Chương
Lạc Tư lấy nĩa dít một miếng bánh kem cho vào miệng, nhàn nhã nói: “Đương nhiên là chắc chắn rồi, tôi là người chứng kiến ‘người thật việc thật’ đây! Cậu không biết bạn thân cậu vì cua gái mà rơi rớt liêm sĩ tới mức nào đâu! Cơm dâng nước rót, còn chuyển tới thành hàng xóm của con gái nhà người ta.”
Mạc Chí Thiên mắt lớn mắt nhò nhìn cậu ta, nghi hoặc, hỏi: “Cậu chắc chắn chúng ta đang nói cùng một người hả?”
Lạc Tư thấy thằng nhãi họ Mạc này không tin, dứt khoác cắm đầu nhai bánh kem: “Không tin thì lát nữa cậu tự kiểm nghiệm đi! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, lời kể của tôi đã tĩnh lượt ba ngàn tấn cẩu lương rồi a~”
“Xùy!”, Mạc Chí Thiên bĩu môi, tỏ thái độ ‘ông đây một chữ cũng không tin’. Anh ta cầm ly rượu sâm banh đi chào hỏi mấy người bạn khác.
…
Lát sau, từ cổng chính, một đôi nam nữ nhan sắc chói mắt, khoác tay nhau bước vào bữa tiệc. Người nam mặc một bộ vest màu đen, thắc chiếc cà vạt màu xanh tím, chiếc khuy măng sét là hai viên ngọc màu tím ngà. Gương mặt tuấn dật mà nghiêm nghị, đôi đổng tử đen láy hút hồn nhưng cũng đầy lạnh lùng. Anh như một nhánh cây mạn đà la, độc tôn mà cũng thật nguy hiểm.
Cô gái xinh đẹp đi bên cạnh khoác lấy cánh tay anh. Cô mặc một bộ váy dài, nhìn màu sắc rất giống mặc đồ đôi với người nam. Vẻ đẹp quyến rũ mà ngây thơ của cô thu hút rất nhiều ánh mắt của các chàng trai trẻ.
Lâm Đình Phong liếc mắt nhìn xung quanh, thấy ánh mắt của những gã đàn ông khác dáng lên người cô gái nhỏ của mình khiến anh thấy thật chướng mắt. Anh đưa tay ôm eo cô đi về phía bàn của Lạc Tư.
Cậu bạn Lạc Tư đang gặm miếng bánh donut, thấy hai người họ đi đến thì bỏ miếng bánh xuống đĩa, cười nói: “Hai người tới rồi à? Thằng nhãi họ Mạc cứ ngóng từ nảy đến giờ, để tôi gọi nó lại.”, nói rồi cậu ta nhìn đông ngó tây kiếm Mạc Chí Thiên.
Lâm Đình Phong không thèm để ý cậu ta, ghé sát tai Mộc Tâm nói: “Em ngồi đợi một lát, anh đi lấy ít đồ ăn cho em.”, thấy cô khẽ gật gật đầu, anh cong môi hôn lên má cô một cái rồi đứng dậy rời đi.
Lạc Tư tìm mãi không thấy thằng bạn đâu, cậu đứng dậy, cười nói với Mộc Tâm: “Tiểu Tâm Tâm, ngồi đợi một lát nha, tôi trở lại ngay.”
Mộc Tâm gật đầu với cậu ta một cái, cô không để ý, đưa tay gọi phục vụ lại, lấy một ly sâm banh trên khay rượu. Cô tao nhã nhấp một ngụm rượu, đưa mắt quan sát xung quanh một chút.
Hôm nay đa phần đều là các thanh niên nam nữ trẻ tuổi, nhìn cách ăn mặc chắc hẳn cũng là con nhà thế gia bậc nhất bậc nhì trong thành phố A.
Lúc cô đang lơ đễnh nhâm nhi ly rượu màu vàng sóng sánh, một anh chàng trẻ tuổi, tướng mạo nho nhã, anh ta cầm một ly rượu vang đỏ đi về phía Mộc Tâm, cúi người hỏi: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể ngồi đây không?”
Cô đưa cặp mắt hoa đào nhìn lên anh ta, lành lạnh phun ra hai chữ: “Không thể.”
Cậu thanh niên đó nghe vậy thì cười tươi, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Mộc Tâm: “Sao lại không thể? Anh thấy em chỉ ngồi có một mình.”
Trong lòng Mộc Tâm thầm rủa, tên dở hơi, nếu anh muốn ngồi thì còn hỏi bà đây làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Mộc Tâm đưa mắt nhìn ra chỗ khác không để ý đến anh ta. Anh ta mỉm môi cười, hơi đưa người về phía trước, giới thiệu: “Anh họ Diệp, nhị thiếu gia của Diệp gia. Cho hỏi em xưng hô thế nào?”
Mộc Tâm đưa ngón tay vuốt lên ly rượu mát lạnh, mím mím môi mọng, không trả lời anh ta. Anh ta thấy vậy càng lấn tới, đưa ánh mắt quan sát Mộc Tâm từ trên xuống dưới, cô gái này thật hợp khẩu vị của mình. Vừa ngây thơ vừa câu dẫn, lại có cá tính, đêm nay nhất định phải nếm thử mới được.
Các chàng trai từ nảy đến giờ vẫn luôn để ý phía Mộc Tâm, lúc này tụm lại bàn tán: “Ôi! Đó có phải Diệp nhị thiếu ăn chơi trác táng không?”
“Đúng vậy đó, cô gái ngây thơ như vậy, mong là đừng bị cậu ta lừa.”
“Tôi còn chưa kịp qua làm quen cô ấy nữa, nhỡ đâu bị cậu ta lừa đi thì thật uổng phí mà!”
Lạc Tư lúc này tìm được Mạc Chí Thiên đang bị một đám con gái vây quanh, cậu kéo anh ta ra khỏi đó, vừa đi về phía bàn của Mộc Tâm thì thấy tên ong bướm họ Diệp đang vo ve xung quanh cô.
Lạc Tư chặc chặc lưỡi: “Rồi xong! Lần này thì Diệp gia tới công chuyện rồi!”