Chương
“Chủ tịch dạo gần đây hẹn gặp mấy cổ đông lớn của Lâm thị. Hình như đang muốn đoạt quyền điều hành từ tay anh.”
“Chặc chặc! Ông già này bị tôi hù một câu mà đã lo lắng như kiến bò trên chảo nóng rồi!”, anh dừng lại một chút rồi dặn dò, “Tiếp tục quan sát ông ấy! Có chuyện gì thì báo cho tôi!”
“Dạ.”, Tiểu A đưa cho anh một tập hồ sơ, “Boss, còn có một chuyện nữa. Lâm Đình Kiệt lén lút dùng tiền của công ty đi cá cược, bị thua mất mười mấy tỷ đồng, còn mua chuộc kết toán làm sổ sách giả.”
Ánh mắt anh hiện lên một tia khát máu: “Chà! Xém tí nữa là quên mất đứa em trai ngoan của tôi rồi!”
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của ông chủ, Tiểu A cảm thấy như đất trời thay đổi, cậu cẩn thận hỏi: “Vậy chúng ta xử lý như thế nào ạ?”
Lâm Đình Phong gõ gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ một chút rồi lành lạnh nói: “Giữ chứng cứ làm giả sổ sách trước. Điều động vài người trong tối, mở một phiên cá cược ảo dụ nó cắn câu. Đợi thời cơ thích hợp thì thu lưới, ép nó ký giấy nợ. Sắp tới tiệc mừng thọ của ông già rồi! Đứa con hiếu thảo này cũng nên chuẩn bị chút quà mừng chứ!”
“Dạ.”
Thấy Tiểu A định đi ra ngoài, anh gọi lại: “Còn nữa, vào phòng phải gõ cửa! Tôi đang có một dự án bên Nam cực…”
Tiểu A nghe tới đó thì lạnh sống lưng, gấp gáp nói: “Dạ, tôi nhớ rồi ạ!”, rõ ràng mình đã gõ cửa rất nhiều lần rồi mà! Thật khổ thân tôi!
…
Mộc Tâm vừa đi vừa nghe giới thiệu bằng giọng nói máy móc: “Bà chủ, đây là phòng marketing chuyên làm về marketing, đây là phòng tài chính chuyên làm về tài chính, đây là phòng thư ký chuyên làm mấy công việc thư ký, đây là phòng nhân sự…”
Mộc Tâm nghe trình độ giới thiệu của nó thì muốn cạn lời, cậu lập trình viên này sao có thể đậu đại học mà không bị khống điểm văn vậy?
Cô ngắt ngang lời nó: “Chuyên làm mấy công việc nhân sự chứ gì!”
Con robot giơ ngón tay cái lên: “Woa! Bà chủ thật giỏi! Tôi chưa nói mà đã biết rồi!”
Mộc Tâm bị làm cho dỡ khóc dỡ cười, cô chép chép miệng: “Chỉ cần giới thiệu tên phòng là được rồi! Những cái còn lại tôi tự biết!”
“Dạ, bà chủ.”
Lúc đi ngang phòng họp, cô đẩy cửa đi vào xem thử, trùng hợp bên trong đang có một cuộc họp. Mọi người trong phòng chớp chớp mắt nhìn cô.
Một cô gái trang điểm khuôn mẫu, mặt một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, thoạt nhìn rất cổ hủ, cô ta nhíu mày nhìn Mộc Tâm: “Cô làm việc ở bộ phận nào? Không biết là chúng tôi đang họp sao?”
nghiêm giọng nói: “Đây là bà chủ. Ông chủ bảo tôi dẫn bà chủ đi xem công ty!”
Mọi người bị câu nói của làm cho chấn kinh, đây là bà chủ trong truyền thuyết ‘thấy đầu không thấy đuôi’ đây sao? Trong công ty ai cũng biết là nơi này vốn mở để cho bà chủ luyện tay a~
Mộc Tâm mơ mơ hồ hồ, cô chỉ chỉ tấm bảng đèn led treo ngoài cửa: “Tôi thấy trên bảng hiển thị phòng đang trống nên định vào xem! Ngại quá, mọi người họp tiếp đi!”
Lúc định kép cửa lại, cô liếc mắt thấy tên dự án bên trên bản trình chiếu ‘Khu mỏ tỉnh Q’, cô khựng lại, giẫm đôi giày cao gót đi vào trong, kéo một chiếc ghế trống ngồi vào: “Mọi người tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”