"Hả? Không phải chứ! Uyên Thành, huynh từ khi nào nuôi sủng vật rồi!?" Mặc Ôn Khanh nửa tin nửa ngờ hỏi, nhưng Huyền Uyên Thành không đáp mà xoay lưng đi khỏi. Thấy chàng mặc cho một chân không tiện mà vẫn nhanh đuổi theo ba con cẩu, Mặc Ôn Khanh đành lắc đầu, tự nói thầm: "Ai... Vẫn không hiểu nổi!"
...
Tân Phương Phương lúc này vất vả đối mặt với ba con cẩu, sau một hồi đuổi bắt, ba cẩu một người đứng trước nhau. Tân Phương Phương thì tức giận trừng trừng mắt, ba con cẩu vẫn là ác ý đậm sâu. Hai ánh mắt giao nhau, chiến đấu tóe lửa, xung quanh vài người đã trốn thò đầu ra nhìn xem kịch.
"Các đại ca à, tha cho tiểu nữ đi đi! Tiểu nữ chạy thật lâu rồi đó! Xem xem tiểu nữ còn ra thân người không nè! Ba đại ca có thể nào biết thương hoa tiếc ngọc đối với giống cái là tiểu nữ chút không?" Giọng nàng Tân Phương Phương cực kì thương tâm khi thốt ra lời này. Nàng đưa tay chỉ chỉ đầu tóc mình rối từng sợi, đến phần dưới y phục bị cắn rách thành mảng nham nhở, hành động biểu thị cho ba con cẩu thấy để thương tiếc.
Trông nàng có giống mấy tên khất cái mới hành nghề không chứ lị! Tiên sư cái tổ bố nó!
Tự hỏi là tên đầu trâu mặt ngựa nào dưỡng ra ba cái cực phẩm nhây nhây, lầy lội thế này? Đuổi nàng xuyên suốt thời gian hai nén hương!
Nàng mà biết được, nàng thề với trời cao! Sẽ ném mấy chục con gián mới bắt vào cái bản mặt của tên đấy!
Ba con cẩu đảo mắt, nhìn Tân Phương Phương chốc lát, bọn nó lại sủa: "Gâu gâu, gâu gâu." Rồi nhảy lên vồ qua hông nàng treo ngọc bội, nàng biết trước nên tránh đi, cánh môi cùng lúc khiêu gợi: "Nào, cắn tiếp!"
Để xem giống nào nhây hơn!
Khi Huyền Uyên Thành tập tễnh đi đến, là chiêm ngưỡng được ngay khung cảnh thiếu nữ tay cầm rất nhiều gián con, thiếu nữ dụ dỗ ba con cẩu của chàng đi vòng quanh một chỗ nhất định, lúc ba con cẩu định nhào lên cắn, là thiếu nữ lập tức ném gián con thẳng vào mặt ba con cẩu, để ba con cẩu lui bước.
Huyền Uyên Thành ánh mắt phức tạp đặt tại Tân Phương Phương [Thiếu Nữ] Hai mắt vô thức để ý bên hông nàng, quan sát đôi chút, khóe môi chàng khẽ nhếch.
Cô nương này không kiêng kị con gián đó? Vẻ mặt rất thỏa mãn quăng gián vào ba con cẩu?!
Ừm... xem chừng là Đại cẩu, Nhị cẩu, Tam cẩu cố tình giỡn nghịch rồi! Tại chúng nó từ nhỏ đã được chàng huấn luyện cách giết chết người, và nó cũng từng giết qua nhiều người. Mỗi con có thể cắn chết một người.
Cô nương này chân yếu tay mềm, không biết võ nữa, sao đấu lại đây? Nếu không phải đùa, chúng nó sớm khiến cô nương hết sức rồi, nào dư hơi chạy nhảy giống bây giờ.
Phần vì sao chúng nó đùa giỡn, chàng không chắc chắn.
Mà chung quy nên ngừng chúng nó lại.
Huyền Uyên Thành nghĩ là làm, nâng lên bước chân khó khăn, chàng lại gần chỗ nàng, cất giọng nghiêm nghị: "Dừng lại!'
Ba con cẩu dừng lại, cả ba trợn tròn mắt, nhận ra chủ nhân mình, ba con cẩu, đôi tai cong ra sau, mặt như nhau ngây thơ mừng chủ, ba cái đuôi thay phiên vẫy vẫy với Huyền Uyên Thành. Tự giác bốn chân mò chỗ Huyền Uyên Thành đứng, lần lượt cọ thân thể to khỏe bản thân vào chân chàng, lấy lòng hết sức.
Còn dáng điệu hung dữ, mạnh bạo vừa rồi dành Tân Phương Phương biến mất chẳng tung tích.
Cảnh tượng chân chó đúng nghĩa hài hòa đập vào mắt Tân Phương Phương, nàng biểu thị mình hết lời, đi kèm sắc mặt táo bón lâu ngày.
Đến cẩu nó cũng biết lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng thì thôi cạn lời luôn đi!
Khoan đã! Mĩ nam nè là người nuôi ba con cẩu hả? Oắt đờ heo?
Ánh mắt Tân Phương Phương dán chặt trên người Huyền Uyên Thành, tròng mắt nàng hậu tri hậu giác sáng ngời. Con ngươi ngắm nghía cảnh tượng nam nhân khom người, miệng trách cứ ba con cẩu, tay vỗ nhẹ mặt ba con cẩu trừng phạt.
Ánh nắng dịu chiếu lên sườn mặt gần như hoàn mĩ của nam nhân, sống mũi kia cao thẳng, môi mỏng mím lại, nghiêm túc dạy dỗ, đôi mắt biết buồn thi thoảng lay động.
Dáng người đứng đó cao gầy tựa thư sinh, khoác lên lam y hoa văn đơn giản, nam nhân tuấn lãng, thanh cao như ngọc.
Tân Phương Phương nhịn không được nuốt nước bọt.
Dung nhan quý hiếm! Có ngoại lệ được không? Nàng chẳng nỡ xuống tay ném gián vào gương mặt ôn mhu đấy... Phì phì! Tỉnh táo lại! Nàng không là sắc nữ! Không là sắc nữ!
"Mong cô nương thứ tội, đây là ta quản giáo chúng nó không nghiêm." Giọng nói từ tốn truyền vào tai, Tân Phương Phương vừa bừng tỉnh, nàng thấy chàng chả rõ ràng lúc nào đến trước mặt mình bồi tội.
Nàng lần đầu tiên bối rối, mấp máy môi mấy lần mà chẳng phát lên câu từ gì, cuối cùng lấy bình tĩnh, nàng thốt ra câu: "Quản hay không quản tốt, tiểu nữ kệ! Nhưng nó cắn tiểu nữ thành bộ dạng này, nếu công tử là chủ nhân nó, thì theo lí phải chịu trách nhiệm!"
Huyền Uyên Thành y nguyên chân thành hỏi lại: "Không biết ý tứ của cô nương là?"
"Lấy thân đền bù... À không, mua bù cho tiểu nữ một xiên hồ lô ngào đường, lúc nãy cầm tay mà chạy nhanh rơi hết, giờ còn mỗi que đây." Tân Phương Phương gỡ cái que dính ở tóc bản thân ra.
Que dài vẫn còn dính đường.
Thật sự nãy chạy không để ý, viên hồ lô tuột CMN hết đi, đã cố tình giơ cao, để không rơi, mà ngờ đâu nó rơi hết đất, nàng chả được miếng nào!
Cảm thấy uất ức lắm!
Huyền Uyên Thành cười cười gật đầu,
[Mọi câu hỏi cần giải đáp nhanh và thông tin về truyện đều ở facebook Hiền Nguyễn (Puii Pi Dy)]