Mạc Mậu Hợp bị lời này cùng với ánh mắt ghé bỏ kinh tởm của nàng khiến hắn phát điên ngay lập tức.
- Thiên hạ này chưa có kẻ nào dám nói với trẫm như thế, nàng nghĩ mình là quận chúa thì có mấy cái gan.
- Vậy thân làm hoàng đế lại đêm khuya xông vào phòng em họ mình, ngươi nghĩ người đời sẽ nói gì về ngươi.
Mạc Mậu Hợp bậc cười nham hiểm.
-Có được thiên hạ để làm gì, sống ngày nào nên tận hưởng ngày đó, trẫm việc gì phải để ý đến người trong thiên hạ.
-Một hôn quân như ngươi trước sau gì Mạc Triều cũng tận diệt.
Mạc Mậu Hợp lập tức như dã thú bàn tay hắn tóm lấy cổ cô siết chặt, trong cơn cuồn nộ hắn như muốn bóp cô.
-Nàng cho rằng mình là ai, cho rằng trẫm không dám động đến nàng hay sao.
Nam Phương không vùng vẫu cũng chẳng sợ hãi, bởi vì cô biết căn bản kẻ này nếu cô ở đây một ngày hắn vĩnh viễn không buoing tha cô.
Vậy hết có gì sợ chứ.
-Vậy thì giết ta đi.
Ánh mắt hằn dần trở nên hung ác, bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn.
-Nàng muốn chết dễ vậy sao.
Mạc Mậu Hợp buông tay ra, hắn cười nhìn người con gái vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn.
-Mạc Thị Giai trẫm nói cho nàng biết, nàng muốn chết trẫm càng sẽ khiến nàng chết không được sống cũng không xong.
Trẫm muốn nàng mở to mắt mà nhìn trẫm xóa sạch họ Lê, đến khi đó trẫm sẽ mang thủ cấp của hắn về cho nàng.
Nam Phương biết hắn đang nói gì, cô vừa định lên tiếng thì bên ngoài có vô số tiếng bước chân vội vã.
Nhiếp chính vương Mạc Đôn Nhượng cùng Mạc Thị Lâu mở cửa xông vào.
- Bệ Hạ.
Mạc Mậu Hợp nhìn thấy Mạc Đôn Nhượng thì khẽ chau mày
- Bệ hạ đêm đã khuya vì sao lại ở trong phòng Thị Giai, như thế này không hợp lễ nghĩa cho lắm.
- Nhiếp chính vương nên dạy lại cháu gái của mình, nếu còn để trẫm nhìn thấy nàng ta đừng mong giữ được mạng.
- Thị Giai sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm bệ hạ, mời bệ hạ về nghĩ ngơi sớm.
Mạc Mậu Hợp đằng đằng sát khí rời đi, cô được Mạc Thị Lâu đỡ lên giường, đúng là một tên bạo quân, cô còn tưởng mình sẽ chết thật.
Kể từ hôm đó cô chưa từng rời khỏi Khiêm Vương phủ, nhiếp chính vương vì sợ Mạc Mậu Hợp sẽ lại tìm đến cô nên không cho cô đi đâu cả.
Chớp mắt nửa năm đã qua, cô nói dối mình không nhớ gì cả cho nên việc cô quên hết mặt chữ là chuyện bình thường.
Mạc Thị Lâu vẫn luôn bên cạnh dạy cô chữ viết, hán tự, chữ nôm đúng là rất khó, khó hơn tiếng anh hay tiếng Nhật và tiếng pháp mà cô từng học, cũng may trời sinh cô có trí nhớ tốt học cũng rất nhanh.
Đã có lúc cô muốn viết một bức thư gửi đi, nhưng rồi nghĩ lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô bây giờ không còn là cô nữa, chàng ấy sẽ tin sao.
Ngày đó cô chọn cách rời đi như vậy, dẫu chàng ấy có tin thì đã sao, chàng ấy sẽ tha thứ cho việc làm ích kỹ đó của cô à.
Khi cô muốn trở về không nói một lời liền vứt bỏ, giờ đây cô bị kẹt ở thế giới này lại muốn tìm về như lúc trước hay sao.
Còn chưa kể chiến tranh loạn lạc, thân là quận chúa Bắc Triều lại gửi thư vào nam, nếu bị phát hiện chính là tội chết liên lụy cả phủ Khiêm vương này.
Cũng không biết từ lúc nào hai chữ Phúc Nguyên đã viết trên giấy.
-Tỷ sao tỷ lại ghi chữ này , mau mau đốt đi đừng để người khác thấy.
Mạc Thị Lâu vội vàng cầm tờ giấy đưa lại chỗ ngọn nến đốt đi, đợi giấy cháy hết mới thở phào.
Nam Phương bây giờ mới hoàn hồn.
-Muội làm gì thế, sao lại đốt chữ của ta.
-Tỷ ơi là tỷ, tỷ nhỏ tiếng một chút, vừa rồi tỷ có biết mình viết hai chữ gì không hả.
-Phúc Nguyên.
Mạc Thị Lâu vội dùng tay bịt chặt miệng cô lại, nhìn nghiêng ngó dọc, không thấy ai vội vội vàng vàng đóng cửa lại.
Sau đó Mạc Thị Lâu kéo cô đi lại ghế ngồi xuống.
-Tỷ, tỷ đúng là bị đập cho hư đầu mất rồi, đó là tên húy của tiên đế nếu để người ngoài biết được chị viết hai chữ này sẽ bay đầu đó.
Nam Phương thật không hiểu, thời đại này có quá nhiều phép tắc khắc khe, chỉ là một cái tên thôi có gì mà to tát như thế.
Đột nhiên Nam Phương mở to hai mắt, trong đầu cô có cái gì đó chạy qua.
Cô lập tức nắm lấy tay Mạc Thị Lâu.
-Thi Lâu muội nói cho ta biết vì sao viết hai chữ này thì phải chết, không phải chỉ bởi vì nó là tên của tiên đế thôi đúng không?
-Tỷ đừng nhìn muội như thế, muội không biết gì đâu, sách muội đọc còn ít hơn cả tỷ.
Khi phụ thân còn sống chuyện người kể với tỷ cũng không có nói với muội, muội chỉ biết đây là đại kỵ của Đông Kinh.
Đông Kinh đại kỵ, lẽ nào đó là sự thật sao.
Cô đã từng nghe chị gái mình kể.
Trong dân gian lưu truyền rằng trong các vị chúa Nguyễn, có một người có tên trùng với vua nhà Mạc.
Người ta kể rằng khi vị ấy được sinh ra, có một vị cao tăng đã đã tìm đến tận phủ của Nguyễn Hoàng lúc ấy.
Vị cao tăng ấy nói rằng:
"Ta sẽ tặng cho đứa trẻ này một cái tên, một cái tên có thể mang theo phúc khí của người đứng đầu thiên hạ.
Bởi đứa trẻ này về sau, nếu có thể vượt qua kiếp nạn nó sẽ mang về phúc phần cho vạn dặm giang sơn."
Và rồi khi đứa trẻ kia tròn một tuổi, kẻ đứng đầu thiên hạ mà vị cao tăng ấy nói lúc bấy giờ, hoàng đế nhà Mạc, Mạc Tuyên Tông tức Anh Nghi Diệu Hoàng Đế cũng băng hà, lúc đó ông ấy chỉ mới tuổi.
Mà Mạc Mậu Hợp là người kế vị khi vừa mới tuổi, nếu như những gì mà Mạc Thị Lâu nói tiên đế tên húy là Mạc Phúc Nguyên.
Vậy thì, vậy thì
đứa trẻ trong câu chuyện kia là chàng ấy sao, cái gì gọi là kiếp nạn.
Cả người Nam Phương như rơi vào hầm băng, bởi vì khi đó cô đã không nghe hết câu chuyện, cô không biết đứa trẻ đó về sau có vượt qua được hay không.
Kiếp nạn, hai từ này khiến cả thân thể cô run lên, có phải hay không cô là kiếp nạng của chàng ấy.
Và liệu rằng ngày đó chàng có xảy ra chuyện gì hay không.
Thấy sắc mặt của cô tái đi, Mạc Thị Lâu lo lắng hỏi.
-Tỷ làm sao vậy thấy mệt ở đâu sao?
-Thị Lâu, ta...ta muốn gửi thư đi Thuận Hóa thì phải làm thế nào?
Bất kể thế nào bây giờ cô chỉ muốn biết Nguyễn Phúc Nguyên có bình an hay không.
Nghe được lời này Mạc Thị Lâu lại không chút gì kinh ngạc cả.
-Tỷ muốn gửi thư cho thúc thúc sao, để muội hỏi thử xem có cách nào không.
Thúc thúc lẽ nào ở Thuận Hóa còn có thân tín của nhà Mạc ẩn mình hay sao.
Nam Phương khẽ chau mày nhưng không lên tiếng hỏi gì nữa chỉ gật đầu đồng ý.