Cô và Thị Lâu bị tống vào nhà giam lạnh lẽo, ngọc bội cũng bị bọn quan sai lấy đi, cô chẳng biết làm gì ngoài bất lực ôm lấy Thị Lâu vào lòng sợ hãi cùng tự trách khiến lòng cô đau đớn.
Nam Phương khóc như một đứa trẻ, giống như ngày đó khi bà ngoại mất, cả một bầu trời trong cô như sụp đổ.
-Xin lỗi muội là tại ta, tất cả là tại ta, xin muội đó xin đừng bỏ ta lại một mình.
Tây Cung- điện Trường An.
Một cận vệ từ bên ngoài đi vội và đi vào hành lễ, bên trong điện Lê Duy Đàm đang ngồi trên trường kỷ tay vân vê mảnh lụa.
-Bệ hạ trưởng binh canh thành mang vật này vào cung, nói bên ngoài cổng thành có một cô gái đưa vật này còn không ngừng náo loạn muốn gặp người.
Lê Duy Đàm nhìn thấy miếng ngọc trong tay thị vệ liền đứng dậy, vừa lúc chiều hắn đã tặng nó cho Nam Phương giờ lại ở đây.
- Người đâu.
-Bẩm đang ở nhà lao thưa bệ hạ.
-Lập tức chuẩn bị ngựa.
-Nhưng bệ hạ đã quá khuya rồi hay là để sáng mai.
Lời còn chưa nói xong hắn đã đi ra khỏi tẩm điện, trong đêm Lê Duy Đàm tự mình cưỡi ngựa xuất cung.
Đêm khuya lạnh lẽo từng vó ngựa nện xuống những con đường đầy đá sỏi, hắn không biết tâm trang hiện tại của mình là gì, chỉ là trong tâm trí hắn lúc này không ngừng hiện lên đôi mắt ấy, gương mặt ấy.
Từng bước chân vội vã truyền đến, bên trong đại lao hắn nhìn thấy cô đang ngồi dưới sàn nhà.
Lê Duy Đàm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, hắn khẽ gọi tên cô.
-Nam Phương.
Nam Phương dường như chẳng nghe thấy bất kỳ lờu nào của hắn, đôi mắt vô hồn tay vẫn ôm chặt Thị Lâu không nhúc nhíc, giống như cô không còn ở thế giới này vậy, hắn lây bả vai cô ,cố gắng gở tay cô ra vẫn không được.
-Nam Phương, là ta Lê Duy Đàm.
Cô đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn hắn nước mắt lả chả rơi.
Lúc này cô mới nhận ra người trước mặt.
-Cứu muội ấy, xin huynh.
-Được, chỗ này có thái y, không sao ổn cả rồi.
Thái y bắt mạch cho Thị Lâu cũng thở phào.
-Bẩm bệ hạ vẫn còn kịp.
-Trần Lẫm đưa về cung.
-Vâng thưa bệ hạ.
-Cô không sao chứ, đứng lên ta đưa cô ra khỏi đây.
Cả người cô giống như cọng bún thiu , chân ngồi quá lâu cũng không đứng dậy nỗi, bất giác loạn choạng ngã xuống nền đất, hắn vội vã đỡ lấy cô thì cô cũng đã ngất đi từ lúc nào.
Lê Duy Đàm trước con mắt ngỡ ngàn của thái y và đám thị vệ tự mình bế lấy cô gái trước mặt rời khỏi nhà giam.
Khi Nam Phương lần nữa tỉnh lại, cô đưa mắt nhìn
căn phòng xa hoa, chăn gấm rèm thiêu lại nhìn thấy Lê Duy Đàm ngồi cách đó không xa đang xem công văn.
Hắn thấy nàng đang muốn xuống giường lập tức bỏ tấu chương trên tay đi đến đở nàng.
-Cận thận nàng bị thương rất nhiều chỗ.
Nam Phương vội bắt lấy cánh tay hắn, lòng bàn tay truyền đến cơn đau buốt, cô khẽ nhíu mày.
-Lê Duy Đàm , Thị Lâu đâu, muội ấy đâu.
-Đừng lo, muội muội nàng không sao, đang ở gian nhà bên cạnh.
-Tôi đi gặp em ấy.
Cô loạn choạng bước xuống giường, thấy vậy hắn vội đỡ lấy cô.
-Nàng còn chưa khoẻ ngày mai hãy thăm.
-Không được tôi muốn nhìn thấy con bé.
Lê Duy Đàm bất lực thở dài.
-Chưa từng thấy một cô nương nào lại ngoan cố như nàng.
-Lê Duy Đàm huynh có thể dìu ta không , chân ta hơi đau.
Lúc cô còng Mạc Thị Lâu chạy vào thành không biết đã vấp ngã bao nhiêu lần, giờ đừng nói là chân, cả người điều có vết thương, thật sự rất đau.
Hắn cũng hết cách đành dìu cô đi, nhìn Thị Lâu mặt mũi xanh ngắt nằm trên giường hơi thở cũng trở nên điều đặn cô mới thả lỏng mà ngồi xuống.
-Lê Duy Đàm cảm ơn huynh, ân tình này ta không biết phải làm sao mới báo đáp hết.
-Không cần báo đáp, nhưng mà nếu nàng thạt tâm muốn báo đáp ta cũng có thể nhận.
Lúc hắn giúp nàng thật sự chưa từng nghĩ cần nàng báo đáp, nhưng mà hiện tại nếu nàng muốn báo đáp hắn cũng sẽ suy nghĩ một chút.
-Chỉ cần là việcta có thể làm, ta nhất định sẽ làm huynh nói đi.
Lê Duy Đàm đột nhiên nhìn nàng ánh mắt mang theo ý vị thâm trường.
-Vậy nàng ở lại đây đi, ở đây cùng ta bầu bạn.
Hắn ngừng một lúc lại bồi thêm câu.
-Cả đời.
Nam Phương hơi nhíu mày, cô nhìn người nam nhân trước mặt, hắn vì sao đưa ra lời đề nghị đó.
Đúng là hắn đã cứu hai chị em cô, nhưng mà cả đời, hai chữ này cô không thể đáp ứng hắn.
-Lê Duy Đàm..
Ta...
Trần Lẫm từ bên ngoài cưa đi vào tteen tay cobf cầm theo một phong thư.
-Bẩm Bệ hạ có thư của Trịnh Công gia từ Đông Kinh gửi về.
-Mang về thư phòng cho trẫm.
Trần Lẫm cúi người hành lễ rồi lui ra, Nam Phương cả người cứng đơ nhìn Lê Duy Đàm.
Vua Lê, hắn thế mà lại là vua Lê.
Nếu như hắn phát hiện ra thân phận quận chúa bắc Mạc của cô, có phải hay không cả cô và Mạc Thị Lâu chỉ có con đường chết.
Lê Duy Đàm có chút bất đắt dĩ nhìn nàng, hắn không có cố ý dối gạt nàng chỉ là vẫn chưa có cơ hội để nói mà thôi.
Thôi vậy sớm hay muôn nếu nàng ở trong Tây Kinh này thì cũng phải biết hắn là ai, đây là nơi nào.
-Nam Phương thật ra trẫm không có ý định lừa gạt nàng, chỉ là trẫm tình cờ gặp nàng, cũng không nghĩ sẽ gặp lại nên không thể tiết lộ thân phận của mình.
Nam Phương khẽ cười nhìn hắn, nụ cười có chút gượng gạo.
-Bệ hạ quá lời rồi, người thân là hoàng đế lại ra tay cứu giúp một tiện dân như ta, ta sao dám oán trách điều gì.
Chỉ là nếu nơi này là tử cấm thành, tỷ muội chúng ta chỉ là phận dân nữ thấp hèn, không dám ở lại.
Xin bệ hạ để chúng ta xuất cung.
Chân mày Lê Duy Đàm khẽ nhíu chặt, anh mắt cùng giọng nói mang theo tia lạnh lẽo khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
-Xuất cung, tử cấm thành của trẫm là nơi nào, muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
Quận chúa nàng đây là đang xem thường Lê Triều của trẩm hay sao.
Nam Phương bị hai chữ quận chúa kia phát ra từ miệng hắn doạ cho kinh hãi, hắn biết ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của cô.
Ánh mắt cô cũng lạnh đi, nếu đã như vậy cho dù có sợ hãi hay yếu đuối thì cũng chẳng được gì, cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Ngươi muốn gì?