Ngoại thành.
Mạc Thi Lâu cả ngườu bất an đi qua đi lại, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Mạc Thị Lâu xoay thấy Ảnh Thị một thân đầy thương tích từ trên lưng ngựa ngã xuống thì vội vã đỡ lấy.
-Ảnh Thị, cô làm sao vậy đừng làm ta sợ.
Ảnh Thị nhịn đau gắn gượng nhìn Mạc Thị Lâu.
-Nhị cô nương, chúng ta đi thôi.
-Ngươi không cứu được tỷ tỷ sao, nếu vậy ta không đi, tỷ tỷ ở đâu ta sẽ ở đó.
-Chủ tử đã giao phó cô nương cho ta hy vọng cô rời khỏi nơi này.
Mạc Thị Lâu nhất quyết kiên định, nàng có thể đi đâu trên đời này chỉ có tỷ tỷ là đối tốt với nàng, nàng sẽ không bỏ tỷ ấy lại một mình.
Mạc Thị Lâu đứng lên nhìn Ảnh Thị.
-Cảm tạ ngươi, nhưng ta phải quay về.
Mạc Thị Lâu vừa đi được vìa bước thì Ản Thị phía sau giơ tay đánh ngất nàng, sau đó mang nàng leo lên ngựa rời đi.
Lục Phủ.
Khắp trong ngoài lục phủ một mảnh hỗn loạn, bởi vì công tử của bọn họ trở về trên người còn cắm hai mũi tên, trong lòng bế một cô nương toàn thân đầy thương tích cả người nhuốm máu không rõ sống chết.
Mà một người lạnh lùng trầm ổn như công tử của bọn họ giờ giống như phát điên vậy.
-Ta bảo các ngươi cứu nàng ấy, các ngươi có nghe không hả.
Tất cả đại phu của dinh Ái Tử đều quỳ rạp dưới đất cả người run lên.
-Công tử chúng thần vô năng, vị cô nương này...vị cô nương này bị thương quá nặng không chỉ lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, xương sườn và xương bả vai bên phải cũng bị gãy, lại còn mất máu quá nhiều, chúng thần...chúng thần thật sự.
-Câm miệng.
Nguyễn Phúc Nguyên tựa như một con sư tử đang gầm rú, đưa tay hất tung cái bàn trước bình sứ vỡ vụn âm thanh kinh động khiến thiếu nữ thoi thóp trên giường khẽ nhíu mày, nhưng không một ai chú ý đến cử động nhỏ đó của nàng.
-Nếu không cứu được nàng ấy, ta sẽ cho các người bồi táng cùng nàng.
Âm thanh lạnh lẽo đến thấu xương, Nguyễn Phúc Nguyên siết chặt tay thành quyền đông con ngươi hằn lên tia máu.
Đám đại phu sợ đến mất mật, vội vội vàng vàng dập đầu.
-Chúng thần sẽ cố gắng hết sức, xin công tử tha mạng.
Mặc kệ vết thương trên người đang chảy máu, hắn cứ ngồi im đó ngay cạnh giường nắm lấy tay nàng.
Trong đáy mắt ngập tràn nỗi thống khổ cùng ân hận.
Trần Tuyên đứng ở một bên không dám lên tiếng, hắn không hiểu vì sao sau khi thấy túi gấm kia công tử nhà hắn lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế.
Mà bộ dạng này hắn đã từng thấy cách đây năm, có cái gì đó nảy lên trong lòng hắn khiến hắn sợ hãi vạn phần.
-Trần Tuyên, ngươi nói xem ta đã đợi nàng năm dài đằng đẳng, vì sao, vì sao lúc nàng trở về lại không thể nhận ra nàng, vì sao lại đẩy nàng đến chỗ chết.
Cả người Trần Tuyên như hóa đá, hắn vốn dĩ cho rằng suy đoán của hắn là hoang đường, nhưng mà.
Trần Tuyên đưa mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, nếu là cùng một người, nếu cô nương này lần nữa lại ra đi, còn đi như thế này thì công tử của hắn phải làm sao.
Trần Tuyên ánh mắt bông nhiên kiên định, hắn quỳ xuống trước mặt Nguyễn Phúc Nguyên.
-Công tử thuộc hạ nghe nói trên Thạch Bi Sơ có một con bạch hổ, người xưa đồn rằng tim bạch hổ làm thuốc có thể cải tử hoàn sinh.
Thuộc hạ nguyện ý đi tìm.
Thạch Bi Sơ, Nguyễn Phúc Nguyên khẽ nhíu mày, từ thời vua Lê Thánh Tông tương truyền bởi vì gặp được thần hộ sơ ở nơi này nên mới đánh đâu thắng đó.
Vì để cảm tạ ơn thần vua đã cho khắc một bia đá, lập một miếu thờ.
Nơi này cũng được định là ranh giới giữa Đại Việt và Chiêm Thành năm xưa.
Nhưng đường lên Thạch Bi Sơn nguy hiểm trập trùng không những có dã thú trình rập còn có tộc man ri của Chiêm Thành, nghe nói bọn chúng chuyên bẫy người lấy thịt.
Mà Bạch Hổ trong lời của Trần Tuyên nói chính là sơn thần trong truyền thuyết của Thạch Bi sơn.
Đã là truyền thuyết có thật hay không cũng không thể xác định được.
Nguyễn Phúc Nguyên nhìn nữ tử hơi thở yếu ớt nằm trên giường, cho dù có một tia hy vọng hắn cũng sẽ thử.
-Chọn ra những người giỏi nhất đi theo ngươi, nói với bọn họ, nếu bọn họ không thể trở về Nguyễn Phúc Nguyên ta sẽ chăm sóc cho gia quyến họ đến suốt đời.
-Thuộc hạ tuân mệnh.
Trần Tuyên đứng lên xoay người bước đi, vừa đến tới cửa thì dừng lại, phía sau truyền đến giọng nói của Nguyễn Phúc Nguyên.
-Trần Tuyên, đa tạ.
Hai chữ này càng khiến bàn tay Trần Tuyên siết chặt, hắn nhất định mang tim Bạch Hổ trở về.
Đêm rừng thiên nước độc, một đoàn người ngựa dừng dưới chân Thạch Bi Sơn, kể từ bây giờ họ phải đi bộ lên núi, cung tên trên vai, trường kiếm sẵn sàn, đuốt đã thổi lửa tất cả nhìn nhau.
Trần Tuyên nhìn bọn họ lên tiếng.
-Hiện giờ nếu ai còn muốn quay đầu, ta có thể xem như không thấy.
-Thống lĩnh ngài nói gì vậy chứ, bọn ta không phải kẻ tham sống sợ chết, chỉ cần là việc công tử giao, tan xương nát thịt thì có là gì.
-Được, xuất phát, bám sát nhau không được tách ra.
-Rõ.
Nhưng có một điều lạ là suốt dọc đường đi thứ bọn họ nhìn thấy là dấu vết hoang tàn, trước khi bọn họ đến hẳn đã có một trận chiến đẫm máu xảy ra trên ngọn núi này.
Xác người man ri nằm la liệt khắp nơi, những chiếc bẫy tinh vi bị phá nát.
-Thống lĩnh chuyện này là..
-Đề cao cảnh giác.
-Rõ.
Từ xa truyền đến tiếng hổ gầm vang vọng cả khu rừng.
Trần Tuyên ra hiệu cho đám người lập tức cùng nhau hướng về phía đỉnh núi.
Khi bọn họ lên đến nơi thì thấy có nhóm hắc y nhân, từ trên xuống dưới trang bị đầy đủ khí giới đang dùng một chiếc lưới sắt cực lớn phủ lên Bạch Hổ.
Bạch Hổ gầm gừ, nó giơ móng vuốt, roạc một cái tấm lưới sắt rách làm hai mảnh.
Ảnh Thị bây giờ mới để ý có kẻ đến, nhìn thấy đám người Trần Tuyên xem ra cũng là đến đây vì Bạch Hổ.
Một đường từ dưới chân núi lên đây bọn họ đã tốn không ít sức lực rồi, cô không cón nhiều thời gian để ý đến người khác.
Nhìn thấy đám người hắc y nhân đang điên cuồn tấn công Bạch Hổ, Trần Tuyên hạ lệnh tấn công, Bạch Hổ cũng không phải loài vật tầm thường, một cái móng vuốt nó lao đến cũng đủ làm ngã một thân cổ thụ, cả đám người bị hất tung, thương tích đầy mình nằm trên đất.
Bạch Hổ xoay người giương đôi mắt hung ác nhìn bọn họ, nó gầm lên một tiếng phóng thẳng về phía Ảnh Thị.
Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, Trần Tuyên đang bị thương nằm trên mặt đất, tay nắm vững trường kiếm lướt người, từ phía dưới đâm thủ ngay yết hầu Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngục ngã tại chỗ.
Trần Tuyên vừa muốn tiến lên thì bên cổ đã cảm thấy một tràng lạnh lẽo.
Ảnh Thị kề kiếm lên cổ hắn.
-Không được nhúc nhích, A Lang lấy tim.
Người tên A Lang nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bạch Hổ.
Trần Tuyên lúc này mới phát hiện toàn bộ người của mình đang bị khống chế.
-Bạch Hổ là do ta giết, các ngươi đây là đang muốn dành đồ.
-Nếu không có bọn ta đến trước mở đường máu, các ngươi cho rằng có thể dễ dàng tìm đến đây như vậy sao.
Trần Tuyên nhìn nữ nhân trước mặt, có chút quen nhưng hắn không nhớ rõ đã thấy ở nơi nào, một phần vì trời quá tối dung mạo cũng không thấy hết.
Nhưng một nữ nhân lại liều mạng đến đây lấy tim Bạch Hổ lẽ nào cũng giống như bọn họ.
-Tim Bạch Hổ chỉ có một, nhưng cả hai chúng ta điều có công, cô nương không biết các ngươi có thể nhường cho ta nữa quả tim không, ta cần cứu người.
-Nhường cho ngươi, dựa vào cái gì ta phải nhường cho ngươi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện A Lang đã thành công lấy được tim Bạch Hổ bỏ vào trong một cái hộp bằng ngọc, sau đó lại bỏ vào một cải hộp gỗ bên trong toàn làm băng lạnh.
A Lang không những lấy tin mà hai con mắt của Bạch Hổ và mật cũng lấy.
Tốc độ dao thoăn thoắt, mỗi một nhát rạch xuống không sai lệch một ly, Trần Tuyên có chút ngay người.
Sau khi làm xong, A Lang lấy trong người ra một túi cái túi, không biết là gì nhưng khi trải lên người Bạch Hổ lại có màu Xanh phát sáng trong đêm.
Một mồi lửa toàn bộ cả người Bạch Hổ bùng cháy như một ngọn đuốt khổng lồ.
A Lang khẽ thì thầm.
-Ta giúp ngươi đi thanh thản một chút, kẻo làm mồi cho thú dữ phanh thay.
A Lang quay lại gật đầu với Ảnh Thị, bùm một tiếng nổ phát ra, khói trắng cả một vùng.
Tới khi khói tan đám người Trần Tuyên đã không nhìn thấy bọn người kia đau nữa.
Tim Bạch Hổ không lấy được, đám người kia xuất thần nhập quỷ không tìm ra tung tích, Trần Tuyên chỉ đành trở về..