng phu, mà bản thân có tinh thần hơn nữa.
Tam di nương, tứ di nương ánh mắt đồng thời lạnh nhạt đi, là chốc lát chuyển qua như cũ, vì nhận được cái nhìn ôn hòa đan xen nhũ tinh ở Thừa tướng, thêm ông đưa đũa gắp vào bát mỗi người, những thứ ông gắp là món họ thích ăn.
Tân Diệu Liên, Tân Phương Phương, Tân Hoa Hoa phía này nhìn qua, ba người ngoài lắc đầu, lòng thở dài, thì không biết nói gì cả.
Đây thành quen thuộc, họ chỉ đơn thuần muốn trượng phu thương mình, không thương hơn cũng nên thương bằng. Họ để ý, dễ giận, lại dễ lành, chẳng cần nhiều nhặn, đôi lần quan tâm, an ủi giống vừa rồi là ổn cả.
"Đúng rồi, Cầm Nhi đâu?" Thừa tướng nhớ ra gì đó, chợt hỏi tam di nương. Tam di nương ngừng động tác, đôi mắt đẹp lay lay.
Dáng điệu hơi suy nghĩ, lúc sau ấp úng đáp trả: "Cầm Nhi... Nó thấy mệt, nên xin ở phòng nghỉ ngơi rồi."
"Mệt? Sinh bệnh sao? Đã gọi đại phu xem chưa?" Thừa tướng nghe, nhíu mày, lo âu
"Không có sao, lão gia yên tâm, do Cầm Nhi mấy ngày nay luyện tập vũ khúc hăng say, không ngủ nên thế." Tam di nương vội nói để Thừa tướng an tâm. Thừa tướng à tiếng, mày giãn ra, ông chú tâm ăn, không tiếp tục nói
Cầm Nhi trong miệng hai người là tam tiểu thư, Tân Cầm Nhi, nữ nhi do tam di nương sinh, cùng Tân Hoa Hoa là tỉ muội thân sinh.
Còn mẫu thân Tân Diệu Liên là tứ di nương.
Phía nhị di nương, bà sinh được nhi tử, thêm từ khi phu nhân qua đời, bà là người dưỡng dục Tân Phương Phương.
Đúng thế, phu nhân A Quyên, tức mẫu thân nàng sớm tạ thế lúc nàng tròn mười tuổi.
Nghe nói bị thương hàn nặng, qua khỏi không nổi. Thời điểm bà ấy mất, nàng còn phát bệnh, cơ hội nhìn lần cuối chẳng có.
Đối với mẫu thân này, nàng ấn tượng tí thôi. Bà ấy so ba vị di nương, người yêu kiều, người cao ngạo, người thuần khiết, bà ấy hoang dã chút. Nhan sắc không bằng, nhưng sống rất tình cảm, hơn ba di nương ở tấm lòng.
Nghe đâu rất rõ về thêu thùa, may vá, giỏi trù nghề, hơn vậy làm việc nặng nhọc, tại bà ấy xuất thân thôn quê.
Có lẽ do phụ thân còn yêu bà ấy, hoặc bà ấy hồi sống có bản lĩnh gì đó, nên vị trí chính thê cho đến giờ nguyên si thuộc về bà ấy.
Quay trở về Tân Cầm Nhi, người muội muội ít khi giao tiếp nhất trong bốn tỉ muội.