Xuyên Qua Thành Nông Phụ

chương 37: cuộc sống thoải mái (3) giết heo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Lưu thị nhìn Vương Đại Sơn và Lý Đại Thạch từng chuyến từng chuyến chuyển than củi vào trong phòng, cao hứng nói: “Tốt quá, mùa đông này dù có lạnh chúng ta cũng không sợ lạnh nữa rồi, ha ha.”

“Đúng vậy nương, ngài không cần luyến tiếc dùng than, than dùng hết rồi thì hai người kêu chúng ta đưa đến cho, dù sao bây giờ Đại Thạch biết đốt than, chúng ta không cần lo không có than sưởi ấm.”

“Tốt tốt, nương đã biết, xem ra trước đây ta và cha ngươi không nhìn lầm, Đại Thạch thật sự rất tốt.”

“Nương, hiện giờ trời lạnh rồi, chút nữa Đại Thạch và cha chuyển than xong chúng ta sẽ về ngay, bằng không đợi tối mới về trời lạnh hơn. Mấy ngày nay buổi tối ta và Đại Thạch đã bắt đầu đốt than sưởi ấm rồi.”

“Ừ được, các ngươi ở trên núi nên lạnh hơn chút, hiện giờ bắt đầu đốt than củi cũng là bình thường, đừng để lạnh thành bệnh.”

“Nương, các ngài cũng bắt đầu đốt than củi sưởi ấm đi, Đại Thạch nói mấy ngày nữa tuyết sẽ bắt đầu rơi.”

“Ừ, ta đã biết. À, Tiểu Lâm ta và cha ngươi tính ngày mai giết heo, ngươi và Đại Thạch ngày mai nhớ đến đấy.”

“Dạ, vậy ngày mai con gọi Đại Thạch đến giết heo, ngày kia nhà chúng ta cũng giết heo, đến hôm đó ngài và cha dẫn theo Tiểu Bình, Tiểu Sơn đến nhé.”

“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đến.”

Trên đường trở về ngồi trên xe bò Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, ngày mai nương và cha sẽ giết heo bảo hai chúng ta đến.”

“Ừ ta biết rồi, lúc chuyển than củi cha đã nói với ta. Nàng dâu, ngày mai ta đến giết heo rồi nàng nói với cha nương ngày kia chúng ta giết heo mời bọn họ đến. Heo nhà chúng ta đã nuôi hơn ba tháng, hẳn là có hơn cân.”

“Ta đang muốn nói với chàng chuyện này. Được, ngày mai chàng giết heo ta sẽ nói.”

....

Hôm sau hai người sáng sớm đã đến nhà nương Vương Lâm, lúc hai người đến Vương Lưu thị và Vương Bình đang trong bếp đun nước, đằng trước mọi người ở trong sân hỗ trợ giết heo.

“Đại Thạch, chàng đi giúp cha đi, ta xuống bếp xem nương.”

“Ừ.”

Vương Lâm đi vào trong bếp nói với Vương Lưu thị đang rửa rau: “Nương, để ta đến giúp ngài.” Nói xong liền vén tay áo lên.

“À, Tiểu Lâm đến rồi đấy à, không cần không cần, ta rửa sắp xong rồi, ngươi mau đi trông lửa với Tiểu Bình đi, hôm nay trời cũng lạnh.”

“Nương, ta không lạnh, ta mặc áo bông đây.”

“Vậy cũng phải sưởi ấm trước, các ngươi vừa mới đến cả người đầy mồ hôi cẩn thận bị cảm lạnh.”

“Dạ.”

“Nương nó, nước đã đun được chưa?” Vương Đại Sơn ở trong sân to giọng gọi.

“Được rồi được rồi, ta bưng ra đây.”

Chờ mang nước ra sân sau, chỉ chốc lát sau trong sân liền truyền ra tiếng heo kêu tê tâm liệt phế, đao hạ xuống tiết heo liền phun ra, “Nương, mau lấy chậu đựng tiết heo, ta cần dùng.”

Vương Lưu thị không hỏi Vương Lâm có ích lợi gì, nhanh nhẹn lấy chậu đựng tiết heo.”

Chỉ chốc lát sau Vương Lưu thị liền bưng một chậu tiết heo về, “Tiểu Lâm, ngươi muốn tiết heo làm gì?”

“À, chờ tiết đông là có thể ăn, giống như đậu hủ vậy.”

“Lại là Lý Tú nói cho ngươi à? Vậy ta để tiết heo ở đây này, tí nữa ngươi lấy đi mà nấu, ta không biết làm như thế nào.”

“Dạ.” Thật ra chờ tiết heo tự đông lại chính là tiết heo vượng, cũng được gọi là tiết đậu hủ.

Vương Đại Sơn có hai đầu heo một bán một giết, được hơn một lượng bạc; thừa lại một đầu giết được hơn cân thịt heo. (cân của TQ cân được kg thôi. Ở bên Hàn mua thịt lợn kg = gr.)

Vương Lâm vừa làm món tiết kho vừa hỏi: “Nương, thịt heo hai người cũng bán à?”

“Cha ngươi nói nhà mình giữ lại ba bốn mươi cân ăn, còn lại bán cho người trong thôn.”

“Nương, ta thấy không cần bán đâu, làm thành thịt khô có thể ăn quanh năm suốt tháng.”

“Thịt khô này để lâu là không ăn được, còn không bằng bán đi, chờ về sau muốn ăn thịt lại đi mua, như vậy có lời hơn.”

“Nương, ta biết ngài nói chính là trực tiếp mang thịt đi phơi khô, cách này không để được lâu. Ta biết một loại phương pháp làm thành thịt khô có thể để một hai năm.

“Phương pháp gì?” Bây giờ Vương Lưu thị đối việc Vương Lâm thỉnh thoảng nghĩ ra một số ý tưởng ly kỳ cổ quái thấy nhưng không thể trách. Bà biết nữ nhi này từ nhỏ đã thích đến nhà Lý Tú tài chơi với Lý Tú, có một số việc khẳng định là nghe Lý Tú tài hoặc Lý Tú nói.

“Chính là dùng khói hun, chỉ cần hun tốt, thịt khô này có thể để thời gian rất lâu.”

“À, nếu được như vậy thì ta sẽ nói chuyện với cha ngươi, năm nay chúng ta để lại năm sáu mươi cân thịt làm thịt khô hun khói.”

Kết quả này nằm trong dự kiến của Vương Lâm, dù sao muốn một người hoàn toàn nhận một sự vật sự việc mới nhất định cần một quá trình, Vương Lưu thị có thể làm thử Vương Lâm đã cảm thấy rất tốt.

“Đạ, nương bảo cha làm một cái giá gỗ, đem thịt đã ướp muối treo lên trên, bên dưới thì đốt lửa hun. Khi hun thì treo thịt heo lên chỗ cao nhất, bằng không thịt heo bên ngoài đã hun xong mà bên trong thì chưa, như vậy không để được lâu.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Mọi người đến hỗ trợ giết heo ăn sáng xong liền trở về, Vương Lâm và Lý Đại Thạch thấy đã dọn xong hết rồi cũng định trở về chuẩn bị đồ cho ngày mai giết heo.

“Tiểu Lâm, Đại Thạch, các ngươi chờ chút, mang miếng thịt heo này về mà ăn.” Nói xong Vương Lưu thị liền đưa cho Lý Đại Thạch một miếng thịt heo to, có khoảng kg.

Lý Đại Thạch vội từ chối, “Nương không cần đâu, thịt này mọi người giữ lại ăn đi, ngày mai chúng ta cũng giết heo mà.”

“Các ngươi là của các ngươi, đây là ta và cha ngươi cho các ngươi, mau cầm.” Nói xong Vương Lưu thị liền nhét thịt heo vào trong tay Lý Đại Thạch.

“Vậy thì cám ơn cha nương ạ.”

Vương Lưu thị khoát tay với Vương Lâm và Lý Đại Thạch, “Các ngươi mau trở về chuẩn bị đồ ngày mai cần dùng cho giết heo đi, sáng mai chúng ta sẽ đến sớm giúp các ngươi.”

“Dạ, vậy cha nương, ta và Đại Thạch về đây.”

“Ừ, đi đi.”

...

Sáng hôm nay giết heo, cả nhà Vương Đại Sơn đã đến từ sáng sớm, Vương Lưu thị và Vương Bình ở trong bếp giúp Vương Lâm nấu nước rửa rau, Vương Đại Sơn thì ở trong sân giúp Lý Đại Thạch.

Một lát sau Lý Hà và Lý Trương thị cũng đến, Lý Trương thị đi vào trong bếp hỏi: “Đệ muội, có gì cần ta giúp không?”

“Tẩu tử đến rồi à, mau ngồi xuống sưởi ấm, bây giờ vẫn chưa bận, chờ lát nữa tẩu tử giúp ta nấu cơm nhé.”

“Được.”

Rất nhanh người giết heo dẫn theo một người nữa đến đây.

Vương Lưu thị nhìn tình huống trong sân nói với Vương Lâm: “Tiểu Lâm, ta mang nước ra cho bọn họ, hẳn là chút nữa sẽ dùng ngay.”

“Dạ, nương ngài cẩn thân nha.”

“Không có việc gì.”

Chỉ chốc lát sau trong sân liền truyền ra tiếng giết heo.

“Tiểu Lâm, ta giúp ngươi lấy chậu đựng tiết heo rồi.” Vương Lưu thị nói xong liền đặt chậu tiết heo xuống đất trong nhà bếp.

Lý Trương thị thấy bọn họ lấy tiết heo, tò mò hỏi: “Đệ muội, thẩm, các ngươi muốn tiết heo làm gì?”

“Cái này ta biết, tỷ ta là muốn làm tiết heo vượng. Tẩu tử, tiết này đông lại ăn được, hôm qua tỷ ta làm món tiết heo kho, vừa bưng lên bàn mọi người liền ăn sạch không còn một miếng.” Vương Bình cướp lời nói.

“Thật sự ngon như vậy? Vậy hôm nay ta nhất định phải nếm thử mới được.”

Vương Lâm cười nói: “Không thành vấn đề, hôm nay tẩu tử muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Được, vậy hôm nay ta sẽ học xem muội muội làm tiết heo vượng thế nào, quay đầu khi nhà ta giết heo ta cũng làm cho mọi người nếm thử.”

“Dễ lắm, không khó chút nào.”

Con heo nhà Vương Lâm giết được hơn cân thịt, thu thập heo xong từng miếng từng miếng ngay ngắn chỉnh tề đặt trong nhà chính.

“Đệ muôi, ngươi và Đại Thạch thật biết cho heo ăn, xem, mới hơn ba tháng heo đã được hơn cân thịt, không khác gì heo nhà chúng ta nuôi nửa năm, các ngươi cho ăn gì vậy?”

“Tẩu tử, thật ra cũng không có gì, chỉ là nấu chín cám heo rồi mới cho ăn.”

“Thật sự à, vậy sau này ta cũng nấu chín rồi mới cho ăn.”

Thật ra Vương Lâm cho heo ăn bên trong còn trộn lẫn rất nhiều bột ngô và bã lạc sau khi éo dầu, heo ăn mấy thứ này rất dễ mập lên. Vương Lâm không nói cho Lý Trương thị chính là sợ Vương thị hỏi đông hỏi tây, bản thân rất khó giải thích.

“Ừ, Tiểu Lâm con heo này của các ngươi cho ăn thật tốt, sang năm ta cũng nấu chín cám rồi mới cho ăn.”

“Dạ, nương, tẩu tử, cho heo ăn cám chín sẽ dễ ăn hơn, nuôi nửa năm là có thể được cân thịt.”

“Thật sự như vậy thì tốt quá, ha ha.” Dứt lời Vương Lưu thị và Lý Trương thị đều nở nụ cười, trên mặt tất cả đều là khát khao đối sang năm có thể nuôi một con heo béo.

....

Sau khi tiễn bước mọi người, Lý Đại Thạch liền bỏ tất cả thịt heo vào một cái thùng to cho muối và ngũ vị hương vào muối.

“Đại Thạch, cho nhiều muối vào, như vậy thịt heo để được lâu hơn chút.”

“Đã biết, nàng dâu.” Vừa rắc muối vừa nói, “Nàng dâu, không nghĩ đến heo mới nuôi ba tháng đã được nhiều thịt như vậy, ha ha.”

“Sang năm chúng ta sớm bắt một con heo về nuôi, heo này nuôi lâu hơn chút, giết được hai ba trăm cân không thành vấn đề.”

Thấy Lý Đại Thạch đã ướp xong hết muối và ngũ vị hương, Vương Lâm liền nói: “Đại Thạch, chàng lấy tay dùng sức bóp lại ướp một hai ngày, thịt heo này sẽ ngấm vị.”

“Ừ, nàng dâu, làm xong cái này ta sẽ đi chuẩn bị giá gỗ, chờ thịt heo ướp được là có thể hun ngay.”

“Được, chàng làm giá gỗ cao chút nha, bằng không thịt heo hun ra không thể ăn.”

“Ta biết rồi.”

“Hai ngày sau bọn Vương Lâm để lại hơn ba mươi cân thịt heo, tính trực tiếp phơi trong nhà kho, đến khi mừng năm mới sẽ có thịt tươi ăn, số thịt còn lại thì treo trên giá gỗ đặt dưới mái hiên dùng khói hun.

“Nàng dâu, cái này cần hun bao lâu?”

“Ừ, chắc là tầm mười hai mươi ngày, chỉ cần hun thịt đổi sang màu khác là được.”

“À, vậy ta phải đi ôm thêm chút củi nữa, cho dù tuyết rơi cũng không sợ không có củi đun.”

“Vậy hôm nay chàng liền đi lấy củi đi, lấy loại hơi to chút nhé.”

“Ừ, hay là bây giờ ta ra sau núi lấy chút lá cây về, dùng cái đó hun thịt hẳn sẽ tốt hơn chút.”

“Vậy chàng đi đi, ta ở nhà canh thịt, thuận tiện nhìn lửa.”

“Vậy ta đi đây.” Nói xong liền vác sọt ra sau núi.

“Cẩn thận nhé.”

“Biết rồi.”

Sau núi lá cây nhiều, một hai canh giờ sau Lý Đại Thạch liền vác được một đống lớn để ở dưới mái hiên, “Đại Thạch đủ rồi, chàng nghỉ chút đi, ta thấy chỗ này hẳn là đốt được ngày.”

“Ta đi cõng thêm chút nữa, ngày mai sẽ có tuyết rơi.”

“Vậy cũng được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio