Chương :
Nhất định phải nhịn a!
Liên Viên là một tòa lầu các được xây dựng giữa một hồ sen vô cùng lớn, ngói lợp dùng làm bằng ngọc lưu ly, toàn bộ kiến trúc đều xây dựng bằng ngọc thạch. Liên Viên có sáu phòng ngủ, một sảnh đường ngoài ra còn có một lối đi dẫn ra lương đình đủ cho vài chục người tụ tập cũng được xây trong hồ sen gần đó.
Dù vậy Liên Viên không quá hoa lệ mà mang nét đẹp thanh nhã, tinh xảo kết hợp cùng cảnh quan như tiên cảnh thực khiến tâm tình người ta dịu đi rất nhiều.
Sau khi nhớ lại quá khứ bị lãng quên suốt tám ngàn năm, Phong Nhi có chút tức giận vì Xích Liên không chịu sớm đến tìm hắn nên quyết không gặp y, không nhìn y, không nói chuyện với y ở lỳ trong phòng cho bỏ tức. Đến ngày thứ ba y liền lôi hắn ra, hắn lại một hai không chịu. Kết quả..... bị ném lên giường rồi.... khụ... khụ.... cái này chắc ai cũng hiểu mà.
Sự thật chứng minh 'Vợ chồng đầu giường cải nhau cuối giường làm hòa' là hoàn toàn đúng.
Hiện tại, Xích Liên vẫn là một thân trường bào màu lam ôn nhuận, Phong Nhi ngồi cạnh y vẫn là thanh y tươi tắn rất nghiêm túc học đánh đàn.
Âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái 'tình tang' ngân nga thỉnh thoảng sẽ bị thay bằng một chuỗi tạp âm làm ngươi ta bịt tai nhíu mày. Không cần nghĩ cũng biến tác giả của nó chính là Phong Nhi.
Lam Tuyết nhìn hai người họ mà thở dài thường thượt.-"Haizzzzzz...."
Thật là ngưỡng mộ nha! Suy nghĩ đến cảnh Bạch Dạ cùng nàng tình chàng ý thiếp ngồi cạnh nhau đánh đàn. Sau đó hắn khẽ thì thầm câu 'Ta yêu nàng'... nàng không khỏi rùng mình, lông tơ đều dựng đứng lên, lắc đầu xua tan ý nghĩ đó. Dọa người chết được, vẫn là đấu khẩu đối chọi nhau tốt hơn. Dù có kề dao vào cổ ép hắn nói chưa chắc gì hắn chịu nói a!
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi lá.
"Tỷ tỷ?"-Giáng Đào nhẹ giọng gọi kéo Lam Tuyết từ chín tầng mây trở về.
"Hửm?"-Lam Tuyết lười biếng ngẩn đầu kên.
"Tỷ và tỷ phu vẫn chưa chịu nói chuyện với nhau sao?"-Hình như tỷ phu rất giận.
Vừa nghe tới hai chữ 'tỷ phu' thì lỗ tai Lam Tuyết dựng đứng lên, ngồi bật dậy phóng một ánh mắt như dao thái lan vào Giáng Đào.-"Tỷ phu? Gọi rất thuận miệng a!"
"Ách...."-Giáng Đào trân trối ngậm họng. Tỷ tỷ hình như cũng tức giận không ít. Suốt mấy ngày qua luôn bị tỷ phu cho ăn bơ đẹp.
"Hắn là cái đồ xữ nam hai vạn năm âm dương quái khí đang trong thời kì mãn kinh đâm ra ăn no rững mỡ. Hắn biết rõ ta.... đối với hắn.... vậy mà vẫn cứ giận ta! Có phải ta cố ý đâu!"-Hậm hực cắn góc áo, giọng càng lúc càng nhỏ rồi im lặng. Một lúc sau Lam Tuyết đột nhiên hỏi.-"Giáng Đào, chuyện của muội thế nào?"
Giáng Đào sững sốt rồi buông mi, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.-"Muội... không biết!"-Tuy hôm đó tỷ tỷ không hỏi nhưng hẳn là cũng biết nàng vì sao mà khóc.
"Hắn là người thế nào?"-Lam Tuyết nhẹ giọng hỏi, vỗ vỗ mu bàn tay Giáng Đào như an ủi.
"Hắn...."-Giáng Đào ấp úng, khóe mắt lại đỏ lên.-"Hắn rất.... rất cao ngạo, có chút tùy hứng, lại thường hay làm những việc khiến người khác giận.... nhưng mà.... hắn cũng rất ngốc, rất cố chấp. Ngốc đến mức làm người ta thương tâm, cố chấp đến mức làm người ta.... đau như xé gan xé ruột."
Nói đến đây nàng không khỏi câu lên nụ cười chua chát mà ngọt ngào.-"Trong hai vạn năm qua, với muội ngủ say trong phong ấn rồi thức dậy chỉ là một chớp mắt nhưng với hắn là khoảng thời gian dai dẵng tự hành hạ bản thân mình. Chìm mình vào cơn say mê mệt hắn cứ trầm luân trong hơi men và mộng mị không chịu tỉnh dậy."-Bàn tay không tự chủ chạm vào đóa hoa đào đỏ như chu sa trên trán.-"Cái này.... là do hắn vẽ cho muội. Là hắn dùng máu, dùng ngàn năm tu vi khảm sâu vào trong xương tủy, hồn phách, nguyên thần của muội trừ khi muội hồn phi phách tán, nguyên thần bị hủy nếu không nó sẽ không biến mất. Hắn nói: Sau này ta sẽ như huyết ấn này luôn ở bên cạnh nàng, bám theo nàng mãi, đễ nàng muốn tẩy không được muốn đuổi không đi. Cho dù nàng có trốn ta cũng sẽ dựa vào nó để tìm nàng. Hắn còn hứa dù bất cứ chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ đợi muội, dù bao lâu cũng đợi."
Nàng nghĩ hắn chỉ nhất thời hứa sẽ nhanh chóng quên thôi, ai ngờ được hắn không những không quên mà còn thực sự đợi nàng.
"Nhưng mà.... có lẽ hắn nên sớm chết tâm thì hơn. Hắn là tiên, là Phượng Tê Đế Quân cao cao tại thượng. Còn muội, muội chỉ là một Bách Hoa Tiên Tử nho nhỏ, còn là tội tiên gánh tội trên vai. Chênh lệch của muội và hắn quá lớn.... giống như ngọn đèn dầu so với trăng sáng trên cao vậy.... Có lẽ... muội nhát gan.... muội hèn mọn.... hay là yếu đuối không dám đối mặt cũng được.... muội.... muội không muốn.... vì mình mà làm hại hắn...."
Lam Tuyết nhìn Giáng Đào như vậy chỉ có thể ôm lấy nàng, chỉ mong có thể chia sẻ một phần nào với nàng.
Trước tình cảnh này Lam Tuyết không khỏi cảm thấy xấu hổ. So với tám ngàn năm nghiệt duyên của Xích Liên với Phong Nhi hay sợi tơ hồng trắc trỡ của Giáng Đào thì nàng và Bạch Dạ suông sẻ hơn rất nhiều mà nàng lại hay cùng hắn chiến tranh lạnh.
"Tỷ.... tỷ nói xem muội nên.... làm thế nào.... mới tốt...."-Giáng Đào thút thít, lệ nóng tràn mi long lanh như pha lê trong suốt.
"Giáng Đào! Ngoan, đừng khóc! Trên bất cứ con đường nào cũng sẽ có ngã rẽ, đời người cũng vậy. Sẽ phải đưa ra những lựa chọn khó khăn. Muội chọn một con đường bằng phẳng dễ đi nhưng cái đích đến cuối cùng có phải là điều muộn thực sự mong muốn? Ngược lại, con đường mòn nhỏ hẹp lắm chông gai, gập gềnh lầy lội, làm muội phải vấp ngã nhiều lần, khiến muội mang những vết thương nhưng đích đến lại là thứ muội khao khát. Đôi khi đối mặt cũng là một cách hay. Ừm.... ví dụ như Xích Liên và Phong Nhi vậy. Hắn vì lựa chọn sai mà phải trãi qua tám ngàn năm khổ hận, tự ngược mình ngược người. Cuối cùng vẫn là buông bỏ ý nghĩ trốn tránh. Hiện tại....."-Lam Tuyết nâng mắt nhìn hai thân ảnh tương thân tương ái ngoài lương đình kia rồi khẽ nói.-"Họ chẳng phải rất hạnh phúc sao?"
Giáng Đào không trả lời, chỉ vùi đầu vào hõm vai Lam Tuyết. Có lẽ tỷ tỷ nói đúng, nàng vẫn nên đối mặt. Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hít sâu vài hơi, Giáng Đào ngẩn đầu lên. Nước mắt giàn giụa đã bóc hơi đi đâu không biết, chỉ còn nụ cười ngọt ngào như hoa đào mới nở. Dùng tay chọt chọt vào vai Lam Tuyết, cười hì hì trêu ghẹo.-"Vậy tỷ thì sao? Cứ định như vậy với tỷ phu hoài sao?"
"Ách..."-Lam Tuyết trợn mắt, rất muốn giơ ngón cái tán thương. Đổi mặt cũng nhanh quá đi, nếu không biết còn tưởng chuyện vừa rồi là do nàng tưởng tượng ra.
Nhưng mà câu trêu ghẹo kia làm nàng hóa đá. Sờ sờ mũi.-"Ta... chắc là.... khụ khụ.... sẽ lùi một bước vậy!"
Lời vừa nói dứt đã nghe sau lưng vang lên một tiếng 'bộp'. Quay đầu lại thì thấy Bạch Dạ đang cúi người nhặt quyển sách trên đất. Sau đó ngồi trên lan can, đạm mạc nâng mắt nhìn Lam Tuyết, cánh môi hơi nhếch lên tạo ra một nụ cười yêu mị. Dùng khẩu hình miệng nói ra mấy chữ rồi tiếp tục đọc cái thứ sách linh tinh gì đó của hắn.
Trên trán nàng xuất hiện N vạch đen, chôn mặt xuống bàn hận không thể chui xuống đất cho xong, hai tay vò tóc. Âm thanh lí nhí rít ra từ kẽ răng hỏi Giáng Đào.-"Hắn.... ở đó từ lúc nào?"
"Từ lúc muội gọi tỷ!"-Giáng Đào đáp.
"Vậy tại sao.... muội không nói với ta?"-Âm thanh xen lẫn tiếng nghiến răng trèo trẹo.
"Tỷ đâu có hỏi muội a!"-Giáng Đào nhúng vai, nhìn trời, vô tội trả lời.
Lam Tuyết 囧, không khỏi kêu trời.
Yêu nghiệt càng ngày càng yêu nghiệt rồi. Hắn vừa nói.-"Ta là xữ nam hai vạn năm âm dương quái khí đang trong thời kì mãn kinh đâm ra ăn no rững mỡ nên ngươi chịu lui một bước ta chưa chắc đã chịu!"
Hừ hừ! Bà đây đã lùi một bước mà ngươi vẫn không chịu thì ta.... lùi hai bước a!
Ta nhịn! Ta nhịn! Ta nhịn!
Nhịn là thần! Nhịn là phật! Nhịn là tiên!
Nhịn là trường sinh bất lão!
Nên nhất định phải nhịn a!
Luận vô sỉ nàng không bằng hắn nhưng luận mặt dày nàng chưa chắc đã thua.
Nhìn vật nhỏ nghịch ngợm của mình không ngừng đảo mắt, tính kế trong lòng hắn cảm thấy rất buồn cười. Cho dù nàng có ngàn tính vạn tính cũng không tính ra hắn đã bày sẳn thiên la điạ võng, chỉ chờ nàng đâm đầu vào. Trận này.... hắn thắng chắc a!
Rồi lại vùi đầu đọc sách, nét cười đã tét lên tận mang tai vô cùng giảo hoạt. Nếu đoán không lầm tối nay nàng sẽ khỏi binh càn quyét hắn, chỉ là.....
"A! Trời hôm nay thật đẹp nha"-Bạch Dạ đột nhiên cảm thán một câu. Nghiêng đầu nhìn bầu trời trong xanh phía trên.