Xuyên Qua Thay Đổi Nữ Phụ

chương 10-2: trả thù ! bắt tay (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“ Két “ Một tiếng động từ cửa thành vang lên khiến mọi người dân trong Khởi Nhẫn Quốc hơi hơi bất ngờ, tạm dừng lại những công việc buôn bán, tán dóc, những nam hán hay nữ tử đều từ tửu lâu chạy ra ngó nhìn, cả toàn dân đều hiện lên chung một suy nghĩ:

Khởi Nhẫn Quốc bọn họ từ lâu đã không có ngoại nhân rồi a!

Cả phố xá hiện giờ gần như là đã bị nghẽn tắc, mọi người thập phần chờ mong ngoại nhân nào mà lại dám cả gan công khai vào nơi hung tàn này. Những nữ nhân thì cười lên hung tàn, liếm liếm môi như đang chờ con mồi, những nam tử hán thì cười to, bẻ tay răng rắc rồi cầm lên luôn những binh khí, ánh mắt lộ ra tia muốn giết người sắc bén, tất cả đều đang chăm chú nhìn thì thấy một thân hình rất chi là..” Nhỏ bé “ So với những nữ tử tại đây.

Các đại hán sửng sốt thất vọng, có nam nhân bất ngờ quá mà làm rơi binh khí luôn xuống đường trừng mắt lườm bóng dáng có chút nhu nhược yếu đuối của bóng dáng nữ tử vừa bước qua ranh giới đang nhẹ nhàng dùng chân đá ra sau khiến cánh cửa lần nữa đóng vào.

Thân ảnh đấy bốc mùi rất khó ngửi, từ xa đã ngửi thấy vị chua, tóc tai tán loạn bù xù, thân y phục lại rách rưới, phát ra vô số mùi tanh tưởng, khuôn mặt sớm lấm đầy bùn đất không rõ dung mạo thế nào nhưng nhìn không có yết hầu nam nhân liền đó là nữ nhân.

Thấy bóng dáng kia các nữ tử cư nhiên là hùng dũng đến mấy cũng phải lui ra xa, tuy là quốc này hung tàn nhưng lại không thể không nói là quốc qia toàn dân mắc bệnh sạch sẽ, cư nhiên hôm nay cổng biên giới mở, vào nước bọn họ cư nhiên là một tên ăn mày...Khởi Nhẫn quốc chưa bao giờ xuất hiện thân phận bần hàn, ngay cả một cái nhà rách nát hay dột mưa đều không có a, hùng mạnh một quốc mà cư nhiên lại để một nữ ăn mày thảnh thơi mà chọn làm gia cư?... Không có cửa đâu. Dân Khởi Nhẫn Quốc khinh thường nhìn nữ nhân bốc mùi đang tiến lại gần, tưởng nàng muốn gây sự một nữ nhân không do dự vung nắm đấm thì “ Vút “ một cái cả cánh tay nữ hãn đó đã bị nữ tử thân hình nho nhược vặn gãy giòn tan mà không mất chút công sức nào làm cho cả dân thị trấn đó vội lui ra sau vài bước đề phòng.

Đó đương nhiên là Tần Tố Di, sau khi qua cánh cửa biên giới đập vào mắt nàng là một thị trấn vô cùng sầm uất, tửu lâu nguy nga, nhà dân cũng vô cùng là tốt so với dân bên Thiên Quốc, hầu hết tất cả người ở đây bao gồm cả nam nữ đều mặc một bộ quân phục màu hắc nâu y lộ lên tính cách dũng mãnh, nhưng mà cái này làm nàng cảm giác đây không phải đường phố nha, đây như là ở trong quân khu vậy, tất cả đều rất “ đô “ Hơn so với nàng nếu hiện đại mà có dàn quân nhân như vậy bảo vệ thì tốt biết mấy! Nàng đang suy nghĩ thì một nữ nhân lao tới, đương nhiên là nàng phản xạ nhanh nhưng không tốt khống chế nên vặn gãy tay nữ nhân đó rồi vứt đi mới nhớ đến đây không thuộc địa phận của mình a.... Số xui xẻo!

Tần Tố Di vẫn mặt lạnh nhưng trong tâm có một chút dậy sóng, liếc nhìn nữ nhân bị nàng vặn gãy tay kia còn đang một chân quỳ dưới đất dùng tay còn lại ôm lấy bả vai trừng mắt nhìn nàng nhưng không có một tia rên rỉ vì đau xót nào làm nàng vô cùng khâm phục nhẹ bước tới điểm huyệt đạo ngăn máu chảy, hướng nữ nhân đó cúi đầu: “ Hán đại tỉ! Ta thật khâm phục ngươi như vậy dũng mãnh, thật xin lỗi vì thái độ vừa rồi! “ Thanh âm thanh nhẹ phát ra không chút lạnh cũng không chút nóng chỉ là lộ chút mảnh ôn hòa làm nữa nhân đó mở to mắt nhìn nàng một hồi liếc nhìn các đại nữ nam hán khác đang đứng đấy nhìn mình mà nhíu mày vì thiếu lễ độ, cắn răng đứng dậy, mặt nhễ nhại mồ hôi hướng Tần Tố Di nói:

” Là ta thua ngươi! Sống chết hiện tùy ngươi sử lý! “

Tần Tố Di nhíu mày rồi chợt nhớ ra người dân tại Khởi Nhẫn quốc có độ tự trọng rất cao, nếu khiêu chiến mà bị thua thì chỉ có thể làm nô cho người thắng mặc cho tên đó ra lệnh tự mình tử, chết hay làm gì cũng dám làm mà nếu hai người thì dễ che dấu mà hiện giờ nàng lại làm nữ hán đó mất mặt ngay tại giữa trấn thì danh dự này là coi như xong rồi đi. Tần Tố Di bỗng chốc cứng lại lạnh lùng cào một ít móng tay lên da mình như tự chuộc lỗi với nữ hán đó rồi nhẹ phát thanh âm:

” Vậy tỉ có phủ sao? Có chỗ nào hay không để muội tử này nghỉ chân chút ni? Sao?

Nữ hán lại lần nữa trợn mắt nhìn nàng, trong đầu lóe lên suy nghĩ “ Nàng ta hay không vô sỉ? Tự nhiên gọi nàng là tỉ tỉ? Nàng không được nhân gia giảng dạy sao? Sao nàng có thể như vậy thân thiết với một người muốn cùng nàng động thủ? “

” Ta... Đương nhiên là đều có phủ! Ngươi như vậy muốn ta thành nô tì của ngươi và phục vụ ngươi trong chính phủ của ta sao? “ Nữ nhân đó nhìn Tần Tố Di nổi xung nhưng cũng không dám làm quá. Tần Tố Di lúc nãy mải nói quên nhìn nữ hán, giờ nàng mới tìm hiểu, nữ hán toàn da màu đồng nhạt, mắt bồ câu tròn hắc mâu, mũi không thô cũng không thấp, tóc dài được búi cao sau lưng rất khí thế, chỉ là cánh tay trái đó vì nàng mà hiện đã không còn nữa, Tần Tố Di cảm giác thấy nhức đầu, vừa vào quốc mà lại hại thêm người, ảnh hưởng đến sinh hoạt nàng ta a!

” Là! Nhưng mà tỉ không phải làm nô tì a! Ta muốn tỉ làm tỉ tỉ kết nghĩa nha! “

Một câu nói làm cả nữ hán đó và toàn nam nữ hán trong trấn đơ đồng loạt, sắc mặt trầm xuống đôi chút, bọn hắn không biết nữ tử đó như thế nào mà vào được đây, cánh cổng sớm không có mòn được a, mộc linh ngàn năm kiếm chém cũng không đứt mà lại bị nàng dùng một chân đá in hình bây giờ bọn hắn mới thấy, tâm thấy may mắn vì không cùng nàng ta đụng độ rồi bị mất thanh danh như tiểu hán nữ kia.

” Cường nữ a! Phủ ta so với tên đó hơn rất nhiều a, ngươi hay không muốn đến phủ ta đi? “ Một nam nhân đại hán cũng nhận ra rõ thực lực của Tần Tố Di bèn hăm hở muốn tiếp cận.

” Di? Phủ ngươi làm sao đọ được với phủ tam, nhị, đại của ta a? Nữ cường có muốn đến thăm chút chăng? “ Một nữ tử khác cũng nhíu mày nhìn tên nam nhân đó cười khinh thường lại nhìn Tần Tố Di vẻ lấy lòng.

” Tốt nhất các ngươi khỏi tranh, phủ các ngươi nhỏ như vậy mà cũng thèm vào? Phủ ta đương nhiên là tốt nhất chỗ này nha! “ Một nam tử hán râu ria, cơ bắp cuồn cuộn nhìn, thanh âm ồm ồm cao giọng được phát ra.

” Cái gì nha Tảo lão hổ? Cư nhiên tự xưng phủ lão đại? Phủ ta muốn làm tiểu cũng khó nha! “ Một nam hán thiếu niên kiêu căng hướng về phía nam hán đầy to khỏe bằng ánh mắt khiêu khích làm cả trấn đó bỗng chốc đều phát ra sát khí như có điện chớp đấu nhau liên hồi, không một chút ngần ngại, cả đám người đều có động lực cùng nhau hô một tiếng “ Xông lên “ Và cả đám nam nữ hán dơ nắm đấm hướng về phía nhau xông tới tung chiêu để lại Tần Tố Di ngơ ngác đăm chiêu nhìn còn nữ hán đó vẫn đứng yên chậm rãi hướng Tần Tố Di giải thích:

” Dân đây đều là như vậy, đấu với nhau cùng dân thì sẽ không dùng kiếm hay vũ khí, mọi người ở đây đều nóng giận như vậy chuyện này xảy ra thường ngày! “

Tần Tố Di ánh mắt lạnh, môi tái nhợt hướng nữ hán đó cầm tay chạy đi mặc lại những người hung hãn đó, như nhớ ra cái gì nàng quay đầu lại hướng nữ hán mở miệng: “Tần Tố Di! Tỉ có thể xưng ta là Tiểu Di Di hay Tiểu Di đều có thể.”

” Tâm Hỏa... Cái đó là tên ta!” Nữ hán cắn môi quay mặt đi nơi khác mở miệng sau đó liền hướng một ngã rẽ mặc lại cơn đau mà nắm tay Tần Tố Di hướng vào trong một phủ đề, xung quanh trồng ít hoa nhưng sớm héo, cả phủ có trang viên, ba căn phòng, cũng có vài con vật bị lột xác phơi khô ngoài gian phủ, nhưng chỉ có vài gia nhân chăm chút. Sau khi mang Tần Tố Di vào phủ, Tâm Hỏa vội vào phòng băng bó vết thương mặc cho Tần Tố Di ngồi ngoài chờ. Lúc nghe được tiếng thút thít từ trong phòng Tần Tố Di bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tâm Hỏa này là cố gắng giả trang tính tình nam nhân a, vì trang mà nàng cũng như thế bất đắc dĩ xuất thủ, ngồi tựa ngoài cột ngẩng mặt thở dài một hơi.

Tuy là nàng biết trấn đầu tiên là Tần Khởi trấn, dân nữ cường đây nhìn đều vô cùng hung hãn nhưng thực chất chỉ luyện vài chiêu phòng thân, vẫn chế độ nam tôn nhưng trấn này hầu hết đều trang, không dân nào ở đây biết võ cả, họ muốn làm thế để được quân binh chú ý nhưng mà cái này làm sao có thể qua mắt được hắn ta?

Hắn ta là ai ư? Nam Phụ thứ ba, là nhị vương gia biến thái tàn nhẫn, trong truyện tả hắn dũng mãnh, dung nhan chính trực, anh tuấn, nhưng mà hắn cũng chính là người nắm luôn binh quyền, tự mình tham chiến, trên người luôn mặc một bộ quân phục huyết hắc lâu lâu mới đổi sang một bộ hoàng bào phục lúc lên triều. Tên này đặc biệt biến thái với địch tàn nhẫn với quân, nhưng chưa bao giờ phản bội lời thề hay chính mình giết quân mình. Người ta gọi hắn là “ Tàn Vương “ dân trong này thì ca tụng hắn hết cả lời, nói cho cùng hắn cũng không đến nỗi chỉ là thanh danh của hắn khắp tam quốc thì bị bóp méo vô cùng nên ai cũng tin hắn là một cái tên thích ngược nhân, biến thái.

Nàng thật sự muốn hắn tương trợ, có hắn làm chỗ dựa thì nàng cũng không cần phải trốn tránh như trước, lúc đó nàng có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mắt những tên đã làm nàng và... Phải khổ, nhất định cơ hội này là không thể nào bỏ qua được. Tần Tố Di tự nhủ sau đó đi tới gian phòng mà gia nhân chỉ lạnh lùng bước vào an tâm gia tăng võ công mà không lo có ai theo dõi.

Gần biên giới Thiên Quốc

” Ngươi cứ như vậy không tra được? Một nữ tử mà không tra ra được?” Một nam nhân mặc hắc y, tay đập bàn thái độ, bực tức, nhìn những tin tức ít ỏi nhưng không tra ra được cái gì làm hắn vô cùng khó chịu, hơn một tháng rồi mà nữ tử đó không quay lại ma giáo, vì một tên nam nhân mà nàng ta cả gan li khai ma giáo? muốn thoát ly khỏi tà đạo võ công? Tên nữ nhân này càng ngày càng vô phép tắc cư nhiên theo đuổi hắn hai năm mà giờ vì cái tên đó mà không bên cạnh hắn, cũng không tới những nơi nàng ta hay lui tới.

Hắn không hiểu Tần Tố Di cũng không hiểu tình cách nữ nhân là như nào, nhưng mà nếu đã thành người của hắn thì chỉ nên làm một con búp bê bên cạnh hắn mà thực thi nhiệm vụ thôi, vốn đã là người của hắn thì chỉ nên ở bên cạnh hắn, không cần phải vô phép tắc, người như vậy hắn đã sớm bẻ cổ nhưng là nàng ta còn có công dụng làm hắn tĩnh tâm, vậy nên khi bắt nàng về nên trói lại mà từ từ khiến nàng vì bản thân mà hạ hỏa.

” Tần Tố Di! ngươi tốt nhất đừng để ta lần ra bằng không ngươi sớm sẽ không còn toàn hình! “ Nam nhân hắc y đó cắn môi rồi cười, một nụ cười ẩn dấu đầy tia nguy hiểm khó lường, ánh mắt như phát ra sát khí, phất tay áo truyền lệnh: “ Đại, nhị, tam, ngũ hộ pháp! Mau truy tìm tung tích tội đồ tứ hộ pháp ma giáo, chỉ cần bắt được nàng không cần nguyên vẹn nhưng vẫn cần phải sống, có thể trực tiếp phế nàng võ công hoặc chặt gãy chân nàng ta! Không nhiều lời, truy tìm đi! “

” Giáo chủ... Tại sao..Tại sao tiểu thư ta lại là tội đồ a? Người có hay không nhầm lẫn gì đi? “ Một nữ nhân khuôn mặt sắc sảo kiều mị, môi hồng nhẹ cánh đào, mắt phượng lóe lên tinh quang, tóc đen búi cao, toàn thân hắc bạch y quỷ dị, bên hông đeo cong đao lưỡi quỳ một chân trên nền đất lạnh ko tin nổi mà há hốc mồm.

” Ngũ hộ pháp! Căn bản là Tần Tố Di vì một nam nhân mà phản giáo, giờ giáo chủ phái ngươi đi cũng không muốn thực hiện? Hay A Diên muội cũng vì nàng ta mà cam nguyện phản? “ Một nữ tử mặc bạch y, ngoài khoác một sa bạch mỏng manh, y phục cùng với A Diên có chút tương tự một thân áo hở bụng, phía dưới mặc một thân bạch y nốt, đầy quyến rũ, khuôn mặt như tạc, môi mỏng có chút trắng, làn da mền mại trắng noãn như ngọc bích, mắt phượng đa tình, tóc dài buông thả xuống, duy nhất cố định cài hai bông hoa mẫu bạch đơn, đầy sức cám dỗ.

A Diên nhíu mày, bỗng chốc nàng nghĩ tới nàng là gia nhập ma giáo cùng thời điểm với Tần Tố Di tiểu thư chỉ là huấn luyện sớm hơn đôi chút vì nàng chịu nhiều ngược quen rồi mà tiểu thư thân thể nhu nhược nên bất tỉnh cư nhiên lâu, nàng là chọn song đao kiếm pháp, người huấn luyện nàng đương nhiên là Hoạn Phong vì hắn ta cũng luyện môn kiếm pháp này, ai ngờ hắn ta đối với nàng vô cùng tốt tuy so với Tần Tố Di tiểu thư còn hơi kém nhưng là rất tốt so với mấy tên ở đây làm nàng vô cùng cảm kích. Cư nhiên sau khi tiểu thư tỉnh dậy và huấn luyện xong, người luôn quấn lấy Hoạn Phong làm nàng không biết có chút gì mà khó chịu, tâm bứt dứt, cuối cùng nàng có chút không tình nguyện mà muốn rời đi thì bị Hoạn Phong ôm lại và nói là kế hoạch làm nàng nhận ra chân tình của hắn với nàng và người bày ra không ai khác là tiểu thư nhà nàng. Ai! Bi thương là nàng bị gạt.

Nàng hiện là ngũ hộ pháp cai quản phía Bắc của Chiến Quốc nên lâu rồi không có cùng tiểu thư gặp mặt mà giờ lại bị giáo chủ triệu tập về để truy sát tiểu thư làm nàng vô cùng hoảng hốt, A Diên nàng hiểu rõ tiểu thư hơn cả chính mình thì nàng làm sao sẽ nghĩ đến tiểu thư li khai? Tiểu thư giúp nàng thật nhiều mà nàng chỉ có thể lâu lâu cùng Hoạn Phong sang Thiên Quốc vì nhiệm vụ mà tranh thủ cơ hội gặp mặt. Nàng hiện giờ phải làm sao đây? Làm sao để bảo vệ tiểu thư?

” Tam hộ pháp Lãng Lãng! Ta muốn ngươi nói năng cho đúng quy củ! “ Một nam nhân mặc hắc pha bạch y đứng đằng sau A Diên phát ra sát khí lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhân tên Lãng Lãng, tay khẽ nắm vào đuôi kiếm sát bên hông làm nữ nhân đó thức thời mà ngậm miệng không nói

” Đại hộ pháp bảo vệ thê tử a! Tới đây Lãng Lãng, Phi Tiếu nhị pháp ta bảo vệ ngươi! “

Một nam nhân mặc xanh y, tay cầm ô hào hoa phong nhã, nhìn rất giống kiểu thư sinh hướng tới phía Lãng Lãng làm động tác ôm chạy tới thì bị một cái phi tiêu cản trở. Lãng Lãng trừng mắt nhìn Phi Tiếu đe dọa nhanh chóng muốn phi ra hơn chục phi tiêu nữa thì bị âm thanh lãnh hàn làm cho giật mình.

” Các ngươi coi bổn tọa là không khí sao? Còn không mau đi tìm, coi thường lời ta nói?” Thanh âm trầm thấp mang theo điệu bộ lười nhác nhưng chưa đầy đe dọa ngồi phía trên. Tức thì tất cả quỳ xuống nhận tội lại bị phái đi luôn không chút do dự, bốn người hướng đi bốn phía. A Diên cùng Hoạn Phong đứng dậy nhìn nhau rồi cùng hướng ra ngoài phi thân mỗi người một ngả.

” Tiểu thư? Người là có đang nghĩ đến A Diên chăng? “

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio