Đúng như nàng dự đoán, trên đường đến cung thái hậu cũng gặp không ít trở ngại vì những lễ nghi cung kính của cung nữ và cái nhìn lo sợ của thái giám canh hoàng cung, binh lính tuần tra quỳ xuống khấu đầu, vòng vèo một lượt như vậy làm nàng cũng thấy mệt mỏi vì nói " Miễn lễ" quá nhiều trong khi Hàn Lãnh vẫn cầm chắc tay nàng suốt dọc đường hoàng cung này nhưng nhờ có vậy nên mấy nữ tử gia quyến được mời lại trong cung cũng không dám lấy cớ gì phiền nàng, chỉ có thể dõi mắt từ xa. Đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được đứng trên cao nhìn xuống là như thế nào, trước đó ai cũng thầm khinh thường nàng ngay cả khi nàng là một tiểu thư danh giá, danh môn vọng tộc của Thiên Quốc. Ngay cả lúc nàng dẫn thân vào ma giáo đứng trên vạn chúng tử sĩ thì bọn chúng vẫn âm thầm khinh thường nàng vì từ bỏ cả sĩ diện để theo đuổi tên Khanh Hãn.
Vân Phong và nàng đều là hai người bị gia thân từ bỏ, sẵn sàng một cước đá bay quan hệ vì lời ích của gia đình, lúc đầu nàng nghĩ có hắn bên cạnh thật tốt nhưng bọn chúng lại cướp đi mất hạnh phúc của nàng,... Giờ thì nàng rất muốn cho bọn chúng thấy hoàn cảnh của nàng bây giờ, các ngươi hạnh phúc? Ta cũng đang hạnh phúc, vui hơn các ngươi gấp trăm lần vì sao?... Ta đã có Hàn Lãnh, người máu lạnh tàn độc nhưng quan trọng hơn hết là giờ hắn có ta và ta có hắn,...Hắn là người biết về quá khứ của nàng nhưng không quan tâm đến nó, sẵn sàng giang tay ôm trọn bảo vệ nàng...
Tần Tố Di nắm nhẹ tay Hàn Lãnh cười nhẹ rồi dừng lại trước điện thái hậu, vừa nhìn thấy Tần Tố Di và Khởi Hàn Lãnh, ma ma canh trước cửa vội đon đả nói to thông báo với người quyền uy bên trong:
" Nhị vương gia và Nhị vương phi tới!"
Từ bên trong liền vọng ra tiếng khàn khàn nhưng đầy quyền lực:
" Còn không mau mở cửa đón vương gia và vương phi vào ngồi? "
Nghe xong câu nói của thái hậu, ma ma vội đẩy cửa rồi lui ra ngoài, Tần Tố Di và Hàn Lãnh tay trong tay song song tiến vào, nàng trầm trồ kinh ngạc khi bước vào cung hoàng hậu nhưng không biểu lộ ra mặt, trong thâm tâm ngầm đánh giá sự xa hoa, hai bên góc điện khắc hai pho tượng phật lớn bằng vàng ròng, rèm tơ tằm tự nhiên thêu loan phượng, bàn ghế đều được làm từ gỗ quý trăm năm mới có màu nâu đỏ đẹp mắt, mà có vẻ sự xa hoa đạt đến đỉnh điểm khi cả hoa đều làm từ ngọc trai, ngọc anh, phỉ thúy bắt mắt và mỗi chén trà đều khắc chữ bằng vàng nổi lên bắt mắt trên màu gỗ, mà trong phòng thái hậu còn có núi giả với bồn nước ở dưới trông quá là bắt mắt. Âm thầm nhận xét xong nàng nhìn đến chính giữa điện nơi các phi tần và hoàng hậu đang ngồi thưởng trà và ngồi trên nhất chính là thái hậu đang ung dung mặt hờ hững đánh giá các phi tần.
Vừa nhìn thấy Tần Tố Di và Hàn Lãnh, thái hậu đặt nhẹ chén trà xuống bàn, tươi cười khác biệt với vẻ mặt lạnh lúc nãy
" Ây Da! Lãnh Nhi, Di Nhi? Còn không mau vào đây ngồi đàm chuyện với ai gia? "
Nghe thái hậu nói một câu " Di nhi " Tần Tố Di nàng cảm giác như lồng ngực bị bóp nghẹt, bao nhiêu lâu rồi nàng chưa được nghe lại. đôi lúc nàng ghét chính bản thân mình vì sao nàng không được phụ thân và mẫu thân yêu thương? Có vẻ như nàng hợp với quốc gia này thật rồi.
" Mẫu hậu thân thể an khang! " Tần Tố Di kéo nhẹ tay Hàn Lãnh cùng nhau hành lễ rồi nhận được tiếng cười nhẹ và miễn lệ của thái hậu một cách trầm ấm.
" Hoàng tỉ an khang! " Tần Tố Di lại nhìn về phía hoàng hậu cúi nhẹ nhún người hành lễ.
" Muội thật khách sáo! " Hoàng hậu cười che miệng dịu dàng ôn nhu tạo cho nàng cảm giác thân thiện dễ gần nhưng mà nàng biết để lên được vị trí như ngày hôm nay chắc hẳn nàng ta không phải người đơn giản.
" Di Nhi không cần nhiều lời, mau tới đây ngồi cạnh ai gia! " Thái hậu chép miệng tỏ vẻ hài lòng vỗ nhẹ vào chiếc ghế khắc phượng bên cạnh với giọng sủng nịnh nhìn về phía Tần Tố Di.
Tần Tố Di nàng nhận được sự quan tâm chân thành từ thái hậu nhanh nhẹn rút tay ra khỏi bàn tay của Hàn Lãnh để lại Hàn Lãnh hầm hực đứng yên tại chỗ không tiến tới chỗ ngồi làm thái hậu chú ý rồi à lên một tiếng như đã hiểu rồi mở lời: " Hoàng thượng vừa muốn mời lão nhị qua triều điện, Lãnh nhi không thể thưởng trà đây với ai gia nữa rồi!"
" Hắn mời ta? Hảo huynh đệ! " Khởi Hàn Lãnh liếc nhìn Tần Tố Di rồi nhận được cái gật đầu của nàng bực mình quay lưng bước ra cung thái hậu rồi mặt lạnh tiến tới triều điện.
Sau khi Khởi Hàn Lãnh đi rồi, thái hậu cùng nàng hàn huyên trên dưới đất mà bỏ quên đi chúng phi tần và hoàng hậu, điều này khiến các phi tần muốn bàn luận cùng nhưng không có cửa xen vào nên đành ủ rũ xin cáo lui về cung, hoàng hậu vẫn muốn ở lại để cùng bàn chuyện nhưng nói chung không lọt vào được câu chuyện của hai người nên cũng đành mặt lạnh xin cáo lui. Chỉ có vậy, nàng với thái hậu nhìn nhau cười tươi, nàng sớm biết thái hậu thấy phiền phức với chúng phi tần này, nên sớm ra ý mong nàng cùng thái hậu hợp tác.
" Di nhi thật thông minh, ai gia chỉ cần xoa xoa tay là nhận ra ý của ai gia rồi, một đám nữ nhân muốn tranh sủng với nhau nên mới tới lấy lòng ai gia đây mà! "
Thái hậu nhẹ nhàng nói với giọng mỏi mệt, tay nhẹ đấm đấm vai khó chịu. Nhìn thái hậu như vậy Tần Tố Di đứng lên tiến ra phía sau nhẹ nhàng xoa bóp vai cho thái hậu rồi mới nhẹ mở miệng
" Mẫu hậu biết tất cả về Di Nhi sao? "
Thái hậu đang nhắm mắt hưởng thụ nghe xong câu nói này của Tần Tố Di thì khẽ nhíu mày trả lời: " Ai Gia sớm cho người điều tra, ta hi vọng Di nhi là một nữ tử trong sạch nhưng không ngờ,...! "
Tần Tố Di thở dài, có vẻ như nãy nàng chỉ tượng tượng về tình cảm thái hậu dành cho nàng thôi!
" Ai gia thật không ngờ một nữ tử như Di nhi sao có thể bị bọn chúng nhẫn tâm phỉ báng sự trong sạch của ngươi, bôi nhọ thanh danh Di nhi? Lại còn hai tên phụ mẫu của ngươi nữa, ai gia thật không dám tin bọn chúng có thể làm vậy với con dâu của Khởi Nhẫn Quốc! Ai gia nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho ngươi, Thiên Quốc đó quả thật ta sớm hận rồi!"
Thái hậu nắm chặt tay tỏ vẻ khó chịu, từng câu đều toát lên vẻ giận dữ, nghe xong toàn bộ lời thái hậu vừa nói ra, tim nàng như ngừng đập, ở tại đây, ngay tại chỗ này, tại quốc gia này nàng lại cảm nhận được tình thương của một người, dù biết quá khứ của nàng nhưng không khinh thường nàng, ngược lại còn thấy uất hận thay nàng muốn bảo vệ nàng như một người thân.
" Mẫu hậu...." Thanh âm Tần Tố Di như nghẹn ngào, bao nhiêu nỗi oán hận tích tụ trong lòng nàng trào ra, nàng bước ra đối diện với thái hậu đang ngồi rồi bất ngờ nhào vào lòng thái hậu khóc một cách thê lương.
" Di nhi không khóc, ai gia nói là làm được, Khởi Nhẫ Quốc chúng ta sẽ không thua Thiên Quốc đâu, ta sẽ bắt từng tên dám chế nhạo Di nhi tứ mã phanh thây, Lãnh nhi chắc cũng có ý như ta vậy! " Thái hậu cười ấm lòng, tay vuốt đầu Tần Tố Di cho nàng tĩnh tâm lại còn Tần Tố Di gục mặt trên đùi thái hậu vẫn cắn nhẹ môi đè nén tiếng khóc rồi mới nói:
" Tại sao người lại muốn giúp ta? Vì ta mà sẵn sàng khai chiến với Thiên Quốc thì có đáng hay không,...! " Chưa kịp nói hết câu thì nàng lại bị tiếng giận dữ của thái hậu nói to nhưng sau câu nói đó, nước mắt nàng lại tuôn trào thành từng hàng, nàng nhận ra được sống là một điều may mắn.
" Ngươi là con dâu của Khởi Nhẫn Quốc, là vương phi của Khởi Nhẫn Quốc ai gia cũng như con dân Khởi Nhẫn Quốc không thể trơ mắt đứng nhìn khi người của ta bị sỉ nhục danh dự làm xấu thanh danh. Di Nhi là một thành viên trong dòng tộc họ Khởi, cho nên đó là lý do chúng ta không thể đứng nhìn ngươi cùng Hàn Lãnh tự mình chiến đấu...! Tại vì các con đều là người thân của chúng ta! ".
Trên nóc cung thái hậu, Khởi Gia Đan ngồi trong bóng mát của cây bồ đề nghe loạt từng câu nói của Tần Tố Di, tiếng nấc nghẹn của nàng ta làm nàng khó chịu, nàng biết suốt thời gian bị người khác hãm hại không vui vẻ chút nào nhưng nàng ta thì luôn cố giả tạo rằng mình rất mạnh mẽ, đó là điều làm nàng rất khó chịu, khi điều tra và Dật Phong nàng ta có trong hẵn tất cả những thông tin của hắn, không trang nào là không có thông báo về nàng ta, lúc đầu nàng nghĩ đây hẳn là một nữ tử vô phép tắc, bị từ hôn như vậy là đúng, một nữ tử như vậy làm sao mà xứng với Dật Phong được nhưng mà để hiểu biết hơn về tình địch dễ dàng đối phó hơn, nàng đã điều tra luôn về nàng ta. Nàng không tin nổi một nữ tử có thể chịu đựng tất cả những điều tai tiếng không đúng sự thật này như vậy hay sao. Nàng ta cam chịu thanh danh ác nữ đó, còn cả chuyện bị thất tiết, đó là kế hoạch của phụ mẫu nàng ta, Gia Đn nàng không hiểu, là phụ thân mẫu thân phải bệnh vực nữ nhi của mình thì đằng này lại ra sức xua đuổi nàng ta, thật không hiểu gia quyến nàng ta bị sao nữa.
Mà dù sao chuyện đã qua rồi, nàng ta nếu vẫn muốn trả thù Dật Phong thì nàng không thể để yên nàng ta làm gì thì làm dù có là nhị tẩu nàng đi nữa, giờ nàng hiểu cảm giác yêu một người điên cuồng đến thế nào rồi.
Thấy tiếng khóc nàng ta đã dừng, Khởi Gia đan thở dài một hơi, ngồi một lúc định rời khỏi hoàng cung nhưng không đành lòng nhẹ dùng khinh công tiếp đất trước cửa thái hậu, nhanh chóng đẩy cửa vào. Đập vào mắt nàng là Tần Tố Di đang ăn quế hoa cao một cách tao nhã, vừa ăn vừa bàn chuyện với thái hậu, mắt không hề có chút đỏ biểu hiện cho trận khóc vừa nãy, thái hậu thấy nàng liền nhẹ nhàng vẫy tay tỏ ý nàng lại ngồi.
" Ta không nghe thấy tiếng tẩu khóc! " Vừa ngồi xuống đối diện Tần Tố Di,, Khởi Gian Đan vội nói ra một câu rồi rụt đầu lo lắng, nàng lỡ lời rồi, thật muốn tát cho mình một bạt tai mà.
" Vậy thật xin lỗi, ta làm ồn tới muội! " Tần Tố Di hơi chút ngạc nhiên rồi nhẹ giọng trả lời làm Khởi Gian Đan thở phào nhẹ nhõm.
" Ha Ha, nghe thoáng qua mà thôi, không ồn lắm đâu! " Khởi Gia Đan cười lớn hào sảng thì bị thái hậu lườm nhẹ vội cười nhẹ nhàng dùng khăn che miệng cười duyên. Sau đó như nghĩ ra điều gì nàng xông tới cầm tay Tần Tố Di mắt lấp lánh: " Tỉ chưa được đi thăm hết kinh thành Khởi Nhẫn Quốc đúng không, ta dẫn tỉ đi chơi cả một ngày luôn! "
" Hảo, như ý muội! " Tần Tố Di có chút bất ngờ về độ thân mật của Khởi Gian Đan với mình nhưng cũng nhanh chóng đáp ứng quay đầu nhìn sang thái hậu thì nhận được một cái gật đầu làm nàng an tâm, không lo bị Khởi Gia Đan tính kế.
" Tẩu tẩu sẽ thích nơi này cho xem! " Khởi Gia Đan cười nhe răng rất tươi rồi kéo thẳng Tần Tố Di ra một mạch khỏi hoàng cung. Nhìn theo hai bóng dáng dần khuất sau cánh cửa, thái hậu cười nhẹ nhõm, " Xem ra Đan nhi đã quyết định nhận Di nhi là nhị tẩu rồi! "
Kinh thành
" Nhị tẩu, tỉ xem này, đây là tửu quán ngon nhất Khởi Nhẫn Quốc! "
" Đây là gánh hát hay được mẫu hậu mời vào hoàng cung! "
" Nơi này cung cấp nguyên liệu, hương liệu, vải vóc trong cung nha! "
" Còn đây! ".... Còn đây " Còn đây! "
Khởi Gia Đan sau khi lôi được nàng ra khỏi hoàng cung là kéo nàng nhảy luôn từ tường thành xuống khiến các binh sĩ một phen hoảng hồn, có binh sĩ không biết thế nào ngất luôn được, điều đó làm nàng thấy có chút buồn cười, có vẻ như ở đây mạng sống nàng vô cùng được coi trọng.
Nhưng mà đi chung với Khởi Gia Đan ác mộng mới bắt đầu, nàng ta lôi nàng từ chỗ này sang chỗ kia giới thiệu một lèo chỉ trong vòng phút, và thật bất ngờ khi ai bán hàng nàng ta cũng đều là khách hàng quen thuộc, ai ai cũng niềm nở chào hỏi nàng ta. Đại boss và nhị boss có thể hòa hợp như vậy cũng thật là tốt. Mà đi hết kinh thành thì cũng chỉ tới giờ trưa, Khởi Gia Đan đã dẫn nàng tới lầu xanh để dùng thực....
Đúng là như vậy, chúng ta vào lầu xanh thưởng thức... Nàng thật hết biết với cô công chúa này.
đứng trước cửa lầu xanh, tên lầu cũng rất chi là gợi... " Lầu Mộng Xuân ". Các kỹ nữ đang mời khách bên ngoài thấy Khởi Gia Đan vội vui vẻ chạy đến lôi kéo, nàng ta cũng mỉm cười thân mật gọi tên từng người như Hoa tỉ, Kim tỉ, Liễu tỉ,... Còn Tần Tố Di nàng thì vẫn đứng đấy đánh giá lầu này gây hiếu kỳ cho các ký nữ.
" Gia Đan muội, hôm nay muội mang đến chỗ này vị khách quý nào vậy? "
" Thật xinh đẹp, hảo tuyệt mỹ nha, muốn giới thiệu cho chỗ chúng ta sao Gia Đan muội?!
Từng Kỹ nữ đánh giá Tần Tố Di rồi lần lượt từng câu hỏi được đặt lên khiến Tần Tố Di mặt lạnh càng thêm lạnh còn Khởi Gia Đan thì đen mặt, giọng từ thân thiết đến đe dọa:
" Nhị tẩu của bổn công chúa, Nhị hoàng huynh biết được điều mà các tỉ nói sẽ không tha đâu! "
" Cái... Cái gì? " Cả đám kỹ nữ trợn tròn mắt, vội quỳ xuống dập mạnh đầu xuống đất, luôn miệng kêu tha tội, Tần Tố Di thở dài nhìn sang Khởi Gia Đan cũng đang giả vờ không quan tâm muốn tùy nàng xử lý nhưng nàng nhận ra nàng ta cũng đang lo lắng cho đám kỹ nữ này.
" Miễn đi, chúng ta tới dùng thực, Gia Đan nói trong này nhiều món ngon nhất! Đúng không? " Tần Tố Di cười nhẹ quay sang nhìn Khởi Gia Đan đang quay đầu sang hướng khác, nghe được Tần Tố Di nói vậy Khởi Gia Đan vui vẻ gật đầu liên hồi rồi sai các kỹ nữ đang quỳ đó xuống bếp hộ chuẩn bị thay cho hình phạt rồi vui vẻ cùng Tần Tố Di tiến vào, do có người thông báo nên tất cả đều rất cung kính với hai người nàng, được chọn ngồi chỗ ban công của tòa lầu, ở đây có thể nhìn thấy trọn vẹn quang cảnh của kinh thành.
" Mọi điều ta nói lúc trước mong tỉ bỏ qua, bổn công chúa không hề có ý nhắc lại chuyện xưa của tẩu! " Khởi Gia Đan ngượng ngùng mở miệng
" Ta cũng sớm nhận ra muội không có ý đó! " Tần Tố Di cười tươi chống cằm nhìn Khởi Gia Đan đang đỏ mặt vì hạ mình xin lỗi nàng.
" Nhưng ta có thể nói với tỉ câu này chăng?.. Ta.." Khởi Gian Đan bỗng chốc căng thẳng, không dám đối mặt nhìn thẳng Tần Tố Di làm nàng chán chường liếc mắt ra phía đường phố, bỗng chốc một hình ảnh đập vào mắt nàng,... Thù hận trào lên như làn sóng, sát khí nàng tỏa ra xung quanh dày đặc khiến Khởi Gia Đan lạnh run người sợ sệt nhìn Tần Tố Di, nàng chưa thấy hình ảnh một Tần Tố Di như vậy, xung quanh giờ tỏa đầy thù hận, tay nắm chặt đến mức có thể thấy rõ các khớp xương, Khởi Gia Đan cũng nhìn theo tầm nhìn của Tần Tố Di......
.......... Ở đó chỉ có thể thấy lưng một đôi nam nữ hắc y và bạch y thôi mà.....