Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

chương 56: đột nhập doanh trại. tểu khuynh bắt được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm Tiểu Vân tỉnh dậy, len lén hất chăn ra, lại đem gối đầu cùng một vài thứ linh tinh nhét xuống dưới. Làm như vậy, người ngoài nhìn vào vẫn sẽ có cảm giác nàng đang nằm ngủ. Xong xuôi, nàng gài tờ giấy vào dưới chăn, sau đó rút êm khỏi lều. Tiến đến gốc cây buộc con ngựa nâu của mình, Tiểu Vân lặng lẽ tháo dây cương, cố gắng không đánh động mọi người, dắt ngựa rời đi. Ngồi trên ngựa, nàng giở cuộn giấy da nâu sờn trong tay áo ra. Đó là một tấm bản đồ. Xác định phương hướng rõ ràng, Tiểu Vân ra roi, thúc cho ngựa đi nhanh, rời khỏi nơi đó.

Mặt trời lên cao, ánh nắng chói gắt lan man trên mặt đường đất mịn. Tiểu Vân kéo cái mũ chụp phủ xuống mặt mình, che bớt ánh nắng. Thấy không xa có một gốc cây lớn, Tiểu Vân liền cho ngựa đi nhanh đến hướng đó. Buộc ngựa vào gốc cây, Tiểu Vân kê bọc hành lí dưới đất rồi ngồi lên. Nàng ngửa cổ uống nước, tay kia cầm cái nón khẽ phe phẩy.

Ánh nắng vẫn chói chang, Tiểu Cẩn lại thở dài, rút bản đồ ra xem. Còn một đoạn đường không xa nữa là đến doanh trại rồi! Chống tay đứng dậy, nàng phủi phủi đất cát bám trên tay, tiến tới, tháo dây cương con ngựa, lại tiếp tục đi. Trên đường vắng lặng không một bóng người. Tiểu Vân hơi nheo mắt lại. Phía trước hình như có gì đó... Một đám bụi rất lớn cuộn lên, hình như có người đang đánh nhau. Ý thức là có nguy hiểm, nhưng Tiểu Vân không thể kìm lại tính tò mò, nàng thúc ngựa đi chầm chậm về phía đó. Quả thật là có đánh nhau. Cẩn thận, nàng mon men đi ra sát vệ đường, thúc con ngựa đi đến nấp sau một bụi cây lớn, im lặng theo dõi. Một nam nhân vận toàn thân đen tuyền đang đấu cùng năm cái hắc y nhân khác. Ánh đao kiếm sáng lóa lên dưới nắng gắt vô cùng chói mắt. Tiểu Vân nín thở nhìn từng đường kiếm điêu luyện của nam nhân vận đồ đen lần lượt kết liễu từng hắc y nhân một. Mặt đường nhanh chóng phủ đầy màu máu đỏ. Tiểu Vân nuốt nước bọt, run mạnh một cái.

“Còn định nấp trong đó đến bao giờ?”

Thanh âm lạnh lẽo vang lên giữa cái im lặng này có vẻ quá sức chói tai. Tiểu Vân lại run lên. Nàng run rẩy nắm cương con ngựa, lò dò bước ra ngoài. nhân áo đen nhìn nàng chằm chằm. Tiểu Vân nâng mắt lên, mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn không dời mắt đi. Hai người cứ nhìn nhau như vậy hồi lâu, rồi bất ngờ, nam nhân kia mở miệng, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ:

“Có nước không?”

Tiểu Vân ngồi thu mình trên một hòn đá lớn, hai mắt chăm chú quan sát nam nhân kia. Nhìn qua người này còn rất trẻ; chắc cũng chỉ hơn nàng một, hai tuổi. Gương mặt lạnh lùng nhưng rất tuấn tú, sáng sủa, cặp mắt xếch lên càng làm hắn thêm vài phần cao ngạo. Bàn tay gầy với những ngón dài lúc này nắm chặt bình nước của nàng, hắn ngửa cổ, đưa bình nước lên tu một hơi. Nước chảy nhỏ giọt qua cằm, thấm ướt một khoảng áo trước ngược hắn. Lúc này Tiểu Vân mới để ý hắn dùng tay trái; tay cầm kiếm của hắn là tay phải. phải hắn lúc này đang bị thương. Rụt rè, Tiểu Vân lên tiếng:

“À... ưm... ngươi có cần giúp không?”

nhân quay đầu nhìn nàng, ánh mắt như có ý dò hỏi:

“ ngươi bị thương kìa!”

Vết thương cắt ngang qua bắp tay trên, máu thấm ra ướt đẫm tay áo đen; nhìn có chút kinh dị. Tiểu Vân hít thở sâu, nhìn chằm chằm vết thương sâu trên tay hắn. Mặc dù là sinh viên học Y, nhưng Tiểu Vân lại sợ máu. nhân tiếp tục nhìn nàng, rồi chầm chậm, hắn gật đầu, rồi quay đi ngay, tiếp tục đưa bình nước lên tu ực ực.

Tiểu Vân ngồi xổm xuống, gắng gượng không đẻ bản thân nôn ra, nàng cúi nhìn váy áo trên người, cân nhắc một chút, nàng mở bọc hành lí ra, tìm một mảnh vải rồi xé mạnh. Xong xuôi, nàng lấy chút nước từ trong bình nam nhân kia đang uống, nhẹ nhàng rửa máu trên vết thương, rồi cẩn thận băng lại. Nhìn động tác thành thục của nàng, nam nhân kia ngẩng lên, mở miệng hỏi:

“Ngươi là thầy thuốc sao?”

Tiểu Vân hơi cười, gật đầu:

“Ta học Y, nhưng ta sợ máu!”

Rõ ràng có thứ gì đó xẹt qua nơi đáy mắt hẹp xếch đen thẫm của nam nhân kia. Sau khi Tiểu Vân đã băng bó xong, hắn lại tiếp tục uống nước ừng ực. Chợt nhận ra bình đã rỗng, nam nhân ngẩng lên nhìn nàng rồi đặt cái bình xuống, hắn đứng thẳng dậy. Tiểu Vân nhìn theo bóng lưng nam nhân kia khi hắn đi đến chỗ gốc cây cách đó không xa, tháo dây, dắt lại một con ngựa đen tuyền. Người đen, ngựa cũng đen! Tiểu Vân tặc lưỡi nghĩ thầm. nhân kia lững thững dắt con ngựa đi qua nàng, hắn leo lên, trước khi thúc ngựa bỏ đi, hắn chỉ để lại đúng một câu:

“Đa tạ!”

Rồi ra roi đi thẳng. Tiểu Vân đứng ngơ ngẩn một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Nàng nhìn bình nước trống rỗng trên đất, lắc lắc đầu. Xem ra thời gian tới phải chịu khát rồi!

Trong quân doanh lấp lánh ánh lửa. Trời đã sập tối. Hệ thống canh phòng lại càng thêm nghiêm ngặt. Tiểu Vân giấu ngựa ở khu rừng cách doanh trại không xa, rồi mon men tiến đến gần. Lợi dụng trời tối, Tiểu Vân làm một vòng quanh doanh trại. Trong bóng tối, Tiểu Vân lờ mờ nhìn thấy trên hàng rào sắt có một lỗ hổng nhỏ. Cúi nhìn trên người mình, nàng rút ra con dao nhỏ vẫn giấu trong tay áo, Tiểu Vân ngồi xổm xuống, hết sức nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động.

Tiểu Khuynh vén cửa lều bước ra ngoài. Hai chân nàng rụt lại ngay lập tức, thân thể lùi về sau một bước. Ngay lập tức đã bị người nào đó chặn lại. Uất Tử Khiêm cau mày, hai tay chống sau lưng đẩy mạnh một cái, Tiểu Khuynh lảo đảo nhảy lò cò vài bước về phía trước, cố gắng giữ thăng bằng. Xoay người lại, hai mắt nàng lóe lên, trên mặt rõ ràng là không vui. Nheo mắt, nàng mở miệng, thanh âm tràn đầy đe dọa:

“Uất Tử Khiêm, ngươi định làm phản hả?”

Lắc lắc đầu một cách vô tội, Uất Tử Khiêm trề môi nói:

“Đâu nào! Ta đâu có cố ý đâu,...” Ta chỉ cố tình thôi! Gật gật đầu, Uất Tử Khiêm trong lòng âm thầm bổ sung.

Hừ lạnh một cái, Tiểu Khuynh kéo chặt áo choàng, nhăn mặt dấn bước đi lên trước. Hôm nay lại phải đến lều của Tam vương gia bàn chính sự! Trong lòng Tiểu Khuynh âm thầm dựng thẳng ngón giữa. Biết thế, đáng lẽ ngay từ đầu nàng không nên chọn cái lều trại ở xa nhất này mới phải!

Bước vào doanh trướng ấm áp, Tiểu Khuynh nhẹ nhõm thở phào. Từ bàn chính, Hách Liên Phách Thiên ngẩng lên, thanh âm nhẹ nhàng:

“Tiểu tướng quân, lại đến muộn!”

Tiểu Khuynh làm như không chú ý đến câu nói của hắn, nàng bước nhanh tới chỗ của mình, ung dung ngồi xuống. Nhìn thấy trên bàn trước mặt mình không có trà nóng, Tiểu Khuynh quay sang một tiểu binh gần đó, ra hiệu với hắn. Tiểu binh hiểu ý, tiến lên định châm trà cho nàng, nhưng chợt nhận ra trà đã hết. Tiểu binh vội vàng chạy ra ngoài để châm bình trà mới. Tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong có vài phút.

Quay trở lại, Tiểu Khuynh hướng ánh mắt hau háu nhìn ly trà bốc khói trước mặt Lưu Chấn Phi, lại nhìn hắn. Lưu tướng quân hiểu ý, mỉm cười đặt ly trà trước mặt nàng:

“Ngươi uống đi, ta vẫn chưa động đến đâu!”

Cười cười, Tiểu Khuynh gật đầu:

“Đa tạ, người huynh đệ!”

Nàng xuýt xoa đem trà nóng uống vào, hoàn toàn không có để ý đến có hai đạo ánh mắt cứ hướng chằm chằm vào mình. Sau khi trà nóng đã vào bụng, cảm thấy khá hơn, Tiểu Khuynh mới bắt đầu xem xét đến chính sự. Nhìn đống công văn chất trên bàn, Tiểu Khuynh hơi gật gù, bắt đầu cầm lên xem, từng tập một.

“Xin lỗi!” .”Bốp!”

Một tiểu binh nhìn có vẻ gầy nhỏ đi lóng ngóng trên đường, hết đụng người này lại va người kia. Có một vài binh sĩ nhíu mày, nhưng rồi cũng không để ý tới. Tiểu binh kia âm thầm thở dài một hơi, kéo mũ sụp xuống che mặt, lại vội vã bước đi. Phía sau một lều trại lớn, một binh sĩ quấn trong tấm áo choàng dày bằng lông thú, đang say sưa gà gật.

Tiểu Vân hơi ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy một lều trại hơi vắng người, nàng nhanh chóng đi về phía đó. Bước vào trong lều, không khí ấm áp khiến bả vai căng cứng của nàng thoáng thả lỏng. Một thứ mùi quen thuộc thoảng qua mũi nàng. Theo bản năng, Tiểu Vân đi sâu vào bên trong lều. Mùi hương càng lúc càng đậm đà, Tiểu Vân thoải mái hít sâu một hơi. Là mùi trà! Bước vào gian trong, Tiểu Vân thầm nghĩ. Đây hẳn là nơi phụ trách trà nước cho toàn quân doanh. Nàng nhìn từng ấm nước sôi trên bếp, xung quanh lều có những cái nia vừa đựng đầy các loại lá trà. Ngón tay Tiểu Vân chạm khẽ vào các lá trà. Hầu hết trà ở đây đều là trà thảo mộc, có tác dụng giữ ấm cơ thể. Cái này hẳn do Tiểu Khuynh chỉ đạo. Quay lại nhìn mấy ấm nước sôi, Tiểu Vân cau mày. Độ lửa không vừa vặn, nước đun như thế này thì làm sao pha được trà ngon chứ? Nhíu mày không chút hài lòng, Tiểu Vân cúi người, dùng kẹp gắp bớt than ra, chỉnh độ lửa cho vừa vặn. Đúng lúc này, cửa lều mở ra, một tiểu binh tay cầm bình trà bước vào. Hắn gọi to:

“A Trần, A Trần, có trà chưa?”

Tiểu Vân giật mình, luống cuống tay chân, nàng nhìn quanh, không có chỗ nào để trốn cả! Tiểu binh kia lúc này đã vào trong, vẫn tiếp tục gọi:

“A Trần... Ơ, ngươi là ai vậy!”

Hơi mất bình tĩnh, Tiểu Vân lúng túng đáp vội:

“Ta ... ta... ta là phụ tá mới đến!”

Tiểu binh hơi nghi ngờ nhìn nàng:

“Phụ tá sao? Tại sao ta chưa bao giờ thấy ngươi?”

Tiểu Vân cố gắng mỉm cười:

“Đó là vì ta mới đến, ngươi không biết là phải thôi!”

Tiểu binh gãi đầu gãi tai, cũng không tiếp tục truy vấn. Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ, nhưng hắn cũng đưa cho nàng ấm trà:

“Đây, ngươi mau rót trà đi. Tiểu tướng quân yêu cầu đấy!”

Đón lấy cái ấm nhỏ, Tiểu Vân nhúm ít lá trà bỏ vào, thử qua một lượt nước nóng rồi mới pha. Động tác của nàng thành thạo như đã từng làm qua cả trăm lần, tiểu binh kia nhìn mà cũng phải kinh ngạc. Kĩ thuật pha trà này, A Trần kia có học cả trăm năm cũng không theo kịp. Hắn kiếm đâu ra một phụ tá tài giỏi như vậy chứ?

Trà pha xong tỏa hương thơm nức mũi, tiểu binh kia căng hết lỗ mũi ra, tham lam hít lấy hương trà thơm ngát. Tiểu Vân cầm ấm trà quay trở lại, mỉm cười giao cho hắn:

“Đây, xong rồi!”

Tiểu binh ngất ngây cầm ấm trà bước ra cửa, nhưng đột nhiên hắn ôm bụng, đặt ấm trà qua một bên, sắc mặt đỏ bừng. Tiểu Vân quan tâm hỏi:

“Ngươi sao vậy?”

Tiểu binh vẫy vẫy tay, chỉ vào ấm trà, nói nhanh:

“Trà sắp nguội rồi, ngươi mau đem đến doanh trướng cho Tiểu tướng quân đi! Ta... ta đi có chút việc!”

Nói xong, tiểu binh hướng ngoài cửa chạy biến. Tiểu Vân ngơ ngác nhìn cửa lều phất lên lại hạ xuống, nàng cầm ấm trà nóng, cất bước đi ra ngoài. Đường tới doanh trướng không quá xa, lại dễ tìm. Chỉ cần đứng ở đây, tìm cái nóc lều cao nhất có cắm cờ hiệu, đó chính là doanh trướng. Với ấm trà trên tay, một đường nàng đi không gặp chút trở ngại nào cả. Chỉ là, diện mạo của nàng quá bắt mắt, dọc đường thu hút không ít ánh nhìn tò mò của binh lính. Có vài người đứng lại chỉ trỏ gì đó, Tiểu Vân chột dạ, kéo mũ xuống thấp hơn, bước đi nhanh hẳn lên. Đến trước cửa quân trướng, tiểu binh canh cửa nhìn nàng một lượt rồi gật đầu, mở cửa lều cho nàng đi vào.

Bên trong lều ấm áp, lại có rất nhiều người, cố tỏ ra trấn định, Tiểu Vân đi nhanh đến chỗ của Tiểu Khuynh, đem trà rót vào chén trước mặt nàng. Không phải do quá hấp tấp hay tại nàng xui xẻo, nước trà bị sánh ra khỏi ấm, rơi trúng tay Tiểu Khuynh. Bị bất ngờ, Tiểu Khuynh cau mày, nhưng nàng chỉ xuýt xoa khe khẽ. Nhưng chút ít ý tứ này của nàng chẳng thấm vào đâu, người trong trướng toàn là người có thính lực tốt, dù tiếng của nàng đã nhỏ hết cỡ, vẫn bị một hai người nghe thấy. Gần như lập tức, một bàn tay to lớn chộp lấy tay của nàng, rồi hai giọng nói đồng loạt thốt lên:

“Ngươi có sao không?”

Tất cả mọi người đều chững lại. Chủ nhân của hai thanh âm kia cũng vậy. Hách Liên Phách Thiên nhìn Lưu Chấn Phi, Lưu Chấn Phi cũng nhìn lại, dường như trong mắt còn có vẻ kinh ngạc. Không ai bảo ai, các tướng quân khác đều im thin thít. Riêng Tiểu Khuynh thì không. Nàng đưa mắt nhìn quanh, từ Hách Liên Phách Thiên sang Lưu Chấn Phi, cuối cùng, ngoái lại sau nhìn tiểu binh đang ôm ấm nước sôi đứng run run đằng sau. Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng lại trong veo như cũ. Quay đầu lại, nàng nhìn bàn tay đang bị giữ chặt ra, lúc này có chút rát, đưa tay còn lại lên chắn giữa gương mặt của hai nam nhân, mở miệng:

“Cắt! Hai vị, ngắm nhau vậy đủ chưa?”

Giật mình, Hách Liên Phách Thiên và Lưu Chấn Phi đều hồi thần, cùng quay lại nhìn nàng. Không để Hách Liên Phách Thiên mở miệng, Lưu Chấn Phi đã lên tiếng trước:

“Tiểu Khuynh, tay ngươi có làm sao không?”

“ ta á?” Tiểu Khuynh rút nhanh tay về, lắc lắc đầu “Không có chi, không có chi!”

Quay sang tiểu binh đứng sau:

“Ngươi lui ra trước đi, không cần châm trà nữa đâu!”

Tiểu binh kia run lên một cái, vội vàng đáp dạ rồi lui ra ngoài. Xong xuôi, Tiểu Khuynh lại ngồi xuống, bộ dạng thực bình thản tiếp tục giở xem báo cáo, gương mặt lại trở về vẻ lạnh nhạt bình thường. Hai nam nhân nhìn thoáng qua nhau, cũng liền ngồi xuống. Bên trong doanh không ai nói câu nào, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng lật giấy loạt soạt.

Lui ra khỏi doanh trướng, Tiểu Vân ôm bụng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhìn quanh ngó quất một chút, nàng vội vàng rời đi. May mà Tiểu Khuynh không có phát hiện, nếu không là chết chắc rồi! Sờ sờ khuôn mặt trơn láng của mình, Tiểu Vân mím môi. Xem ra phải nghĩ cách che đi gương mặt này mới được.

Rời khỏi doanh trướng, Tiểu Khuynh rảo bước quay về lều. Đang đi, bất chợt, khóe mắt nàng liếc thấy một thân ảnh quen thuộc. Ngạc nhiên, Tiểu Khuynh lập tức đổi hướng, vội vàng đi theo. Nàng thấy thân ảnh trước mặt lóng ngóng đi trên đường, ngó quanh ngó quất vô cùng khả nghi, lại còn đụng người này đụng người kia, vô cùng buồn cười. Bước nhanh một chút, Tiểu Khuynh đi đến gần người kia, mở miệng:

“Binh sĩ kia, đứng lại!”

Thân mình Tiểu Vân căng cứng, cước bộ chậm lại rồi dừng hẳn. Rốt cuộc cũng không thoát được rồi! Nhắm chặt hai mắt, Tiểu Vân nghĩ thầm. Tiểu Khuynh rảo bước đi trước, vòng qua đứng trước mặt người kia. Cười cười, Tiểu Khuynh mở miệng:

“Ngẩng lên!”

Tiểu Vân cúi đầu, chần chờ. Tiểu Khuynh gian xảo cười, ra vẻ nghiêm nghị nói:

“À, xem ra bổn tướng sắp lập công lớn rồi. Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta! Hắn là gian tế đột nhập quân doanh!”

Mặt Tiểu Vân cắt không còn giọt máu, nàng hốt hoảng ngẩng đầu lên, lắp bắp:

“Khoan... khoan, Tiểu Khuynh! Là mình, Tiểu Vân đây mà!”

Nhìn khuôn mặt đen nhẻm dưới cái mũ, Tiểu Khuynh cau mày:

“Ngươi đang làm gì ở doanh trại vậy, Tiểu Vân?”

Tiểu Vân ngượng ngùng cúi đầu:

“Ta... ta... cái này. Lúc nào đó sẽ cho ngươi biết sau! Bây giờ thì đừng hỏi!”

Tiểu Khuynh nheo mắt:

“Sao lúc vừa rồi ta gọi ngươi không trả lời? Báo hại ta còn nghĩ ngươi là gian tế nữa đó!”

Tiểu Vân trừng nàng một cái:

“Rõ ràng ngươi biết rồi lại còn bày đặt. Báo hại ta bị một phen hết hồn!”

Tiểu Khuynh cười cười:

“Được rồi, được rồi! Nhưng sao ngươi lại trong bộ dạng này?” Còn trát bùn lên mặt nữa?

“Ta... ta sợ “gay”...” Tiểu Vân ấp úng.

“Hửm?”

“Là.. là... mấy cái binh lính thích.... nam nhân ấy...” Càng nói, đầu Tiểu Vân cúi càng thấp.

Nghe vậy, Tiểu Khuynh cười gằn:

“Yên tâm, ở đây ta lớn nhất! Có đồng tính cũng không để hắn gặp ngươi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio