Xuyên Qua Thành Nông Phụ

chương 11: chợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng ngày hôm sau Lý Đại Thạch và Vương Lâm không ăn điểm tâm liền đi nhà Lý Hà, dự định vào trong trấn rồi ăn.

Lý Hà đang bọc xe bò, Lý Đại Thạch đi qua hỗ trợ, Lý Trương thị nói với Vương Lâm: “Đại Thạch đi cùng với chúng ta, Lý đại ca ngươi sẽ không đi nữa, ở nhà trông tụi nhỏ, bằng không để tụi nhỏ ở nhà một mình ta không yên lòng lắm.”

Vương Lâm gật đầu không nói gì.

Bọc xe bò xong, ba người Vương Lâm lập tức xuất phát, Lý Đại Thạch đánh xe, Vương Lâm và Lý Trương thị ngồi phía sau. Bên ngoài mờ tối, gió lạnh hiu hiu, may mắn lúc ra cửa Vương Lâm nghĩ buổi sáng ngồi xe ngựa khẳng định rất lạnh liền cùng Lý Đại Thạch mặc thêm một cái áo dày, bằng không lúc này nhất định sẽ lạnh chết, đặc biệt là Lý Đại Thạch.

Xe bò không đi từ trong thôn mà là vòng qua thôn, dọc theo đường đi yên tĩnh lạnh lạnh, Vương Lâm hỏi: “Tẩu tử, ngươi đã ăn sáng chưa?”

“Ăn, đệ muội hai người chưa ăn à?”

Vương Lâm ngượng ngùng nói: “Chưa, dậy muộn.” Nói xong Lý Trương thị liền ái muội nhìn Vương Lâm, rõ ràng là nghĩ không đứng đắn.

Vương Lâm bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, thấy bên người Lý Trương thị đặt một cái rổ to, mặt trên dùng vải che, vì thế nói sang chuyện khác nói: “Tẩu tử, ngươi muốn đi trấn trên bán cái gì à?”

Lý Trương thị theo tầm mắt Vương Lâm cũng nhìn cái rổ bên cạnh, “Đúng vậy, trong nhà gà đẻ trứng, ta tồn một tháng, nghĩ đến trấn trên bán lại mua chút dầu muối trở về.”

Vương Lâm gật gật đầu, Lý Trương thị lại bắt đầu tán gẫu đông gia dài trường tây ngắn, cái gì vợ Lý Sơn ở đầu thôn là người miệng rộng, chuyện gì chỉ cần nàng biết ngày hôm sau toàn bộ người trong thôn sẽ biết; Tiền quả phụ thì gả cho Trương ngưu trong thôn làm vợ. Vương Lâm nghe mùi ngon, đây chính là đường tắt để nàng hiểu biết người trong thôn này.

... ....

Một lúc lâu sau, bọn Vương Lâm liền đến cửa trấn Lễ Miếu, Lý Đại Thạch cho lão Hán chuyên trông xe bò ở cửa trấn một đồng tiền để ông giúp trông xe bò, nói buổi chiều bọn họ đến lấy xe, rồi cõng sọt cùng Vương Lâm, Lý Trương thị vào trấn. Lý Trương thị và Vương Lâm hẹn buổi chiều sẽ gặp nhau ở chỗ dừng xe bò để cùng trở về, sau đó liền đi chợ Tây nơi chuyên môn bán thức ăn và gia cầm để bán trứng gà.

Vương Lâm và Lý Đại Thạch đến cửa hàng bán mì nhỏ ở cửa trấn gọi mỗi người một chén mì chay, một chén to đầy mới văn tiền. Vương Lâm ăn không hết chia cho Lý Đại Thạch hơn phân nửa, ăn mì xong hai người liền đứng dậy đi chợ Tây.

Đi qua cửa hàng vải lần trước Vương Lâm và Vương Lưu thị mua, Vương Lâm thấy bên trong không có khách liền cùng Lý Đại Thạch đi vào, nghĩ trước mua vải rồi để nhờ ở đây, chờ bọn họ mua xong cái khác rồi lại quay lại lấy.

Chưởng quầy thấy bọn Vương Lâm tiến vào, nhiệt tình tiếp đón: “Khách quan đến xem, bổn điếm vải đầy đủ tất cả chủng loại, giá cả vừa phải.”

Vương Lâm chỉ vào một thất vải bông màu xanh thẫm nói: “Chưởng quầy, vải này bán thế nào?”

“Khách quan, vải này văn một thước, văn một thất.”

Lại chỉ vào một thất vải bông màu xanh đậm hỏi: “Vậy cuộn này thì sao?”

Chưởng quầy chỉ vào hướng Vương Lâm xem vải nói: “Khách quan, ngài xem bên kia, vải đều là văn một thước, văn một thất; từ thất màu đỏ này là vải bông đứt, bên phải ngài đều là vải bông dày, muốn văn một thước, văn một thất; qua nữa là vải bông in hoa, muốn văn một thước, văn một thất; vải bông trắng văn một thước, văn một thất.”

Vương Lâm nghĩ: làm cho Lý Đại Thạch một áo ước chừng phải dùng thước vải, (áo bông phải độn thêm chút vải, mỗi một cái áo bông tính nhiều hơn quần áo bình thường một một thước, tức cái áo bông muốn dùng thước vải); làm cho hắn bộ quần áo dày (một cái mày xanh thẫm, một cái màu xanh đậm, một cái màu tím), chờ mùa thu thì mặc; làm hai cái áo bông, một bộ dùng một loại vải bông làm (màu xanh đậm), một bộ dùng vải bông dày làm (màu xanh thẫm), chờ mùa đông thì mặc; làm một cái áo mỏng (màu xanh đậm), hiện tại có thể mặc, khi trời nóng nực cũng có thể mặc.

Chính mình cũng phải làm hai bộ quần áo dày (một bộ màu xanh, một bộ màu lam), hai cái áo bông (một cái màu lục, một cái màu lam). Vương Lâm còn nghĩ mỗi người lại làm thêm hai cái áo giữ ấm (đều là màu trắng), lúc trời lạnh có thể mặc ở bên trong, giống như làm áo bông vậy, nhưng bên trong phải có chút bông vải, dùng loại vải bông này làm là được. Vậy thì muốn thước vải bông dày, muốn văn; một loại vải bông thước, muốn văn; vải bông trắng thước, muốn văn, tổng cộng muốn văn.

Vương Lâm nghĩ còn phải mua bông, liền hỏi giá bông để cùng mặc cả, như vậy sẽ không sợ chưởng quầy cố ý nâng cao giá bông, “Xin hỏi chưởng quầy, trong tiệm có bán bông không, bao nhiêu tiền một cân?”

“Khách quan, có, nhưng đều là bông cũ năm trước, bông mới năm nay còn chưa có xuất ra, vải bông cũ đều là bán văn một cân. Nhưng khách quan yên tâm, bông của chúng tôi bảo tồn rất tốt, cam đoan không kém bông mới.”

Chưởng quầy đi khố phòng xách ra một túi bông, Vương Lâm nhìn nhìn, bông rất trắng, chất lượng còn được, Vương Lâm gật gật đầu.

“Đây đều là bông thượng đẳng của năm trước, nếu là bông mới, một cân bông thượng đẳng phải văn.”

Vương Lâm ở trong lòng tính toán: một cái áo bông của Lý Đại Thạch cần cân bông, áo giữ ấm cần cân, một cái nửa cân; áo bông của chính mình cần cân là được, một áo giữ ấm cần nửa cân. Tổng cộng là , cân, muốn văn. Cộng cả tiền mua vải, tổng cộng là văn.

“Chưởng quầy, chúng tôi muốn vải bông một loại: màu xanh đậm thước, màu phấn lục thước, tổng cộng cần thước; vải bông dày: màu xanh thẫm thước, màu xanh đậm thước, màu tím thước; màu lục thước, màu lam thước, tổng cộng là thước; vải bông trắng thước; bông , cân. Ngươi xem chúng ta một lần liền mua nhiều như vậy, còn là mở hàng, ngươi liền tính cho chúng ta vải bông một loại văn một thước, vải bông dày văn một thước, vải trắng văn một thước, như thế nào? Bán hàng cho chúng ta cam đoan sau này ngươi buôn bán ngày càng lớn.”

Chưởng quầy thấy bọn Vương Lâm một lần liên tiếp mua nhiều đồ, Vương Lâm còn nói đến trong lòng hắn, cho nên cũng đồng ý. Ấn theo yêu cầu của bọn Vương Lâm cắt vải xong, Vương Lâm thanh toán văn, lại mua cuộn chỉ, hai cái kim làm quần áo dày và áo bông, hai cái đính châm (giữ quần áo đỡ lệch), chưởng quầy tổng cộng thu văn tiền.

Vương Lâm quay người lại lấy góc tường ở mặt sau cửa tiệm đặt mấy túi vải vụn, thấy vải vụn bên trong cũng không phải rất nhỏ, liền nghĩ mua về lấy keo chắp lại thành vải bản. Dính , tầng là có thể làm đệm giày, dính hơn mười tầng có thể làm đế giày vải mỏng, dính - tầng là có thể làm hài bông vải hoặc đế của hài bông dày.

“Chưởng quầy, vải vụn này bán như thế nào?”

Chưởng quầy theo tầm mắt Vương Lâm nhìn qua, “Nếu khách quan muốn, một túi đưa văn tiền là có thể cầm toàn bộ đi.”

Vương Lâm cảm thấy thật có lời, liền thanh toán văn tiền, lấy hết toàn bộ túi vải vụn. Lại nói với chưởng quầy muốn một cuộn chỉ gai to, dùng để khâu đế giày.

“Chưởng quầy, ngươi xem chúng ta còn muốn đi mua chút này nọ, có thể tạm thời để vải ở chỗ này của ngươi không, chờ chúng ta mua xong những cái khác lại đến lấy.”

Chưởng quầy thấy bọn Vương Lâm mua quả thật có chút nhiều, liền gật đầu đồng ý: “Được, hai người đem toàn bộ những cái này đến sân sau đi, đến lúc đó hai người nhất định phải đến lấy đấy.” Lần này Vương Lâm ở tiệm vải tiêu hết tổng cộng văn, mua nhiều đồ như vậy, trong lòng cảm thấy thật sự nhặt được một đại tiện nghi.

Lý Đại Thạch chuyển tất cả những gì bọn họ mua đến sân sau, bọn Vương Lâm muốn đi tiệm tạp hóa. Mua cân muối, văn một cân, Vương Lâm nghĩ mua về muối củ cải, cũng có thể muối thịt, dù sao chỉ cần đặt ở nơi râm mát, muối ăn có thể để được rất lâu, cho nên liền mua cân. Mua cân nước tương, văn một cân; lại mua cân dấm, cũng văn một cân. Ở tiệm tạp hóa tổng cộng tiêu văn.

Vương Lâm đem muối, nước tương và dấm đã mua bỏ vào trong sọt Lý Đại Thạch đang cõng, lại xuất phát đến một cửa hàng khác.

Khi đi ngang qua hiệu thuốc Vương Lâm nhớ tới hương liệu ở hiện đại, người cổ đại còn chưa hiểu rõ, liền coi chúng nó thành dược liệu, không biết chúng nó có thể làm ra thức ăn mĩ vị, cho nên Vương Lâm nghĩ mua hương liệu chỉ có hiệu thuốc có.

Thấy Vương Lâm đi về phía hiệu thuốc Lý Đại Thạch lo lắng hỏi: “Nàng dâu, nàng đến hiệu thuốc làm gì vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” Nói xong liền sốt ruột đi sờ mặt Vương Lâm.

Vương Lâm thấy động tác của hắn, ngăn tay hắn, đỏ mặt nói: “Đồ ngốc, làm gì vậy? Đây là ở trên đường cái.”

Lý Đại Thạch lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng rút tay về, cũng đỏ mặt, chính là dùng ánh mắt hỏi Vương Lâm.

“Không có việc gì, thân thể ta rất tốt, ta chỉ là đến tiệm thuốc mua chút này nọ thôi.”

Lý Đại Thạch thế này mới yên lòng, gật gật đầu, cùng Vương Lâm vào hiệu thuốc.

Vương Lâm đối người làm trong quầy nói: “Đại phu, cho ta lượng hồi, tử khấu, sa nhân, nhục khấu, quế, đinh hương, thìa là, mộc hương, bạch chỉ, tam nại, lương khương, can khương, xin hỏi có thể giúp chúng ta mài thành phấn không?”

Đây là vị trong hương, còn có một vị là hoa tiêu, nhưng ở đây không có hoa tiêu, chỉ có thể đi lên núi nhìn xem có hoa tiêu dại hay không.

“Được, khách quan, mài thành phấn phải thêm văn tiền.”

“Được, liền giúp chúng ta một nửa mài thành phấn, sau đó tách riêng ra; không mài thành phấn cũng tách riêng ra, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”

“Khách quan, tổng cộng văn.” Sau khi Vương Lâm trả tiền xong, người làm chỉ vào ghế ở bên cạnh nói: “Mời hai người ngồi đây chờ một lát, lập tức xong ngay.”

Vương Lâm và Lý Đại Thạch đợi khoảng nửa canh giờ, sau khi lấy được đồ bọn họ muốn đi quầy thịt, định mua chút thịt rồi ra chỗ xe bò chờ Lý Trương thị, cùng nhau trở về.

Đi đến quầy thịt, cắt cân thịt mỡ, dùng để lọc dầu ăn, văn một cân; cắt cân thịt nạc ít thịt nạc nhiều thịt béo, văn một cân, hai cân thịt ba chỉ nhiều thịt nạc ít thịt béo, văn một cân; cắt cân thịt nạc, văn một cân. Tổng cộng tiêu văn, người bán thịt thấy bọn Vương Lâm mua nhiều nên chỉ lấy văn, lại thấy Vương Lâm luôn nhìn lòng heo (gan, dạ dày, ruột non, thận) liền đưa hết hai bộ lòng heo cho Vương Lâm, Vương Lâm cao hứng cười tíu tít.

Giờ thì sọt trên lưng Lý Đại Thạch đã tràn đầy, bọn họ cũng không định lại mua thêm cái gì, lập tức đi về phía cửa trấn nơi để xe bò.

Trên đường Vương Lâm thấy một quán ven đường bày một đống tiêu đỏ, đây chính là một loại ớt cay, bên cạnh còn có một đống gừng, cao hứng đi qua hỏi: “Xin hỏi hai đống này ngươi bán thế nào?”

Tiểu thương thấy rốt cuộc có người tới mua đồ, cao hứng nói: “Tẩu tử, hai đống này đều có thể dùng nấu cơm, chỉ cần đưa văn là được.”

Thật ra mấy thứ này đều là tiểu thương đổi được từ một người có con mắt màu lam, khi đó người có con mắt màu lam nói cái này có thể dùng để nấu cơm, nhưng hắn trở về hỏi rất nhiều người, nhưng không có ai thấy qua thứ này, càng không có người biết ăn thế nào. Hắn đã ở đây bày quầy ba ngày, hôm nay rốt cuộc có người đến mua, hắn muốn nhanh chóng bán đi, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Vương Lâm thấy hai đống này hẳn là đã để , ngày, có quả đã khô, liền nhíu nhíu chân mày.

Tiểu thương thấy Vương Lâm nhíu mày, cho rằng nàng không muốn mua, liền sốt ruột nói: “ văn tiền, các ngươi cầm hết đi.”

Vương Lâm nghe xong mừng rỡ, sảng khoái đưa văn tiền, kêu tiểu thương giúp đỡ để lên xe bò hộ bọn họ. Trong lòng cao hứng nghĩ: một đống hạt tiêu đại khái có cân, một đống gừng khoảng cân, bên trong đều có non và già. Sau khi trở về nhặt già ra, phơi nắng mấy ngày lại thu làm giống, sang năm trồng ở vườn rau, quả non xử lí sau.

Ở trên xe bò chờ được Lý Trượng thị về đến, bọn họ liền khởi hành về nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio