Chương
“Vâng.”
“Không phiền hai người nghỉ ngơi nữa! Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cậu bé bị mẹ dắt tay, dùng tay còn lại, vẫy vẫy: “Bye bye chị xinh đẹp, chú, ngủ ngon!”
Mộc Tâm vẫy tay lại: “Bye bé con!”
Khép cửa lại, cô mừng rỡ nhảy lên ôm cổ Lâm Đình Phong, hôn chụt một cái lên môi anh: “Em đột nhiên thấy anh như ngôi sao may mắn của em vậy! Từ lúc gặp anh, mọi chuyện đều thật tốt đẹp!”
Anh hưởng thụ cái ôm của cô, cúi đầu hôn lại, thả giọng đều đều: “Đương nhiên là… anh phải hỗ trợ em thu thập sính lễ, tăng tốc độ đón chồng rồi!”
Mấy ngày kế tiếp, công việc diễn ra khá thuận lợi, việc hợp tác với Bella cũng được đưa vào quy trình hoạt động. Hiệu suất làm việc của Mộc Tâm khá nhanh, gần tới giờ nghỉ trưa thì cô đã sắp xếp hết các công việc được giao. Cô rảnh rỗi vừa uống latte vừa lên mạng xem tin tức.
“Tu ne sais pas me ‘je t’aime’. Moi je te l’écrirais quand même…”, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Tâm không nhìn, liền đưa tay bắt máy: “Alo!”
(Bài hát “Je t’aime” của Lorie. Tạm dịch: “Anh không biết phải nói với em rằng anh yêu em, ngay cả khi em viết điều đó cho anh…”)
Bên kia truyền đến một giọng nam trầm trầm có chút quen tai: “Hello, em dâu nhỏ thân mến! Dạo này khỏe không?”
Mộc Tâm đưa điện thoại ra xa, nhìn lướt qua tên người gọi, cô mỉm môi, nhàn nhã nói: “Mạc thiếu, hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy? Không bận đi xem mắt à?”
Mạc Chí Thiên hắng giọng, lời nói có hơi khác ngày thường, cười cười: “Hihi, em dâu, em ngày càng lạnh lùng giống tên đại ma vương kia rồi đó! Người ta nhớ em nên mới gọi hỏi thăm mà!”
“Hay là em đi nói với Đình Phong là anh nhớ em, để anh ấy gọi ‘hỏi thăm’ anh nha?”, Cô tâm tình thoải mái nên có chút hứng thú muốn chọc ghẹo anh ta.
Mạc Chí Thiên bị dọa cho giật nảy mình: “Ây, em dâu nhỏ. Đừng nói chuyện đáng sợ vậy chứ! Thật ra, anh định nhờ em giúp một việc.”
Cô không biết đường đường là Mạc thiếu mà còn có việc phải nhờ cô, nên tỏ vẻ tò mò: “Hửm? Việc gì anh nói đi?”
“Nghe nói em có mở một tiệm trang sức, anh muốn đặt em làm một bộ tặng người ta.”
Mộc Tâm đánh hơi có mùi gian tình liền cười nhẹ: “Sao anh không gọi đến đường dây nóng đặt hàng đi!”
“Aiz, anh gọi rồi, nhưng bên đó nói là lịch đặt làm riêng đã dài đến nửa năm sau. Nên anh mới gọi em nè! Em có thể nào…”
“Không thể nha! Em nói này Mạc thiếu, anh vậy là đang lạm dụng quan hệ đấy!”
“Em dâu nhỏ, dù sao anh cũng là bạn thân của anh yêu nhà em, cũng coi như một phần ba người nhà rồi. Người xưa có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà ha?”
Cô chỉ muốn đùa anh ta một chút thôi, thấy anh ta nói tới vậy thì không đùa nữa, hỏi: “Anh tặng cho nam hay nữ? Có sự kiện gì quan trọng hay yêu cầu gì không? Anh gửi mail đi, em sẽ xử lý!”
“Ôi! Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ! Đình Phong có cô bạn gái như em thật là có phước mà!”
Cách dùng thành ngữ của anh khiến Mộc Tâm buồn cười, cô nhẹ nhàng nói: “Em còn phải cảm ơn anh chọn công ty em đó chứ! Em cứ nghĩ Mạc thiếu sẽ chọn một công ty tầm cỡ quốc tế nào đó chứ!”