‘Ta muốn ngươi thay ta… chiếu cố Vũ Huyền Âm’
Ui ui hổng được đâu! Vân Cung trong lòng quả thực muốn ngốc lăng luôn rồi, nhưng bề ngoài vẫn là bản mặt than vạn năm cố che giấu đi nội tâm không ngừng cuồng loạn.
Lão nhân phiền muộn ngồi xuống bậc thềm, vò vò mái tóc đã bạc trắng:
‘Tiểu tử.. tuổi của ta cũng đã ngần này còn có thể làm được việc gì sao?’
‘Với lại… ta nhìn ngươi cũng có lẽ không đến nổi tệ…’ lão vừa nhìn Vân Cung vừa vuốt vuốt chòm râu suy nghĩ nói.
‘Có lẽ’ Vân Cung lén lút sờ sờ mặt mình, không lẽ hắn tệ thật sao?
Rồi đoạn lão đứng lên đứng gần Vũ Huyền Âm, lấy một chiếc nhẫn nằm bên cạnh nó quăng qua Vân Cung.
‘Cái này là nhẫn trữ vật ta luyện chế riêng cho Vũ Huyền Âm… Ngươi cứ giữ lấy’
Chiếc nhẫn nhỏ bé không biết làm từ loại nguyên liệu gì đang không ngừng phát sáng trong tay Vân Cung. Hắn cảm nhận được một tia linh khí yếu ớt trong chiếc nhẫn này.
‘Không cần quá lo lắng! Khi đeo chiếc nhẫn này, ngươi chỉ cần suy nghĩ thì Vũ Huyền Âm nhất định sẽ tái xuất hiện’
Vân Cung thử làm theo lời lão trong đầu vẫn suy nghĩ về Vũ Huyền Âm, tức khắc nó lại hiện ra trước mặt hắn. Nhìn cây đàn không dây bay trên không trung Vân Cung cảm thán không thôi.
Thế giới tu tiên đúng là có khác! (≖‿≖✧)
Vật cũng đã nhận chủ, việc cần làm cũng đã xong. Lão nhân gia mệt mỏi bắt đầu đuổi người:
“Ngươi đi đi…”
“Vậy còn lão?” Vân Cung tuy là boss phản diện nhưng bản thân hắn cũng từng là thanh niên gương mẫu ba không (không rượu chè, không bài bạc, không gái gú), hắn cũng sẽ không định bỏ một lão già ở nơi tối tăm này đâu.
“Ta muốn ở đây một lát!” lão vẫn cứ kiên quyết.
Thôi bỏ đi, lão đã muốn ở đây thì hắn cũng không có cách gì ngăn cản. Nhưng trước khi đi tiểu tâm can của Vân Cung vẫn không có cảm giác yên ổn, hắn đi dăm ba bước lại quay đầu hỏi: “Ta đi thật đấy!”.
Vẫy tay đuổi Vân Cung đi xa, ông lão thở dài mỉm cười. Tiểu tử này nhìn có vẻ xuẩn thật nhưng có lẽ con mắt nhìn người của hắn lại không tệ: “Tiểu tử… ngươi sẽ không làm ta thất vọng đi!”
Vân Cung rời khỏi sạp hàng rồi hắn cũng không chậm trễ thời gian nữa, hắn liền phi kiếm một đường bay thẳng về Vãn Lai điếm. Trên đường đi hắn thấy xung quanh khách điếm dường như có điểm lộn xộn, mọi người bỏ chạy không thôi.
Bắt đại một người đang tháo chạy gần đó, Vân Cung nhìn kĩ thì ra đó là tiểu nhị của Vãn Lai điếm. Hắn không khỏi tối sầm mặt, hàn khí từ trong người cũng dần dần tỏa ra: “Có chuyện gì xảy ra”
Tiểu nhị nhìn bộ dáng khủng bố Vân Cung như mèo mất lưỡi, nói mãi cũng chẳng ra từ nào trọn vẹn. Hắn chỉ miễn cưỡng lắm mới nghe được: “Có ma tu”. Không xong!
Quăng tiểu nhị qua một bên hắn vội bay về gian phòng của mình và đồ đệ. Gian phòng trống trơn đồ đạc thì lộn xộn, mà Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Nhìn cửa sổ mở rộng toang hoác, Vân Cung trong lòng gọi hệ thống.
“Mày đưa tao tọa độ của tụi nhỏ” Vân Cung gấp đến độ như bò trên chảo nóng. Thân phận Nghiêm Tu vốn không bình thường, thân phận của Bạch Hàn Sâm lại còn rắc rối hơn, nếu bị phát hiện tuyệt đối sẽ không còn đường sống.
Gia phả của nam chính phải nói là toàn cực phẩm.
Nội tổ phụ của Bạch Hàn Sâm là con cháu thế gia thân phận ắt không có gì để bàn, nội tổ mẫu của nó vốn là trọng thần của ma giới. Tình yêu giữa người tu tiên và tu ma vốn là cấm kị, nên phụ thân của Bạch Hàn Sâm- Bạch Vỹ Hàn được sinh ra chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của hai giới.
“Kinh hỷ” lớn thế này vốn không ai có thể nuốt nổi, ma giới quyết định đăng lệnh truy sát toàn bộ người Bạch gia. Đám người tu tiên thì không thể hiện rõ ràng như người ma giới, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế là gia tộc của Bạch Hàn Sâm phải quy ẩn để tránh sự truy lùng của cả hai bên. Phụ thân nam chính càng lớn càng tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, anh khí bức người,… nói chung là hình tượng soái ca trong cảm nghĩ của Vân Cung. Nhưng người tính, trời tính cũng lại không bằng hắn tính, Bạch Vỹ Hàn được công chúa tôn quý nhất ma giới Tây Á Sâm ngắm trúng.
Và rồi một loạt tình huống có trời mới biết diễn ra, Bạch Vỹ Hàn bị hạ dược Tây Á Sâm dâng hiến bản thân làm thuốc giải. Sau một hồi ba ba ba định mệnh, cuối cùng Bạch Hàn Sâm được sinh ra. ╮(╯▽╰)╭
“Hổ phụ không sinh khuyển tử” cú tát của Bạch Vỹ Hàn với ma giới còn mạnh hơn cả phụ thân của mình. Ma tôn vì con gái yêu không còn cách nào khác đành phải bất đắc dĩ chấp nhận.
Tuy nhiên, hòa bình lại không kéo dài được bao lâu. Một trong hai cánh tay đắc lực của ma tôn là Nghiêm Hoắc phản bội. Thế lực của Nghiêm Hoắc vô cùng to lớn, số ma tu ủng hộ hắn cũng rất nhiều, không lâu sau ma tôn tiền nhiệm rốt cuộc cũng bị lật đổ.
Nghiêm Hoắc dã tâm vô cùng lớn, hắn không cho phép hậu nhân của ma tôn tiền nhiệm còn sót lại, thẳng tay tiêu diệt toàn thể Bạch gia. Nhưng hắn lại không ngờ rằng con trai của hai người họ là Bạch Hàn Sâm lại thoát được.
Cùng lúc đó ở ma giới, một phần tử ma tu là người của ma tôn tiền nhiệm nổi lên đấu đá với Nghiêm Hoắc. Tình hình khi đó ở ma giới hỗn loạn không ngừng, đâu đâu cũng máu chảy thành sông. Khi Nghiêm Hoắc rốt cuộc cũng giải quyết xong, thì hắn mới phát hiện đứa nhỏ của hắn và ma hậu cũng mất tích rồi.
Vân Cung nhớ lại hết thảy… phải nói quá khứ của nam chính, và nam phản diện bi kịch vô cùng. Thảo nào, sau này hai tên đó đấu nhau đến ngươi chết ta sống mới hả dạ. ╮(╯_╰)╭
Trở lại vấn đề.
[ Phía Bắc hướng giờ, cách đây khoảng m]- Hệ thống nhìn vẻ mặt thiếu bình tĩnh của Vân Cung, nó cũng rất thức thời không chọc ghẹo hắn như thường ngày mà chuyên tâm làm việc.
Nhảy lên nóc nhà, Vân Cung men theo bản đồ của hệ thống. Lúc hắn về đến nơi trời cũng đã sập tối, tuy nhiên lại không quá cản trở quá trình đi cướp người của hắn. Chạy được một đoạn hắn rốt cuộc cũng thấy một đám người đi phía trước.
Trên tay bọn chúng còn ôm hai cái đứa nhỏ, giác quan của người tu chân luôn luôn vượt trội hơn người thường, Vân Cung dễ dàng nhìn thấy hình dạng của hai đứa bé đó. Hiển nhiên chính là Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm.
Vận khinh công nhanh hơn một chút, Vân Cung rốt cuộc cũng đuổi kịp. Hắn như một cơn gió bất chợt bay đến chắn trước mặt đám ma tu:
“Ngươi là ai…”
“Ta… chính là sư phụ của hai đứa nó” nói xong còn không quên khuyến mãi cho đám ma tu một ánh mắt lạnh như băng.
Tiểu kịch trường:
Vân Cung: Ta… chính là lão bà của hai tên đó hất cằm
Toàn thể ma tu: “…”
Ma tu số nói nhỏ: Ui.. ui sai kịch bản rồi…
Vân Cung: Vậy hả… ờ
Vân Cung (làm lại): Ta… chính là sư phụ của hai đứa đó mặt lạnh