Ở Tây Quốc.
Trong vườn hoa anh đào tươi đẹp, một cô gái đang ngồi yên vị trên chiếc ghế được đặt cạnh gốc anh đào to đẹp, tán cây xòe rộng, cánh hoa anh đào nhẹ tung bay làm tô thêm vẻ đẹp kiều diễm của cô gái.
Cô gái ấy không ai khác chính là Rin.
Từ ngày Juwakira bỏ đi, cô có cảm giác cắn rứt lương tâm. Ca ca cũng chưa từng làm thương tổn hay bất lợi gì cho cô.
Cô đã xấu xa đến mức dùng cách hèn hạ để đổi lấy tình yêu.
Cũng có thể nói, cô đã đánh mất con người hiền lành, đáng yêu khi gặp hắn.
"Rin, con đang nghĩ gì vậy " Irasue nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô.
"Dạ?
Irasue mỉm cười nhìn Rin :" Con đang lo cho Juwakira sao, ta định đến Miêu Quốc thăm Yui bạn ta, con muốn đi cùng không "
Ca ca cũng ở Miêu Quốc :" Con... con cũng muốn đi "
Irasue ôn hòa mỉm cười :" Được rồi, mai sẽ khởi hành sang Miêu Quốc con nên nhanh chóng chuẩn bị "
"Dạ "
Irasue dặn dò xong liền rời khỏi.
Cô quay lại ngồi dưới gốc anh đào, xòe tay cánh hoa rơi thẳng xuống trên đôi bàn tay nàng, đôi mắt buồn bả "Ca ca , huynh có giận muội không "
Từng giọt ,từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo .Cô cảm thấy hối hận về những gì bản thân cô đã làm.
Cô ghét, cực kì ghét bản thân mình lúc này, cô trở nên ích kỷ như vậy từ khi nào . Tình yêu của cô sao lại dơ bẩn đến thế.
.........
Buổi tối, một mình trong phòng làm cậu rất ngột ngạc, hơn nữa lại không thể tự do đi lại như trước làm cậu cực kì khó chịu và bứt rứt.
......
Ngoài đại sảnh, Tsukimaru đang ngồi với vẻ mặt lạnh lùng , cẩn trọng nhìn nam nhân phía đối diện.
"Có chuyện gì nói nhanh " Sát điện hạ nhíu mày nhìn Tsukimaru
Y cũng đã quá rành với cái tính tình khó chịu này của biểu đệ y.
"Ai lại đi ăn nói như vậy với biểu huynh của mình chứ " Y lạnh giọng nhìn Sesshomaru.
Sát điện hạ trừng mắt với y, định nói gì đó lại bị người hầu của Tsukimaru cắt ngang.
Cô hầu gái chạy nhanh đến chỗ y vẻ mặt hốt hoảng, nhưng vẫn không quên cúi đầu chào hỏi Sesshomaru :" Sesshomaru điện hạ".Quay sang nói tiếp với Tsukimaru.
"Chủ nhân , Juwakira- sama bị bắt đi rồi "
"Cái gì, các ngươi canh người kiểu gì vậy hả "Tsukimaru trừng mắt lạnh lùng với vẻ mặt đáng sợ cô gái.
"Hạ nhân thật sự không biết mà, hạ nhân chỉ đi chuẩn bị buổi tối lúc quay lại phòng của ngài ấy thì thấy lính canh nằm trên đất, vào phòng liền không thấy ngài ấy" Cô gái vẻ mặt hoảng hốt kể lại mọi sự việc
Sesshomaru không nhanh không chậm ,mặt lãnh đạm hỏi cô gái :" Ngươi nói hắn tên gì "
"Là Juwakira thưa Sesshomaru điện hạ"
Tsukimaru lấy làm lạ nhưng cũng không trực tiếp hỏi Sesshomaru.
Y ra lệnh cho đám hạ nhân :" Tiễn điện hạ về trước, ta có việc không tiếp ngươi được"
Lúc y quay lại định nói gì đó với Sesshomaru thì phát hiện hắn đã đi mất.
Nghĩ nghĩ, giờ cứu được Juwakira là chuyện quan trọng nhất.
........
Trong hang động dưới hốc cây cổ thụ to lớn vài ba con yêu quái xanh, đỏ hình dạng xấu xí, gớm ghiếc nhìn chằm chằm bán yêu đang ngồi dưới đất.
"Bán yêu" giọng những con yêu quái thều thào trong sung sướng khi nhìn thức ăn trước mắt.
Âm thanh ghê gợn phát ra từ mấy con yêu quái cùng hang động tăm tối, ẩm ướt, còn có mùi tanh , hôi thối làm cậu lạnh sống lưng.
"Các ngươi đừng lại gần ta, đồ gớm ghiếc " Juwakira phản kháng muốn trốn , nhưng trốn làm sao khi yêu lực bị phong ấn cùng thân mang trọng thương.
Mấy con yêu quái tiến gần cậu. Nắm chân cậu quăng cậu vào vách hang vì đau không cử động cơ thể nổi.
Cậu giờ mỏng manh đến nổi nắm hờ sẽ vụt khỏi tay sẽ vỡ, nắm chặt quá lại sợ mạnh tay làm vỡ.
Juwakira biết trước sau gì cũng bị làm thức ăn cho bọn yêu quái vì vậy cậu cũng lười chống trả mà chỉ ở đó vô tư đợi làm thức ăn.
Mấy con yêu quái lao đến cậu.
"Mẫu thân, nhi tử bất hiếu "
Cậu nhắm mắt đợi ,cậu đợi , giây, giây.... trôi qua. Cậu nhẹ mở mắt thấy một thân ảnh vận bạch y quen thuộc trước mắt cậu, cậu vô thức mở miệng gọi " Sesshomaru "
Nhìn xung quanh mấy con yêu quái đều bỏ mạng dưới vuốt của hắn, quá nhanh, nhanh đến nỗi cậu chẳng kịp cảm nhận được mùi của hắn.
Sesshomaru liếc mắt nhìn cậu, cậu và hắn nhìn nhau rất lâu khi Tsukimaru đến.
"Juwakira, biểu đệ sao ngươi ở đây "
Y rất muốn làm rõ chuyện của hai người bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ gì, Sesshomaru không cứu nếu không có lí do.
Sesshomaru làm ra vẻ mặt chẳng quan tâm, lạnh giọng nhìn cậu rồi nhìn sang y :" Không quen "
Y bước đến nơi Juwakira đang ngồi ân cần hỏi hắn vẻ lạnh lùng đột nhiên mất đi :" Ngươi có sao không "
Cậu lắc đầu :" Không sao, không chết được đâu "
Y bế Juwakira trong tay hướng Sesshomaru :" Ta về trước, dù gì cũng nhờ ngươi đến kịp mới cứu được hắn lần sau sẽ báo đáp ngươi biểu đệ.
Tsukimaru lướt qua Sesshomaru. Bay đi.
Sát điện hạ trầm mặt rồi cũng bay đi mất.
.....
Vì phòng Juwakira ở đã hư nên Tsukimaru nhân cơ hội bảo cậu đến phòng y ngủ , tiện thể bảo vệ phòng khi có chuyện xấu xảy ra nhưng Juwakira nhất quyết không chịu một mực đòi ở phòng riêng không muốn ngủ với y.
Sau khi mất một khoảng thời gian thuyết phục cậu mới chịu ngủ cùng.
.....
Trong phòng Tsukimaru
"Mau cỡ ra nào, cỡ ra cho ta ngươi bướng cái gì, mau cỡ ra cho ta xem "Tsukimaru nắm lấy y phục của cậu muốn cỡ ra.
"Ngươi, cái tên này, đã nói là không muốn cỡ"Juwakira trừng mắt liếc y.
"Ngươi bướng làm gì, để ta thoa thuốc cho ngươi " Tsukimaru cầm lọ thuốc quơ quơ trước mặt cậu.
Giật lấy lọ thuốc :" Tự ta thoa được, ngươi ra ngoài đi "
Tsukimaru quăng lọ thuốc qua cho cậu :" Tự thoa đi, ta có chút việc " Nói xong thì y liền rời đi.
Juwakira trong phòng thoa thuốc, chờ mãi vẫn không thấy y về cậu liền đắp chăn ngủ trước.
Buổi sáng, ánh nắng ban mai của buổi đầu xuyên qua rèm cửu mong manh chiếu thẳng vào gương mặt thanh tú của thiếu niên đang say giấc trên chiếc giường kia.
Thiếu niên ấy là Juwakira, bên cạnh là Tsukimaru đang say giấc trong tình trạng bán nude.
Cậu lờ mờ mở mắt, vung vai liền cảm nhận được người bên cạnh có động tĩnh.
Juwakira lúc này có thể nhìn rõ từng nét thanh tú trên gương mặt góc cạnh điển trai, pha chút nét cao ngạo cùng lãnh đạm, đôi mày liễu, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng hơi mím lại càng tô thêm nét đẹp cho nam nhân này.
Thẳng xuống dưới là khuôn ngực rắn chắc, eo thon cùng múi. Cậu khó khăn nuốt nước miếng.
"Định ngắm đến bao giờ " Tsukimaru đột nhiên mở mắt, thêu mi giọng trầm ổn mang theo vài tia trêu chọc .
"..."
Y tiến lại gần, nâng cầm cậu lên , nhếch môi :" Thích tôi sao"
Juwakira hất tay y ra , giọng gắt gỏng :" Bỏ tay ra, đồ hoan tưởng "
Tsukimaru vẫn nhìn cậu không rời mắt.
Nhận thấy ánh mắt của y cậu liền giải thích :"Aizz, là do anh ngán đường tôi, làm sao xuống giường được ".
Tsukimaru lạnh giọng ra lệnh cho đám người hầu bên ngoài đem chậu và khăn vào cho cậu vệ sinh cá nhân .
Xong xuôi, y bảo người hầu mang điểm tâm đến phòng y cho cả hai dùng bửa.
Trong bửa ăn
Juwakira ngồi ăn mà cứ như người mất hồn, cháo đổ đầy ra bàn.
Tsukimaru nhìn cậu nhíu mày, gắt gỏng :"Ngươi rốt cuộc có muốn ăn hay không "
" A " Cậu giờ mới phát hiện cháo đổ đầy bàn, lấy khăn lau đi vệt cháo đổ.
Rồi mới yên ổn ngồi ăn mà không suy nghĩ đến Sesshomaru nữa.
Juwakira chợt ngẩn đầu :"Ngươi nói sẽ nhanh chóng chữa trị đôi chân cho ta mà "
" Ăn xong, ta sẽ chữa cho ngươi " Y thêu mi sắc bén nhìn cậu.
" Vậy cảm ơn ngươi trước " Juwakira mỉm cười với y rồi cúi đầu ăn tiếp.
....
Miêu Quốc
Irasue cùng Rin đi đến Miêu Quốc, họ đi thẳng đến cung điện diện kiến Nữ Vương.
"Yui, ngươi vẫn khỏe chứ " Irasue ngoài miệng thì hỏi vậy chứ nàng nhìn sắc mặt tìu tụy của Nữ Vương thì vẫn có thể đoán được.
Yui đôi môi tái nhợt nhìn Irasue :" Ta vẫn chưa chết được đâu, tiểu Ju có về cùng ngươi không, có làm phiền đến ngươi không".
Irasue vẻ mặt gượng gạo cười :" Thằng bé vẫn tốt, rất ngoan, không làm phiền gì đâu "
Điều tại bại hoại nhi tử của nàng, đuổi thằng bé đi, nàng liền cho người đi tìm thằng bé nhưng vẫn không tìm thấy. Hại nàng giờ đây khó đối diện với mẫu thân thằng bé.
Mà khoang đã thằng bé vẫn chưa về sao.
"Tiểu Ju không về đây sao " Irasue vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
Yui khó hiểu :" Nhi tử ta không có ở chỗ ngươi sao "
"..."
Nữ vương nhíu mày :" Ngươi giấu ta chuyện gì, ta gửi nhi tử qua bên Tây Quốc học hỏi mà"
Irasue tiến đến trấn an bạn mình, rồi sao đó kể lại tất cả mọi chuyện, nhưng nàng không biết yêu lực của Juwakira bị chính nhi tử mình phong ấn.
.....
Trong một tòa thành to lớn Naraku ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi thẳng vào làm gương mặt hắn trở nên mờ ảo kiều diễm hơn, tóc cột lên cao càng tô thêm vẻ đẹp cho hắn.
Naraku bực dọc nhíu mày, giọng băng lãnh :" Đã tìm lâu như vậy cũng chẳng thấy, nghĩ xem ta có nên tiếp tục sử dụng có ngươi nữa không "
Kagura nhanh miệng nói với hắn :" Ta đã tìm được , hiện hắn đang ở tại tòa thành của Nguyệt tộc dưỡng thương "
"Ngươi định làm gì tiếp theo đây , Naraku " Magatsuhi vẻ mặt đâm chiêu nhìn Naraku.
"Bắt hắn về , Kagura ngươi và Bạch Đồng Tử đi đến Nguyệt Tộc một chuyến " Naraku lạnh lùng cao ngạo mà ra lệnh.
Kagura và Bạch Đông Tử lập tức biến mất.
......
Nguyệt Tộc
Trong căn phòng của Tsukimaru, y đang cố sức chữa trị cho cậu.
Tsukimaru nhẹ nhàng bước xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
Juwakira đã ngất đi trong lúc trị thương vì cơn đau và kiệt sức.
Tsukimaru nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cậu, xua đi những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên mặt cậu.
Vẻ ôn nhu lúc này của y khác hoàn toàn với lúc cậu tỉnh, y thì bình thường luôn độc mồm độc miệng, luôn moi móc những chuyện xấu của cậu ra để nói, để khi dễ cậu.
Cũng có lúc y rất lạnh lùng, lười trả lời và lười nghĩ đến cảm xúc của người khác, y bá đạo và có khí chất cao ngạo của một người lãnh đạo.
Luôn làm kẻ khác phải khiếp sợ.
Nếu so với sự cao ngạo của Sesshomaru thì Tsukimaru có vẻ như không yếu thế trước hắn có khi còn khí thế hơn.
Còn nếu đem so với sự tàn khốc và thâm độc của Naraku thì y còn hơn Naraku gấp nhiều lần.
Chỉ là không ai nhận ra vì y nấp trong vỏ bọc của mình rất kỹ và thận trọng trong việc che giấu người khác.
Nhưng khi đối với Juwakira lúc này Tsukimaru ngoại trừng vẻ ôn nhu thì cũng chỉ có ôn nhu.
Sau một lúc, y đứng lên và bước ra khỏi phòng không quên căn dặn người làm phải canh giữ cho cẩn thận, sau vụ Juwakira bị bắt đi y liền cho gia tăng lực lượng phòng hộ.
Điều những người tinh anh nhất canh giữ Juwakira.
Thật sự là khó cho Kugura và Bạch Đồng Tử lúc này, có lẻ sẽ rất khó khăn khi bắt Juwakira lúc này.