Dưới tán hoa rơi rụng lả tả, hai thân ảnh đứng gần gốc cây, một nữ nhân vận lam y đứng đằng sau, một nam nhân ngồi xe đẩy ở trước, cả hai im ắng đem mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, kệ mọi người phía xa hiếu kì nhìn lại.
"Vương gia, người dẫn ta tới đây làm gì?" Bỗng giọng mềm nhẹ của lam y nữ tử vang lên, hòa vào gió trời, theo gió truyền qua tai nam nhân ngồi xe đẩy.
Nam nhân ấy nghe, không mặn, không nhạt đáp người vừa hỏi, đứng bên cạnh: "Nghe nói nàng thích thưởng hoa, nơi này trùng hợp đến mùa hoa nở, nên bản vương muốn chiều nàng đi xem." Tiếng trầm trầm phát ra ở miệng nam nhân
Hắn nam nhân, gương mặt anh tuấn trọn vẹn lạnh lùng, sở hữu đôi mắt đại bàng tinh thông, ánh mắt chẳng có tạp chất, y nguyên sắc bén. Hai cánh môi khép hờ, cùng chiếc mũi thẳng nhẹ hít thở, hàng mày mỏng tự nhiên, vẻ mặt không một biểu cảm dư thừa nào.
Mang trên mình áo choàng tối màu, rộng rãi, nam nhân che đi thân mình và đôi chân tàn đang bị mọi người soi mói.
"Ra thế, tạ ơn vương gia ưu ái ta." Nữ tử cười có lệ, quy củ cúi đầu cảm tạ. Là sâu trong đôi mắt đẹp lại không có lấy một tia vui vẻ nào.
Nữ tử và nam nhân ấy không ai khác chính là Đoan vương gia, Huyền Quân Quân, Đoan vương phi, Hàn Phong Vũ. Người lấy kẻ gả đã gần nửa năm, theo tin tức bên ngoài, hai người rất ân ái, mặn nồng. Mà thực chất không thế.
Hàn Phong Vũ chưa thể chấp nhận nổi chuyện mình bị chói buộc này, gả cho một nam nhân đã là giới hạn, bị đẩy vào thế bị động như cực hạn trong hắn.
Tự tôn chẳng những mất đi, mặt mũi không còn, bản thân thành con rối mặc người tiêu khiển.
Nếu không phải người quan trọng của hắn còn nằm ở trong tay Thượng thư, hắn không bị khống chế thì lập tức, hắn một đao giết chết Huyền Quân Quân!
Chứ chả đứng đây, nhẫn nhịn kinh tởm cơ thể, nhẫn cái trêu đùa do Huyền Quân Quân ban cho hắn.
Hàn Phong Vũ nghĩ đến hàng đêm mình trải qua nhục nhã, bất giác cả người run lên, hận ý xen kẽ. Hắn, Hàn Phong Vũ cố nâng mắt nhìn Hoa Đào để ngừng nghĩ, cố gắng kìm nén xúc cảm, không cho bàn tay nắm thành quyền.
Phía Huyền Quân Quân, hắn ta không nhìn Hàn Phong Vũ, vẫn cảm nhận người sau mình đang áp chế gì đó, như là tức hận, oán giận.
Thật sự, vị vương phi này, hắn ta lấy về, đơn thuần muốn xem xem Thượng thư có gì, cứ định chỉ là nữ nhân ngốc nghếch, hôn phối nhàm chán, mà không phải, Thượng thư cho hắn ta kinh hỉ.
Từ lúc gặp gỡ, đến đêm động phòng, nữ nhân thật chất nam nhân giả trang. Hắn ta kinh ngạc đến mỉm cười, khoảng khắc đè Hàn Phong Vũ dưới thân, ánh sáng lờ mờ chiếu vào, hắn ta thấy đôi mắt to thanh khiết, thuần túy sợ sệt. Trông Hàn Phong Vũ ngây thơ hơn những kẻ vây quanh hắn ta.
Ánh mắt cầu xin, phủ tầng hơi nước, mi cong dài vì lệ chảy mà ướt át, vệt son trên môi mọng bị hắn ta hôn điên đảo, đến lấm lem. Y phục xé rách, làn da trắng nõn, thân thể, dáng người nhỏ nhắn giãy giụa trong lòng.
Kiều diễm, rũ hoặc, mới mẻ tựa hoa nở rộ, người ngắm nhìn tán thưởng. Hắn ta siêu lòng ở thời khắc ấy rồi.
Ít nhất lần đầu tiên hắn ta biết để ý, chằm chằm vào một người, nên hắn ta đã khiến Hàn Phong Vũ chán ghét bởi những hành động đêm đó cùng những đêm khác.
Nam nhân với nam nhân, dễ dàng thế nào được? Tuy nhiên, hắn ta muốn làm vậy, mặc kê Hàn Phong Vũ phản kháng, bởi từ đầu vốn Hàn Phong Vũ tự dâng bản thân lên, trách thì trách cùng Thượng thư lừa dối hắn ta.
Đã lừa lọc còn không biết đường lừa tới nơi! Thử hỏi xem có ngốc nghếch?
Huyền Quân Quân nhớ về dâng vẻ ngờ nghệch đêm động phòng của Hàn Phong Vũ, khóe môi tự cong lên, tâm trạng tốt khi nghĩ cảnh tượng chà đạp, miên man nhiêu đêm giữa hay người.
Nếu Hàn Phong Vũ biết Huyền Quân Quân nghĩ chuyện tối đen, Hàn Phong Vũ chắc chẳng màng gì, ngoài tức giận giơ chân, đá xe đẩy Huyền Quân Quân lao đi ngay và luôn.
Tiếc là Hàn Phong Vũ đang mải để ý thiếu nữ xa xa.
Thiếu nữ tung ta tung tăng giẫm lên đường hoa rơi, đuổi theo một thiếu nữ khác, chơi đùa, cười tươi.
Bóng dáng thiếu nữ thon nhỏ, khẽ khàng vương trên ánh nắng mờ, đọng lại tại mắt hắn. Vì quen thuộc thiếu nữ, thân mật nụ cười môi kia, đáy lòng nặng nề hắn tự giác nhẹ đi.
Thiếu nữ mỉn cười ấy, hắn quen thân, đã khá lâu chưa thấy nàng...
Tân Phương Phương!
Nàng đang tới gần!
Tân Phương Phương, Tân Hoa Hoa chơi đuổi bắt, Tân Phương Phương rất hăng hái đuổi Tân Hoa Hoa. Thời điểm nàng đang nhìn Tân Hoa Hoa trước mắt, đột nhiên thấy hai bóng dáng đập qua tầm nhìn nàng.
Nhanh chóng rõ mồn một, nàng tức khắc cứng lại thân mình, biểu cảm khuôn mặt, giật giật đuôi mắt, mêo mó cánh môi.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng!
Đại công, tiểu thụ đối diện nàng!
Trời má trớ trêu, đậu xanh ngang trái! Quần què cái duyên!
Ai, ai! Từ nay ai rủ đi đâu thì phải tính toán kĩ càng!
Phải biết va chạm nam chính sẽ không có quả ngọt ăn! Nhất là ở một nữ phụ Tân Phương Phương!