Hầu hết trong các câu truyện, có vô số nhân vật quần chúng làm rào cản ngăn cách các nhân vật chính đến với nhau, trong số những nhân vật quần chúng thì trăm vạn lần có những nhân vật phụ tiêu biểu làm người đọc phải thay nhân vật chính bất bình và hận không thể giết hết, nhưng mà đau khổ hơn với các nhân vật phụ có tình cảm với nam nữ chính là đã yêu một người mà sẵn sàng bỏ qua tôn nghiêm, phép tắc của nữ nhi mà can đảm theo đuổi rồi nhận được sự phỉ nhổ của mọi người, cái nhìn khinh miệt của người mà ta cho là quan trọng. Rồi nhờ như vậy nhân vật đó thức tỉnh "đoàng" một cái lắc mình thành trùm cuối của truyện và đều nhận lại cái kết bi thương đó cũng là số phận của đại boss Tần Tố Di trong truyện.
Nhưng nếu nói Tần Tố Di là đại boss nữ phụ và Khanh Hãn là đại boss nam phụ thì sẽ có nhiều boss khác và sau Tần Tố Di là nhị Boss "Khởi Gia Đan"!
Nếu nói Tần Tố Di chết do báo thù Thanh Vi Du và Dật Phong thì Khởi Gia Đan chết vì quá si tình trong mạch truyện. Theo như nguyên tác thì Khởi Gian Đan là công chúa của Khởi Nhẫn Quốc, là nữ nhi tính tình phóng khoáng, mạnh mẽ thích chu du thiên hạ, nhan sắc chim sa cá lặn, cũng có tiếng tăm trong giới giang hồ. Tuy nhiên sau nhiều lần chu du gặp Dật Phong, từ một cô nương cởi mở phóng khoáng, ăn mặc đơn giản thì Gian Đan đã quay trở lại quốc gia của mình để học lại các phép tắc, lễ nghi cung đình hoàng tộc vì nàng biết hắn ta là vương gia, nàng muốn thay đổi vì nàng biết chàng thích mẫu người như vậy. Gian Đan muốn đi cầu thân với Thiên Quốc cải thiện tình hình hai quốc gia nhưng sau khi sang Thiên Quốc, nàng nhận ra mình chỉ có thể làm trắc phi và trong đêm tân hôn Dật Phong đã không đến. Đối với nữ nhi thì đó là một sỉ nhục đồng nghĩa với chuyện bị thất sủng. Gian Đan điên cuồng tự cởi bỏ khăn trùm đầu tự mình tìm đường đến phòng Thanh Vi Du và cái gì nàng không muốn thấy cũng phải thấy.
Chuyện nữ nhi ghen là chuyện thường tình nhưng với những người trong giới giang hồ và đặc biệt với dòng dõi Khởi Nhẫn thì danh dự của nữ nhi đó bị chà đạp. Quá uất hận Khởi Gian Đan cầm kiếm xông tới định sát Thanh Vi Du nhưng với võ công đủ dùng thì không thể đấu thắng minh chủ võ lâm và bang chủ một tổ chức sát thủ nên nàng bị một cước va thẳng thân mình vào tường hộc máu rồi bị ám vệ của Dật Phong lôi xuống mật giam và bị cai ngục hãm hiếp trong đêm đó nhưng nàng không biết, rồi nàng được quay trở lại phòng tân hôn mọi chuyện tối đó bị xóa sạch, sau đó nàng trăm mưu ngàn kế muốn lật đổ Thanh Vi Du, ám toán, hạ độc, tung tin...., Khi đọc tới phiên đoạn nữ phụ thứ hai của truyện,Tần Di ( Tần Tố Di hiện tại) thì nàng hận boss nữ phụ chưa kịp hạ lại kéo theo nhị nữ phụ, lúc đó nàng giận kinh khủng, hận không thể thay nam nữ nhân vật chính dẹp tan đám rắc rối đó.
Nhưng đoạn cuối của Gian Đan làm nàng không thể không cảm phục và rơi nước mắt đó là cuộc chiến giữa Gian Đan và Tần Tố Di sau cuộc chiến nổ ra giữa ma giáo và chính phái võ lâm. Tần Tố Di lúc đó nhận được nhiệm vụ bắt sống Thanh Vi Du của Khanh Hãn nhưng nàng muốn giết hại Thanh Vi Du không toàn thây, lúc đó Khanh Hãn đã luyện tới đỉnh cao của tuyệt kỹ ma giáo nên Dật Phong đấu không lại và Thanh Vi Du đã lao ra đỡ thay cho Dật Phong một chưởng của Khanh Hãn đến hộc máu, nhân cơ hội đó mà Tần Tố Di nham hiểm phi thân tới muốn lấy mạng của Thanh Vi Du thì chính Gian Đan đã lấy thân mình ra làm lá chắn cho nàng ta và cả Dật Phong trước con mắt sững sờ của ba người. Dật Phong đỡ Thanh Vi Du tiến lại bên thân xác thoi thóp của Gian Đan đang ngẩng đầu cố gắng nhìn hai người bằng con mắt đau khổ, lệ rơi hòa dần vào huyết đang chảy ra từ miệng nàng, rồi Gian Đan đã cầm lấy tay Dật Phong cố gắng nói vài câu cuối là:" Thiếp biết trong lòng người không có thiếp, tên thiếp chưa chắc ngươi đã nhớ, thật lòng ta rất hận Thanh Vi Du, nhưng mà nếu nàng ta tử thì người chắc chắn cũng sẽ muốn theo nàng ta, thà thì hãy để cho thiếp làm một chút gì đó có ích cho người,.... Thiếp làm vậy.... Vương gia đã...chịu nhớ ta vào tâm can người chăng? Thiếp...là..Gian.. Đ..! " Gian Đan vừa nói vừa khóc, cố gắng nói rõ thành tiếng vừa cố gắng mỉm cười, tiếng nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Bàn tay đang nắm chắc tay của Dật phong cũng buông thẳng xuống đất để rồi cũng chỉ đáng được một hai giọt nước mắt của Dật Phong và " Gian Đan, ta nhớ rồi... nàng là trắc phi duy nhất của ta, xin lỗi,tại ta...Gian Đan..! "
" Chủ nhân? người thẫn thờ chuyện gì mà...? " Tần Tố Di đang suy nghĩ thì một tiếng nói làm cắt đứt và trí nhớ mạch chuyện của nàng để rồi lúc nhận ra nàng lại rơi lệ lần hai trong cùng một ngày... chuyện này là như thế nào? tại sao dạo này nàng lại có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình cho người khác thấy? ngay cả với Vân Phong nàng cũng chỉ dám ôm sau lưng hắn mà khóc, giờ đây thì ngay cả trước nô tì nàng cũng có thể rơi lệ là sao?
" Không chuyện gì đi, ta vừa nghĩ lại vài số chuyện " Tần Tố Di lau nhanh nước mắt sau đó nhìn rõ mình trong gương với kiểu búi tóc làm không quá cầu kỳ, hoa lệ nhưng lại làm lộ ra khí chất quyến rũ, đa tình cho nàng. Tóc được buộc cao phần trên, phần dưới thì được búi lại và cố định bằng chiếc đai đầu mạ vàng chói mắt nhưng không phô trương đầy vẻ ma mị của nàng được toát nên. Mắt phượng của nàng sớm đã được tô màu huyết kiểu tràn viền tạo cảm giác ma mị, đôi môi được tô màu huyết cam nhìn căng mọng phải gọi là nhìn mê người. Nhưng thấy thiếu thiếu một thứ nàng không nhanh không chậm mở miệng hỏi: " Theo ngươi thì ta nên mặc y phục gì? "
Nô tì đang đứng hầu bên cạnh nhanh nhẹn thưa, giọng nói tuy có chút run rẩy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng nói không vấp và không muốn để lộ giọng điệu yêu đuối trả lời:
" Vương gia nói sẽ đích thân mang đến cho người, người không cần lo lắng! "
" Hảo!" Tần Tố Di nhếch môi cười nhẹ vì nàng biết Khởi Hàn Lãnh sẽ không đến muộn. Đúng như nàng dự đoán thì tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần.... Tại sao? Chỉ nghe tiếng bước chân mà nàng đã nhận ra đó là hắn? Sao nàng có thể chắc chắn đưa ra kết luận đó là hắn? Tần Tố Di bất chợt trừng mắt như thức tỉnh, mặt như lạnh đi vài phần... Rốt cục thì chuyện quái gì đang xảy ra với nàng vậy?
Một lúc sau, một nô tì cầm khay đựng y phục tới bên nàng quỳ xuống dâng lên. Tần Tố Di cầm nhẹ y phục lên xem xét, mặt nhăn nhó, không phải hắc huyết y, mà là mang màu xanh dương, viền thêu ánh vàng sang trọng, tuy thế nhưng chỉ cần không phải bạch y là tốt rồi, Tần Tố Di cầm y phục cười trừ.
Nhìn thấy rõ y phục mà Tần Tố Di đang cầm, nô tì làm tóc cho Tần Tố Di đứng há hốc mồm nhìn xuống nô tì đang quỳ bê khay y phục và trang sức ánh mắt dò hỏi rồi nhận được cái gật đầu thì vội cung kính càng thêm cung kính vội tới giúp Tần Tố Di mặc y phục và trang sức trước con mắt nghi ngờ của nàng. Sau khi thay xong, Tần Tố Di đứng ngắm mình trước gương, do sớm hòa nhập với y phục cổ đại dài ngang mắt cá chân thì lúc mặc y phục của Khởi Hàn Lãnh đưa thì nàng có chút suy nghĩ y phục này có chút táo bạo. Cả bộ y phục là bộ y phục rời, áo một thân, váy một thân, hở bụng như kiểu ba tư và đặc biệt là váy theo kiểu dài chạm đất đằng sau và ngắn lộ chân ở đằng trước. Phải một lúc sau, Tần Tố Di mới bước ra khỏi phòng và đập vào trước mắt nàng là một nam nhân cũng mặc y phục xanh dương thêu ánh vàng đang cần tay Khởi Tôn dựa lưng vào thành tường ngoài phòng nàng mặt trầm ngâm nhưng lại thoát ra phong thái y hết quân nhân, làm cho người đối diện cảm thấy an lòng. Thấy nàng bước ra, Khởi Hàn Lãnh đứng thẳng người, dắt Khởi Tôn tiến đến bên cạnh nàng nhìn lướt rồi nói:
" Đây là triều phục của ta, là y phục bắt buộc của mỗi vương gia, ai trong hoàng tộc đều được! Ta mong không làm ngươi khó chịu!"
" Hảo! không khó chịu, cảm tạ! " Tần Tố Di cười nhẹ đáp lời, sau đó lại nhìn Khởi Hàn Lãnh rồi bất chợt nhăn mày tiến đến Khởi Hàn Lãnh gần hơn rồi dùng tay chỉnh sửa lại phần cổ y phục đã bị nhăn cười nói: " Ngươi nên chú ý, ngươi là vương gia của Khởi Nhẫn Quốc, không thể không chu toàn, ngươi nên thay nô tì, hảo! "
" Phụ thân không bao giờ cho một nữ tử chạm vào người đâu mẫu thân, nên y phục phụ thân tự mình mặc thôi a! " Giọng Khởi Tôn lanh lảnh bên cạnh làm Tần Tố Di bỏ tay khỏi vai cứng người xác nhận lại câu nói vừa rồi của tiểu hài tử. Khởi Tôn còn bồi thêm vài câu: "
" Đúng là phụ thân Tôn Nhi, thủ tiết chờ mẫu thân Tôn Nhi về! " Tần Tố Di nhìn kĩ Khởi Tôn, tóc búi cao, cả y phục liền thân màu vàng kim, đai màu xanh dương, tay còn cầm quạt tỏ vẻ soái. Thấy mình được mẫu thân chú ý thì Khởi Tôn liên tục chu môi, phồng má, quay người liên hồi như muốn nói: " Khen ta đi, khen ta đi! "
Nghe được câu tiếp theo của Khởi Tôn, Tần Tố Di che miệng cười nhẹ nhàng, còn Khởi Hàn Lãnh thì đen mặt. Chưa bao giờ hắn ta thấy nhục nhã như thế này, một nam nhi đại trượng phu bị gọi thủ tiết chờ nữ nhân, tin này mà truyền ra ngoài thì hắn đúng là thêm danh hiệu mà. Nhưng không thể chờ đợi thêm, Khởi Hàn Lãnh cùng Tần Tố Di môic người cầm một tay Khởi Tôn cùng dắt đi, thấy thế là Khởi Tôn cười vui mừng, hăng hái chạy sao cho đều bước cùng hai người. Vừa ra khỏi cổng vương phủ thì đã có một chiếc xe ngựa lộng lẫy đủ cho cả năm người đứng chờ ở ngoài và ngựa kéo là loại hắc mã mông cổ chuyên được dùng để làm kị binh nhưng giờ thì lại bị mang ra kéo xe đủ biết xa hoa ở đây đạt đến mức độ như thế nào.
" Chủ nhân! mời người lên xe! " Xa phu đội nón vải, y phục bằng lụa, tay cầm roi da vội nhảy khỏi xe quỳ xuống kính cẩn nói.
" Hảo! " Khởi Tôn hào hứng đáp rồi được Tần Tố Di bế thẳng bước lên xe trước con mắt ngạc nhiên của xa phu, rồi tiếp đến là Khởi Hàn Lãnh. Xa phu nhếch môi cười đầy ẩn ý rồi lên ngựa quất roi đến hoàng cung.
Cổng hoàng cung
Trên đường tới hoàng cung thì Khởi Tôn đều háo hức ngó ra ngoài xem phố xá, Tần Tố Di thì mặt bình thản, mắt vẫn luôn để ý đến Khởi Tôn còn Khởi Hàn Lãnh mặt lạnh cầm binh thư đọc. cả quang cảnh hòa hợp đến nhường nào. Tần Tố Di thì vẫn đang suy nghĩ sao trên đường ra khỏi phủ thì bọn nô tì đều nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, chẳng lẽ bộ y phục nàng mặc có vấn đề? Tần Tố Di cứ suy nghĩ thì nhận được cái chạm nhẹ vào vai của Khởi Hàn Lãnh, nàng quay sang đối diện với hắn thì nhận ra hắn đã ra khỏi xe ngựa và đang vén rèm xe nói với nàng, mắt đại bàng tĩnh lặng, môi mỏng nhẹ giọng cất lời: " Tới nơi rồi! xuống tiến vào cung!"
" Tốt! "Tần Tố Di gật đầu, sau đó bế Khởi Tôn nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa. Vừa nhìn nàng xuất hiện cùng với tiểu vương gia, các binh lính canh cổng thành và công công hít một ngụm khí lạnh run rẩy, cả đám đều có chung một suy nghĩ.Khởi Tôn sau khi được Tần Tố Di bế xuống xe ngựa thì hớn hở chen vào giữa Khởi Hàn Lãnh và Tần Tố Di cầm tay hai người sau đó nhanh chóng lôi hai người vào trong điện.
Vừa chạy vừa nhìn hoàng cung, Tần Tố Di trầm trồ chiêm ngưỡng, toàn cảnh trước mắt nàng đều vô cùng tráng lệ, uy nghiêm, khác xa với phim ảnh, tuy đã thực hiện nhiều nhiệm vụ sát nhân là người quan to mặt lớn ở Thiên Quốc nhưng nàng bị Khanh Hãn cấm hành động trong cung nên nàng không có cơ hội chiêm ngưỡng. Giờ được nhìn thấy làm nàng thấy thật thỏa mãn. ánh mắt lóe lên hạnh phúc của nàng làm một người khó hiểu nhăn mày. Chạy thật lâu mới đến chính điện, Khởi Tôn sớm đã thở hổn hển, Khởi Hàn Lãnh thở dài bế Khởi Tôn lên sau đó nghiêng đầu nhìn Tần Tố Di ra hiệu. Các công công canh điện vừa nhìn thấy Khởi Hàn Lãnh vội mỉm cười nịnh nọt rồi nhìn sang bên cạnh thấy Tần Tố Di thì môi giật giật liên hồi, mắt trừng to như thấy yêu quái, tay cầm run run, môi mấy máy quỳ xuống thi lễ: "Tham kiến vương gia, tiểu vương gia và....?"
" Láo xược! Ngay cả mẫu thân ta mà người cũng không biết để hành lễ? " Khởi Tôn cắn môi bực mình quát thoát rồi nhìn Khởi Hàn Lãnh nũng nịu: " Oa oa, phụ thân, hắn ta không biết mẫu thân, hắn ta dám bất kính với mẫu thân! "
" Sẽ xử tử! Tôn Nhi ngoan a! " Khởi Hàn Lãnh tỏ ra quan tâm cười dùng tay véo má Khởi Tôn nhưng xung quanh tỏ ra đầy sát khí. Còn đám đó sớm đã quỳ rạp run rẩy.
" Thôi thôi! Khởi Tôn, tới đây với ta, ở chung với phụ thân sẽ nhiễm tính xấu! " Tần Tố Di nhăn mày tới đón lấy Khởi Tôn đang trong tay Khởi Hàn Lãnh. Sau đó, cả ba mặc kệ đám quỳ bên ngoài đại điện mà cùng bước vào. Vừa bước vào trong, không khí náo nhiệt, đông đúc, vui cười đang rất sôi nổi thì vừa nhìn thấy ba người, đặc biệt là cảnh Tần Tố Di ôm Khởi Tôn, cả đám quan lại, quần thần cả hoàng thượng và hoàng hậu ngồi trên ngai cũng trừng mắt không thể tin nổi và càng bất ngờ hơn khi Khởi Tôn nói:
" Mẫu thân, thả Tôn Nhi xuống, ta tới ăn quế hoa cao! "
" Uỳnh!" Như có một tiếng sét giáng thẳng xuống đại điện, cả điện đang yêu lặng bỗng như ong vỡ tổ, tiếng xì xà xì xầm bàn tán làm Tần Tố Di vô cùng khó chịu, nàng cảm thấy ngứa tay vô cùng, móng nàng thật sự muốn đâm vào ai đó. Ai giải thích nàng hiểu đi, tại sao hôm nay lại bất thường như vậy?