Vân Cung đang an tĩnh ngồi trên sập đọc sách, bên cạnh là hai đồ đệ của hắn. Hôm nay, hắn đang chuẩn bị dạy cho hai đồ đệ bước đầu tiên của tu tiên. Ngón tay của hắn lướt nhẹ qua từng trang sách, miệng thỉnh thoảng lại nói: “Nghiêm Tu cảm nhận linh khí xung quanh ngươi rồi chuyển hóa nó… Hàn Sâm….” ân tư chất không tồi.
Một nén hương… hai nén hương… “Sư phụ ta thành công rồi..” Nghiêm Tu đứng bật dậy, người nhễ nhãi mồ hôi thở hồng hộc. Phía sau nó Bạch Hàn Sâm đang dần ổn định linh khí trong người rồi cũng đứng dậy. Sư phụ thật không có tình người, bắt nó cùng A Sâm đội xô nước đứng chừng hơn hai nén hương đến khi nào vận khí được thì thôi. QAQ
[ Ting… ting Ký chủ, thằng nhóc Bạch Hàn Sâm cùng Nghiêm Tu kia chính là linh căn thượng giai hiếm gặp]- Hệ thống.
Vân Cung ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại vui đến cằm cũng muốn hất lên trời, nhìn đi đây là đồ đệ của hắn đó. (っ≧ω≦)っ
Thông thường người bình thường cũng phải trải qua ba ngày là ít, ai đời như hai đứa nó mới khai dẫn linh khí vào kinh mạch mà chỉ mất có hơn hai nén hương. Đúng là thiên tư nam chính, nam phản diện có khác….
[ Ký chủ ta cảm thấy trong người Nghiêm Tu có một cỗ hắc ám bạo động]- Hệ thống nghiêm mặt đánh giá. Nó còn phải canh chừng ba người này để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu ký chủ ngu ngốc nhà nó mà có mệnh hệ gì thì chẳng phải nó sẽ trở thành một hệ thống vô chủ sao… QAQ
“Được rồi… hôm nay kết thúc…” vừa nghe sư phụ nói xong, Nghiêm Tu như được đặc xá ngồi bệch xuống đất thở dốc. Nó cảm thấy trong người thật nặng nề giống như có một luồng khí đang bạo động. Vân Cung nhìn trạng thái của đại đệ tử, nheo mắt nói: “Nghiêm Tu.. đi theo ta”
“Hệ thống tao phải làm sao” Vân Cung trong lòng gọi hệ thống.
[ Cho thằng nhóc nằm xuống, ký chủ vận linh khí lên đầu ngón tay điểm lên huyệt vị xung quanh đan điền của nó, nhớ kỹ tốc độ phải nhanh một chút]
Vân Cung nghe theo lời của hệ thống, vận linh khí lên đầu ngón tay bắt đầu chuyển động. Theo tốc độ mắt thường khó có thể thấy một chút, hắn bắt đầu đả thông kinh mạch cho Nghiêm Tu. “Phụt…” đứa nhỏ phun ra một ngụm máu đen rồi gục xuống.
“Hệ thống… không phải là chết rồi chứ..” Vân Cung sợ hãi than
[ Đừng lo, nó chỉ bất tỉnh nhân sự thôi]- Hệ thống nhìn Vân Cung với đôi mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chuyện Nghiêm Tu tỉnh dậy cũng là chuyện của hai ngày sau.
Hai ngày nay Nghiêm Tu bất tỉnh sư phụ lại thường ở bên “săn sóc”, Bạch Hàn Sâm chung quy cũng tự mình tập luyện kiêm luôn cương vị đầu bếp thay thế ở đây.
Bạch Hàn Sâm bé nhỏ gương mặt đỏ hồng do vừa mới tập luyện xong. Sắp đến giờ cơm rồi, nó còn phải làm cho sư phụ ăn a. Dùng cánh tay phấn nộn lau đi vệt mồ hôi trên trán, nó bắt đầu thổi lửa nấu cơm. Tuy nhiên, hiện thực lại quá tàn khốc mỗi ngày việc cơm nước đều do Nghiêm Tu làm, bây giờ không có bé ở đây nó vẫn là có một chút khó khăn a.
Vân Cung mỗi hai ngày nay cuối cùng cũng tạm áp chế ma khí bạo động trên người Nghiêm Tu, hắn chợt nhớ ra là mình còn có một cái đồ đệ nữa a. Thế là hắn ngự kiếm bay vòng vòng trên biệt viện tìm kiếm bóng dáng nam chính.
Cùng lúc đó một màn tiểu nam chính nhỏ bé nấu cơm, gánh nước đập vào mắt khiến hắn cảm động không thôi. Tiểu nam chính vậy mà trở thành một cô con dâu ngoan vì hắn. ಥ_ಥ
Ngồi quạt lửa canh nồi cơm, khói đen bám vào vạt áo và cả khuôn mặt khiến Bạch Hàn Sâm đen thui nhếch nhác không khác gì khất cái. Vân Cung bất động thanh sắc đứng sau lưng nó, đôi mắt sắc lạnh khiến Bạch Hàn Sâm sợ hãi không thôi. Nó run rẩy kêu nhỏ: “Sư.. phụ”, Vân Cung không hiểu tại sao thân hình nam chính run rẩy lại còn đổ mồ hôi.
Hẳn là do trời nóng đi! Lại nhìn khuôn mặt đen đúa của nam chính biểu tình của hắn thoáng nhu hòa. Tìm khắp người không có lấy một cái khăn hắn đành ngồi xổm xuống, vương ống tay áo ra.
Bạch Hàn Sâm gồng cứng người, sư phụ là muốn làm gì tại sao lại ngồi gần nó như vậy, không phải là chướng mắt nó đấy chứ. Nó chưa làm gì sai mà…QAQ
Bạch Hàn Sâm vội nhắm đôi kim mâu lại nhưng đáp lại nó chính là từng xúc cảm nhẹ nhàng trên khuôn mặt. Sư… phụ lại không sợ mặt nó bẩn thế mà lại dùng tay áo chùi mặt cho nó.
Lau chùi sạch sẽ mặt cho nam chính, Vân Cung bình tĩnh đứng lên. Kỳ thực hắn đi tìm nam chính là có mục đích, Nghiêm Tu trong nguyên tác hắn với đứa nhỏ đó là sư đồ nên toàn bộ võ công hắn đều truyền dạy lại cho nó. Còn Bạch Hàn Sâm nguyên phối là nam chính hắn không biết phải dạy gì cho đứa nhỏ này, tất cả võ công của nó đều là bàn tay vàng mà hắn tạo ra sau này sẽ xuất hiện.
Mò trong ống tay áo ra một cuộn bí tịch võ công nhìn có vẻ hơi cũ nát thậm chí có điểm úa vàng, Vân Cung lạnh lùng quăng cho nam chính: “Cái này ta tùy tiện nhặt được…thân thể ngươi tu luyện nó cũng là không sai”. Nếu như có người nhận không lầm thì đó chính là Huyết Linh pháp bảo, bí tịch gia truyền của Bạch gia hai trăm năm trước đã thất lạc. Cũng chính cái pháp bảo này mà “Vân Cung” tu luyện tẩu quả nhập ma.
Ta chỉ làm được như vậy thôi phần còn lại của ngươi, rồi hắn phất tay áo tiêu sái rời đi.
Bạch Hàn Sâm nhìn lại pháp bảo cũ nát trong tay cùng ống tay áo đã đen của đối phương, trong đôi mắt của nó chốc lát lại tràn ngập cảm xúc không rõ.