Dinh Ái Tử đúng không hổ danh là nơi chúa ở rộng lớn vô cùng, đương nhiên không thể so bì bằng cung của Lê Duy Đàm nhưng vẫn uy nghiêm không kém.
Trước kia đến đây cô chỉ ở phía ngoài đợi Nguyễn Phúc Nguyên, cho nên chưa được vào bên trong dinh.
Cô cảm giác hiện tại bản thân bình tĩnh đến lạ, tựa như cho dù có xảy ra tình huống gì khi gặp lại Nguyễn Phúc Nguyên cô cũng điều có thể bình thản mà chấp nhận.
Giờ này cô mới hiểu được câu nói của Lê Duy Đàm, đời này có thể gặp lại một lần, dù cho phải nhìn nhau từ phía xa thì cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Cô cùng Thị Lâu theo thím của mình đến ra mắt phu nhân phủ chúa.
Phu nhân Nguyễn Thị một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, bà có gương mặt phúc hậu, nụ cười ưu nhã dẫu ngồi ở vị trí trên cao khiến người ta có cảm giác kính nể tôn trọng thuận theo mà không phải là vì sợ hãi bởi quyền uy của bà.
-Phu nhân người khoẻ chứ ạ.
-Ngọc Dương đến đấy à, không cần đa lễ lại đây ngồi đi.
- Dạ, đây là cháu của thần nữ từ Đông Kinh đến đây.
Phu nhân nhìn hai cô gái trước mặt một hoạt bát đáng yêu, một trầm tĩnh như ngọc.
Bà nhì nữ tử một thân áo lụa màu lam cả người toát ra sự coa quý thanh lãnh.
- Con là Thị Giai và Thị Lâu sao, lại đây.
Nam Phương đi lại gần bà, bà nắm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ, tựa như một người mẹ hiền từ nhỏ giọng an ủi.
-Đứa nhỏ này ta nghe nói con một mình dẫn keo muội muội vượt sống vượt suối để đến đây, vất vả cho con rồi.
Nếu đã đến rồi về sau đừng lo nữa, hãy xem Thuận Hoá này là nhà của các con, Đông Kinh gì gì đó, quên đi, bắt đầu lại mọi thứ.
Nam Phương cảm thấy khoé mắt cay cay, xét về thân phận, xét về địa vị cô chưa từng nghĩ sẽ được nghe những lời như vậy.
Họ Nguyễn thân là bề tôi của vua Lê, mà nhà Mạc bọn họ cùng Lê Triều hai bên giằng co không biết bao nhiêu năm.
Lê Duy Đàm có thể bảo vệ cô, bởi dù gì hắn cũng là vua, như họ Nguyễn lại khác, muốn bảo vệ chẳng khác nào đưa con dao cho Trịnh Tùng nắm cán tùy thời điều có thể dùng nó để đâm ngược lại họ.
Nam Phương nhu thuận gật đầu.
- Thị Giai cảm tạ phu nhân đã chiếu cô tỷ muội chúng con.
Về sau chúng con nhất định sẽ xem Thuận Hoá như nhà của mình.
-Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Phu nhân Nguyễn Thị càng lúc càng thích cô bé quận chúa này, lại nhớ đến con trai bà ánh mắt dâng lên một chút chua xót.
-Hoa Hoa ngươi đưa hai cô đi dạo một vòng quanh dinh đi.
-Dạ thưa thưa phu nhân.
- Mời hai cô đi theo con.
Cô và Mạc Thị Lâu theo tì nữ tên Hoa Hoa đi dạo quanh dinh Ái Tử, cô đã từng nghe Hạ Trâm ngâm nga một bài thơ nào đó, chị gái cô không giống cô có niềm đam mê bất tận với lịch sử, lại còn có khả năng hội hoạ.
Vậy cho nên chị ấy dành gần mười năm để nghiên cứu về cổ phục Việt với mong muốn tái dựng lại và đưa cô phục việt được nhiều người trẻ biết đến, giống như họ vẫn hay cuồng những bộ đồ cổ trang trung quốc vậy.
Cô chính là nàng thơ của chị ấy, có lần chị ấy tìm được một bài thơ chẳng biết là ai viết nhưng cứ đọc mãi trong miệng làm cô cảm thấy thật phiền, là bài thơ nói về vùng đất này thì phải.
-Bên kia có các cô nương nhà các vị đại nhân khác, phu nhân có dặn con dẫn hai cô đến làm quen.
Tỳ nữ bên cạnh nhỏ nhẹ mở lời sau đó dẫn hai người đi về phía đình nhỏ, nơi này giống như ngự hoa viên trong tử cấm thành vậy, chỉ là nhỏ hơn một tí mà thôi.
Nhưng mà loại hoa quý nào cũng có, thập chí còn có hoa quỳnh, loài hoa vương dã hiếm có khó tìm ở thời đại này.
Trong đình sen có vài ba cô gái ai cũng áo lụa dập dìu, xinh đẹp trang nhã đang thưởng hoa uống trà.
Tỳ nữ tên Hoa Hoa lễ phép hành lễ với bọn họ sau đó giới thiệu hai người với các tiểu thư khuê tú kia.
- Dạ đây là cô cả và cô hai của Mạc phủ.
-Thì ra là quận chúa, nghe nói đã lâu hôm nay mới được gặp tỷ tỷ em là Ngọc Diễm cha em phụ giúp chúa công quản việc ở cảng Hội An, đây là Tư Dung, Diễm Thanh, hai muội ấy cũng nhỏ tuổi hơn tỷ.
Cô nương lên tiếng là một cô nương khoảng tầm tuổi, một thân váy hoa diễm lệ, nhan sắc không phải thuộc hàng xuất chúng nhưng nhờ được trang điểm kỹ càng nên cũng có thể gọi là mỹ nhân của thời đại này.
Khác với mấy người kia, hai người họ lại không quần là áo lược trâm vàng trâm ngọc.
Chỉ là một bộ xiêm y tinh tế, tóc vấn quy củ trâm bạc trên đầu, trang điễm thanh nhã.
Cho dù vậy thì cũng không thề làm mờ đi vẻ đẹp của đệ nhất mỹ nhân chốn kinh kỳ.
-Làm phiền mọi người rồi, đây là Thị Lâu muội muôi ta.
-Nếu đã gặp vậy chúng ta cùng đến sân viện đi, nghe nói có cuộc thi đối thơ vẽ tranh của các Công Tử phủ chúa, chúng ta đi xem đi.
- Diễm Thanh đang nói bậy gì vậy, sân viên của các công tử chúng ta có thể vào sao, không có phép tắc.
-Tỷ..
-Xin lỗi tỷ muội ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, để tỷ chê cười rồi.
Xét về xuất thân bọn họ không bì nỗi Mạc Thị Giai, nữ nhân cao quý nhất của Bắc Mạc.
Tuy hiện giờ thời thế đổi thay, nhưng phu nhân cho hai người đến Ái Tử chứng tỏ Chúa Công và phu nhân nguyện ý che chở họ.
Trước một nữ tử như vậy nếu bọn họ qias xổ sàng chẳng phải bản thân càng thấp kém hơn sao.
Cho nên Tư Dung mới lên tiếng trách cứ muội muội của mình.
-Không sao, nếu đã đến cũng đi xem một chút.
-Chuyện này....
Nam Phương rảo bước đi vềp phía trước, nếu tất cả công tử phủ chúa điều tập trung ở đó vậy thì sao cô lại không đến.
Cô còn đang lo lắng không biết làm sao tìm được Nguyễn Phúc Nguyên đây này.
Nhìn thấy cô và Mạc Thi Lâu đi được một đoạn, mấy vị cô nương kia mới ngỡ ngàng nhìn nhau, bọn họ cũng bước theo cô.
-Muội đó cô ấy dù sao cũng là quận chúa bắc triều , muội đúng là chẳng có chút phép tắc nào.
Vừa đi Tư Dung vẫn không quên dạy dỗ muội muội của mình.
- Cô ấy chẳng phải còn đi nhanh hơn cả chúng ta sao, sao tỷ lại la muôi.
- Mạc phủ là đâu muội không biết sao, nhỏ cái miệng một chút đừng gây rắc rối cho ta.
-Muội biết rồi.
Trong sân đình có một vài nam tử ngồi thưởng trà ,từ đằng xa đã thấy giai nhân áo lụa dập dìu đi đến.
-Tứ ca, ngũ ca, bát đệ , cửu đệ, chúng ta cá cược xem người đi đầu là ai, nếu ai đúng đệ sẽ mời rượu mọi người.
-Rượu của đệ bọn ta còn uống chưa chán sao, huynh muốn uống rượu của lão lục hơn.
- Vậy đi nếu ai đoán đúng chúng ta cứ kéo đến nhà của lục ca, đệ không tin có tứ ca ở đây huynh ấy có thể đuổi chúng ta về.
-Được.
- Tứ ca huynh nghĩ là ai, đệ sẽ theo huynh.
-Cửu đệ, đệ làm như vậy là ăn gian đó.
- Thất ca huynh cũng đâu có giao trước.
- Vậy được để Tứ ca và ngũ ca chọn, chúng ta đặt cược theo là được.
- Được.
-Tứ ca anh lớn nhường anh trước.
- Vóc dáng xinh đẹp yêu kiều thước tha có lẻ là tiểu thư Ngọc Diễm của phủ Trần.
- Đệ lại nghĩ người có thể ngang nhiên đi thẳng đến đây mà không sợ phép tắc lễ nghi có lẽ là vị quận chúa bắc triều vừa đến Mạc Thị Giai.
-Không thể nào.
-Ngũ ca đêh theo huynh, nghe nói mẫu thân đã dặn dò Mạc phu nhân nhất định phải đưa họ đến.
-Phải bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn người có thể một thân một mình mang em gái từ Đông Kinh chạy nạn đến đây không phải nữ tử bình thường.
Trong lúc bọn họ đang đi đến thì không hề hay biết mình trở thành đề tài cá cược của các công tử phủ chúa.
Thấy bọn họ đến gần những nam nhân kia cũng im lặng trở về vẻ lãnh đạo cao quý vốn có của mình.
Nam Phương dừng bước đảo mắt nhìn xung quanh, trong số những người ngồi đây cô chỉ biết người , người ngồi ngoài cùng, viên lĩnh màu đỏ đậm chính là Nguyễn Hiệp, tám năm hắn có vẻ cao hơn, cũng chững chạc hơn xưa, một người còn lại bạch y viên lĩnh, cử chỉ nho nhã, Tứ công tử cô đã từng gặp qua lần.
Chỉ là người cô cần tìm thì không có.