Chương
“Dạ…”, Kiến Vĩ không biết nói gì, đành lẳng lặng ăn cơm. Thôi vậy! Để dịp khác giải thích với bác ấy sau vậy!
Liễu Thu cúi đầu ăn cơm, kiềm chế để bản thân không tỏ ra quá vui mừng.
Sau khi ăn xong, Kiến Vĩ đi lấy xe, thấy anh đi rồi, Liễu Thu cười rộ, giơ ngón cái lên với ba mình, nghĩ thấy vẫn chưa đủ liền giơ cả hay tay: “Ba ơi! Ba thật ngầu!”
Được khen khiến vẻ mặt ba Liễu đầy đắc ý: “Xời! Còn không xem xem ba của con là ai!”, ông gõ đầu cô một cái, “Mở đường rồi đó! Đứa con rể này ba chấm rồi! Lo mà dụ nó về nhà cho ba! Không thì cuốn gói đi xem mắt!”
Cô tràn đầy tự tin, vô ngực tuyên thệ: “Cứ giao sứ mệnh này cho con!”
Thấy biểu cảm vui vẻ của con gái, ông cũng bị vui lây, xua xua tay: “Ba về công ty đây! Có cua trai thì cũng phải làm việc cho tốt! Biết chưa?”
“Dạ! Ba đi đường cẩn thận!”.
Sau khi tan ca về nhà, Mộc Tâm đi đến phòng thư từ ở tầng trệt xem có hóa đơn hay thiệp mời gì không. Cô vừa đi vừa lật giở từng tờ ra xem, lúc đi đến trước cửa thang máy thì bị một hơi thở quen thuộc quấn lấy, cô ngước đầu nhìn anh: “Anh đỗ xe xong rồi à?”
Lâm Đình Phong vịn eo cô đi vào thang máy: “Lúc đang đi đừng xem thư như vậy! Lở như đụng vào tường thì sao?”, lở như va vào lòng tên ất ơ nào đó thì sao, anh len lén giấu đi tâm tư ‘tái chanh’ của mình.
Ánh mắt Mộc Tâm ngừng lại ở một thiệp mời màu xanh coban. Chưa kịp mở ra đã bị Lâm Đình Phong giật lấy, cô đưa tay định giật lại: “Đưa đây cho em, anh làm gì vậy?”
“Cái này không quan trọng! Anh vứt dùm em.”, anh giơ tấm thiệp cao lên không cho cô lấy.
“Anh chưa xem sao lại biết không quan trọng?”
“Anh xem rồi!”
“Anh bớt bớt đi, dây thiệp còn chưa rút thì sao biết nội dung bên trong”, nói rồi cô nhón chân, dựa sát người anh, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh chòm người lên cao.
Lâm Đình Phong đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu, áp sát lại mặt cô: “Dây áo em anh không cần rút vẫn biết được ‘nội dung’ của em đấy! Em có tin không?”
Mộc Tâm bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt, cô đẩy người anh ra, vịn cổ chân: “Ây da! Hình như chân em bị giày làm xướt rồi!”
Anh nghe cô nói vậy thì hạ tay xuống định bế cô lên xem chân cô có sao không.
Cô nhân lúc này cướp lại tấm thiệp, lật ra xem. Anh ai oán nhìn cô: “Được lắm tiểu hồ ly! Em dám gạt anh?”
Sau khi xem xong, cô lè lưỡi với anh một cái: “Là anh giở trò lưu manh trước. Em chỉ phản đòn thôi!”
“Ting!” thang máy mở ra, anh lẽo đẽo theo cô đi về phòng.
Đến trước cửa phòng , Mộc Tâm chống tay lên cửa chặn anh lại: “Anh không về phòng mình tắm đi! Theo em làm gì?”
Anh bất ngờ ôm ngang eo vác cô lên vai đi vào phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại luôn: “Không phải chân em đau sao? Anh tắm cho em!”
Cô đánh lên lưng anh, kêu gào: “Thả em xuống! Rõ ràng anh biết là em giả vờ đau chân mà!”
Anh tỏ vẻ thản nhiên đi vào phòng ngủ của cô: “Ờ! Anh đang giúp em biến giả thành thật đấy! Em nên cảm ơn anh!”