Tân Phương Phương nhíu chặt mày hơn, nét mặt dần hạ xuống lạnh băng. Con ngươi chằm chằm nhìn Tân Cầm Nhi.
Vận khí nàng tốt cái quần què ấy! Mặc dù ra đường toàn đụng trúng mĩ nam, nhưng CMN đi cùng mĩ nam là gì đây!
Đi yến tiệc gặp phải tên Thái tử biến thái, khiến nàng hết hồn con chồn, đi dạo chơi núi Đào, đụng phải tên Đoan vương mất nết, chơi cái trò éo ai chơi lại được! Còn đi dạo bình thường thì lọt mắt xanh ba con cẩu tới tháng, do Ôn vương gia nuôi, bị bọn nó đuổi quanh thành chơi chơi mấy canh giờ.
Những lần đó nàng không sang chấn tâm lí thì cũng tổn thương thể xác, lẫn tả tơi y phục, hình tượng thảm họa!
Dám hỏi đây là vận khí tốt sao?
Mạch suy nghĩ của Tam muội thật lạ lẫm! Cái gì nàng thủ đoạn, câu nam nhân? Nam nhân họ đường đường đại trượng phu, học thức cao, đâu có ngốc nghếch dễ quên như cá mà nói câu liền câu! Hơn nữa, nàng là con gà công nghiệp, chưa có thấu hiểu chi, đã bị nói thủ đoạn!?
Tam muội được đấy!
Tân Phương Phương khen ngợi Tân Cầm Nhi ngàn câu ờ lòng mình, nàng im ắng hồi lâu, lúc này hít sâu hơi, nhếch miệng tuôn chữ: "Tam muội muội, lời này của muội là đề cao tỉ rồi, tay chân tỉ cũng vừa lành thôi, chưa muốn ngã đau lần nữa vì tội trèo cao đâu, thật sự sợ lắm! Còn nữa, tỉ so ra bằng muội muội thôi, làm sao cao thâm khó lường như muội nghĩ."
Tân Cầm Nhi xì vài tiếng cười mỉa, nàng ta làm duyên che miệng mình, dáng điệu vừa lắc đầu, vừa nhịn cười tựa như nghe được chuyện vui, "Tỉ tỉ thành thật đi, giấu giếm gì chứ? Nếu tỉ đơn thuần như muội thì tại sao hai nam nhân đang yên lành, tự nhiên ngắm trúng tỉ?"
"Thái tử là hạng người gì? Muội thử nghĩ xem. Hắn ta không chỉ háo sắc còn thất thường bốn mùa trong ngày, việc một nữ nhân đột nhiên bị hắn để ý càng không phải một sớm một chiều có!" Nói rồi Tân Phương Phương tiến tới gần Tân Cầm Nhi, hai mắt bình thản đối đầu ánh mắt dò xét của nàng ta. Sau nàng dần thấy Tân Cầm Nhi lùi lại, sắc mặt thay đổi, có lẽ do lời nàng nói có hiệu quả.
Thấy hiệu quả, Tân Phương Phương dồn Tân Cầm Nhi vào góc tường gần đó, nối tiếp câu nói: "Còn Ôn vương gia, muội dựa vào đâu cho rằng ngài ấy nhìn tỉ? Nhỡ đâu ngài ấy ngại mặt mũi, những tin đồn đại cẩu ngài ấy cắn người, mà ngài ấy không phản ứng kia! Vì dẹp tin đồn ngài ấy công khai đến đây! Nào? Sao chẳng suy nghĩ trong sạch chút đi? Cứ hướng tới suy nghĩ đen tối vậy?" Một tràng dài nghiêm nghị, nhưng ở câu cuối cùng Tân Phương Phương cố tình dùng giọng điệu châm chọc, khiêu khích Tân Cầm Nhi.
Nàng biết những gì người Tam muội nói đều như nhau là suy nghĩ đoán mò, bởi chắc chắn thì sẽ không cứ cố ép hỏi nàng đâu! Ai... không chắc còn muốn nắm đằng chuôi!
Tân Cầm Nhi tuy bị dồn ép tới yếu thế, nàng ta vẫn ngẩng cao đầu, lấy dũng khí giơ tay đẩy ra con người trước mình. Khi đẩy được nàng Tân Phương Phương ra, nàng ta phủi tay, trừng mắt hừ lạnh đáp: "Không có hay có, thì chuyện này truyền ra vẫn xấu! Nhị tỉ tới lúc ấy hãng giải thích với mọi người! Đừng khoa chân múa tay chỗ muội!"
Tân Phương Phương không màng động tác của Tân Cầm Nhi, nàng dứt khoát quay lưng đi khỏi, không quên bỏ lại câu nói cho Tân Cầm Nhi nghẹn thành cục: "Tam muội muội chưa lo xong chuyện bản thân đã mụ mị quay sang chuyện người khác, thích moi móc cắn xé người khác? Cẩn thận sau này lời ăn tiếng nói của muội bị coi như tiếng chó sủa bên tai đấy!"
...
Đại sảnh.
Tân Phương Phương chậm rãi đi lên, quy củ hành lễ với Huyền Uyên Thành và Thừa tướng, nàng nơi mắt đảo qua lại giữa hai con người.
Hai người ngồi đó, kẻ cười tươi như hoa nở, kẻ nhẹ nhàng cong môi đáp lại, thi thoảng nâng ly trà uống một ngụm, rồi lại nói chuyện. Trong bầu không khí giữa hai người lan tỏa sự tự nhiên hòa lẫn quen thuộc, tựa người thân quen lâu lắm mới gặp lại nhau.
Cả hai thấy Tân Phương Phương nàng đi đến, đồng thời quay qua nhìn, Huyền Uyên Thành ánh mắt bình đạm, giản đơn mỉm cười với nàng, phần Thừa tướng quan sát bằng vẻ tìm tòi.
Ba người trong khoảng khắc này trở nên im ắng, để sáu con mắt tự động nhìn lẫn nhau. Không biết qua bao lâu, Thừa tướng đứng dậy, phản ứng kéo Tân Phương Phương qua giới thiệu, cũng phá vỡ không gian yên lặng: "Đây là nhị nữ nhi của thần, Tân Phương Phương. Phương Phương, ngài ấy là Ôn vương gia, người lần đó con gặp."
"À, nữ nhi nhớ rồi. công... Ôn vương gia." Tân Phương Phương bày ra tư thế ngạc nhiên, thay đổi cách xưng hô bản thân.
Huyền Uyên Thành vẫn xúc cảm cũ, không thay đổi nụ cười, cất tiếng nói nhẹ nhàng: "Tân nhị tiểu thư, hôm đó ta thất lễ rồi."
Tân Phương Phương ngưỡng ngùng xua tay đáp:"Không có sao, tiểu nữ ngược lại mới có lỗi, không biết ngài là vương gia, đã hành xử thất thô trước ngài, mong vương gia bỏ qua cho tiểu nữ."
"Sao có thể, lần đó ta cùng Tân nhị tiểu thư là lần đầu gặp, người không biết không có tội mà. Tân nhị tiểu thư miễn để tâm chuyện đó." Huyền Uyên Thành lắc đầu, từ tốn chuyển qua chuyện khác: "Phải rồi, ta có mang tới vài đồ vật, mong rằng Tân nhị tiểu thư sẽ thích."
Nghe vậy, mắt Tân Phương Phương sáng lên, trông Huyền Uyên Thành gọi người bưng đồ vào.
...
[Truyện này chủ yếu muốn mọi người đọc vui, không quá mưu mô, tranh đoạt, nhưng ta vẫn muốn mọi người nhận xét và nói ra vài điểm không logic, và chút kinh nghiệm cổ đại từ ngữ đồ vật ạ! Như vậy ta rất cảm ơn! À, nhấn bình luận, nhận xét, bấm đề cử (dấu sao) lẫn theo dõi truyện cũng là động lực để ta viết thêm nhiều chương đó! Mong mọi người có thể cho ạ!]