“La la la...” Hôm nay tâm tình Tiểu Cẩn phá lệ rất tốt, mới sáng sớm đã không ngừng lẩm bẩm hát, thỉnh thoảng lại cười rộ lên như bị bệnh động kinh. Tiểu Tuyết vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc tò mò quá không chịu được bèn hỏi:
“Tiểu Cẩn, có chuyện gì mà mới sáng sớm ra ngươi đã vui vẻ vậy?”
Tiểu Cẩn quay đầu lại, hai vành mắt cong cong đáng yêu, lúc lắc đầu đáp:
“Hôm nay Tiểu Liên đã hứa sẽ dẫn ta lên núi sau thôn săn thú. Mặc dù bây giờ vẫn có tuyết, nhưng cáo tuyết và thỏ tuyết đã xuất hiện rồi. Hôm vừa rồi Ngưu thúc thúc mới săn được hai con cáo tuyết, đãi chúng ta một bữa no nê đó!”
Ngưu thúc thúc là một bệnh nhân đã được chữa khỏi bệnh ở trong thôn. Lúc trước ông làm nghề săn bắn trên núi, nhưng vì mắc bệnh nên phải ở nhà, vợ con đều mất cả do bệnh nặng. Sau khi bệnh được chữa khỏi, ông lại tiếp tục nghiệp săn của mình. Còn Tiểu Liên, dĩ nhiên chính là anh chàng Cổ Tương Liên kia rồi. Trong thôn này chẳng ai không biết vị thiếu chủ ấy thích Tiểu Cẩn nhà nàng, thỉnh thoảng hai người lại đi đây đi đó chơi với nhau, chẳng qua Tiểu Cẩn tâm tính tiểu hài tử, người đối với nàng ấy tốt, nàng ấy đều quy người ta thành hảo bằng hữu, chưa từng nghĩ tới sâu xa hơn.
Nghe Tiểu Cẩn nói muốn lên núi săn thú, Tiểu Tuyết tính toán một chút, quyết định đi theo. Không phải là nàng muốn làm kì đà cản mũi hay gì, số cây thuốc nàng trồng trong tuyết trên núi bây giờ có lẽ thu hoạch được rồi, nàng phải đi xem một chút.
Suốt dọc đường đi, Tiểu Tuyết im lặng thăm thú địa hình, lại càng không xen vào cuộc trò chuyện sôi nổi giữa hai người bên cạnh. Kể ra Cổ Tương Liên cũng rất tốt, tính cách cũng hâm hâm như Tiểu Cẩn nhà các nàng, gia thế được, dung mạo lại tuấn tú ưa nhìn, không có “hồng nhan họa thủy” như vị ở trong thành phủ kia, nhưng như vậy lại an toàn hơn nhiều lắm. Chỉ là, aizz, lang có ý mà thiếp vô tình, cái này cũng chỉ có thể trách số Cổ Tương Liên quá bạc, thích ai không thích lại nhằm đúng Tiểu Cẩn, xem ra hắn chính là đã định kết cục làm kẻ thất tình rồi!
Đến một đoạn rẽ, ba người chia làm hai nhóm đi về hai hướng, Tiểu Cẩn cùng Cổ Tương Liên đi một hướng, Tiểu Tuyết xách giỏ đựng thuốc đi một hướng.
Tiểu Cẩn trên vai đeo ống cung tên, hai tay ôm một chiếc cung tên màu đen, miệng cười thích ý, hai vành mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm. Lần đầu tiên được đi lên núi săn thú, tâm trạng nàng vô cùng kích động. Cổ Tương Liên đi ở bên cạnh nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch cùng vui vẻ, chốc chốc lại cẩn thận đỡ Tiểu Cẩn không cẩn thận bị trượt chân, không ngừng than thở:
“Ai, Tiểu Cẩn, ngươi đi đứng cẩn thận một chút, ngã là sẽ đau đấy!”
Tiểu Cẩn cười híp mắt, vô cùng vui vẻ mở miệng;
“Chỉ đau mỗi cái mông thôi thì ta chẳng sao cả! Tiểu Liên, a nhìn nhìn, là cáo, là cáo đó!”
Cổ Tương Liên đang bị lời của nàng làm cho sững sờ, phút chốc nghe Tiểu Cẩn hô lên, hắn giật mình hồi thần, quay đầu qua nhìn, quả nhiên ở phía xa, có hai con cáo tuyết đang lẩn trốn. Cổ Tương Liên rút xuống một mũi tên, lắp vào cung, căng dây. Mũi tên vun vút lao đi, hai con cáo chạy không thoát, liền bị mũi tên lấy mạng. Tiểu Cẩn hai mắt phát sáng nhìn Cổ Tương Liên, không ngừng trầm trồ:
“Oa, hảo lợi hại, hảo soái a! Tiểu Liên, ngươi thật là cool ngầu!”
Cổ Tương Liên nhìn nàng, nháy mắt mấy cái, không hiểu. Ngôn ngữ của nàng quả thực kì quái, có rất nhiều câu nàng nói mà hắn nghe không tài nào hiểu được.
Biết mình nói hớ, Tiểu Cẩn theo bản năng che miệng, lấm lét nhìn Cổ Tương Liên một cái, nhanh nhẹn chạy lên trước, cầm hai con cáo bị xuyên vào một mũi tên, bộ lông cáo trắng nhuộm đỏ một mảnh, nàng chắt lưỡi tiếc rẻ:
“Tiểu Liên thật chẳng biết thời thế gì cả. Bộ lông cáo đẹp thế này, bây giờ thì hỏng hoàn toàn rồi! Chậc, anh hùng rơm!”
Cổ Tương Liên ở phía sau vừa đi tới, nghe vậy sờ sờ mũi bất đắc dĩ, chẳng biết phải nói làm sao. Tiểu Cẩn vung tay, ném hai con cáo cho Cổ Tương Liên, hùng dũng nhấc chân đi về phía trước, miệng hô to:
“Đi, anh em, hôm nay ta phải săn được một con gấu lớn!”
Cổ Tương Liên bắt lấy hai con cáo nàng ném tới, lắc đầu cười khổ. Gấu còn chưa hết kì ngủ đông, lấy đâu ra mà cho nàng săn?
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong. Tiểu Cẩn đi trước, Cổ Tương Liên đi ở phía sau. Ống tên của Cổ Tương Liên đã gần hết, trên tay hắn ôm đầy con vật lớn nhỏ, mà ống tên của Tiểu Cẩn vẫn còn nguyên, trên người nàng một vết máu cũng không dính.
Trong lúc đang ngó nghiêng xung quanh, hai mắt Tiểu Cẩn bắt gặp một cái gì đó lướt qua lùm cây. Bản tính tò mò nổi lên, Tiểu Cẩn liếc qua Cổ Tương Liên, thấy hắn đang bận ngắm bắn gì đó, nàng không tiện lên tiếng quấy rầy, vậy là Tiểu Cẩn lén lút một mình rời đi. Nàng đuổi theo cái vật thể lạ đó khá lâu, cho đến khi cái vật đó dừng lại. Từ trong lùm cây nhìn ra, Tiểu Cẩn nhác thấy một màu đen tuyền lấp ló, hơn nữa hình như màu đen là của một thứ gì đó rất lông lá. Không lẽ... là gấu? Tinh quang trong đầu vừa chuyển, Tiểu Cẩn tâm tình kích động không để đâu cho hết. Nàng vội vàng rút một mũi tên xuống lắp vào cung, học theo cách của Cổ Tương Liên kéo căng dây, nhưng nàng kéo mãi mà dây mới chỉ căng được một nửa, khi bắn ra, mũi tên bay còn chưa được cm liền rơi xuống đất. Tiểu Cẩn thở dài, lại kéo một cung tên nữa, mũi tên này bay đi cũng không hơn được là bao, cũng chưa được quá cm liền rơi. Tiểu Cẩn thất vọng ra mặt. Chẳng lẽ lần nào cũng không được? Con mồi đang ở ngay trước mắt mà... Ngồi chán nản một lúc, Tiểu Cẩn dã tâm lại hừng hực, nàng kiên quyết rút ra một mũi tên, lần này ngắm chuẩn, không thể lại chệch được lần nữa. Không phụ công sức nàng kéo đau cả tay, mũi tên xác thực lao đi, nhưng được nửa đường đột nhiên đổi hướng, đâm thẳng xuống dưới. Một tiếng hét thảm vang lên, Tiểu Cẩn trố mắt. Gấu biết kêu tiếng người? Ố Ồ Ô, sinh vật lạ, mau bắt, mau bắt! Tâm tình hừng hực trỗi dậy, Tiểu Cẩn ngồi bật người dậy, phóng rất nhanh qua bụi cỏ về phía ấy. Nhưng đến nơi rồi, nàng lại chẳng thấy gì cả. Tiểu Cẩn dáo dác nhìn quanh, lẩm bẩm:
“Gấu đâu rồi a, đâu rồi nhỉ, vừa nãy rõ ràng là bắn trúng, nó còn kêu thảm thiết mà...”
Lời nói của nàng nghẹn cứng lại trong cổ họng. Trên mặt cỏ cách đó không xa, một nam nhân mặc y phục đỏ rực đang ôm chân lăn lộn. Mà cắm chễm chệ trên chân hắn, chính là mũi tên của nàng. Tiểu Cẩn ôm cung tên đi tới, cúi người hỏi:
“Vị nhân huynh này, huynh có sao không a?”
Nam nhân kia dừng hẳn động tác, quay mặt lại. Vừa nhìn đến dung mạo người này, Tiểu Cẩn không nhịn được than thầm: “Lẽ nào số đào hoa của bổn cô nương lớn đến thế, bắn bậy bắn bạ, không bắn trúng gấu mà lại câu được một đại yêu nghiệt?”
Nam nhân kia vừa nhìn thấy là nàng, nhất thời sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn thấy nàng ôm cung tên trong tay, hắn không nhịn được mà gầm lên:
“Ngươi!”
Tiểu Cẩn bị dọa cho giật mình, gan nhỏ vội vàng lui lại hai bước, mặt mũi trắng bệch. Nam nhân này không phải đại yêu nghiệt nữa, mà chính là đại hỗn đản chuyên rống người thôi!
“Sao ngươi lại ở đây?” Nam nhân sức lực lớn gào thật to.
“Hở?” Tiểu Cẩn nháy nháy mắt mấy cái, mơ hồ hỏi lại.
“Đừng giả ngốc với bổn vương, Vân Cẩn Cẩn!”
Tiểu Cẩn ngớ ra, hỏi lại:
“Ách, sao ngài lại biết tên ta?”
“Vân Cẩn Cẩn!” Hách Liên Vân Thiên tức một bụng hỏa không có chỗ phát, đem hết sức mình rống thật lớn.
“Úi!” Tiểu Cẩn không nhịn được che lỗ tai lại. Nàng trề môi, nhỏ giọng oán hận: “ Ta biết tên ta vô cùng hay, vô cùng đẹp, chính là người nghe người thích, nhưng đây là rừng rú âm u, ngài rống lớn như vậy làm gì a? Nếu đã thích tên ta đến vậy, thì dùng bút viết lên khăn tay sau đó mang theo bên mình có phải tốt hơn không? Ngài không thấy đau cổ họng nhưng cũng phải nghĩ cho lỗ tai của người khác nữa chứ?”
Nhịn xuống vô vàn lửa giận trong lòng, hai mắt Hách Liên Vân Thiên trợn lên, hung ác hỏi:
“Xú nữ nhân, sao ngươi lại ở đây?”
Nghe hắn hỏi vậy, Tiểu Cẩn liếc một chút mũi tên đang cắm trên đùi hắn, tự mình thưởng thức tài nghệ bản thân. Nàng ngắm bắn rất là lợi hại nha. Mũi tên kia chỉ cần dịch đi vài ly, không nghi ngờ gì sau này nam nhân trước mắt sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Bất quá, nàng thở dài, thanh âm bi thương vạn lần cảm khái:
“Ai, bản cô nương vốn là muốn đi săn gấu, tưởng đã săn được, ai dè...” Liếc hắn một cái, nàng tỏ vẻ tiếc nuối nói:
“... Lại săn được một lão nam nhân mặt mũi như yêu nghiệt lại còn thích rống người! Chậc, lão thiên gia thực phũ quá mà!”
“Ngươi... ngươi...” Hách Liên Vân Thiên hai mắt trợn to, vẻ mặt bất khả tư nghị, hồi lâu mới lắp bắp:
“ Ngươi nhầm bổn vương với gấu?”
Tiểu Cẩn mặt như đưa đám, buồn rầu nhìn mũi tên cắm trên chân hắn, rất thật thà gật gật đầu nhỏ:
“Ai biết được chứ... ta chẳng qua là nhìn thấy một đám lông lá đen đen nên nhầm là gấu... ai biết được là ngươi...”
“Vân Cẩn Cẩn!” Hách Liên Vân Thiên phẫn hận rống to, hận không thể xé xác cái nữ nhân trước mặt ra ngay lập tức “ Ngươi xem bản vương như vậy mà cũng có thể nhầm với gấu được? Ngươi nhìn một đại nam nhân toàn thân hảo suất như bản vương, soái khí đầy mình như bản vương, ngọc thụ lâm phong như bản vương, anh tuấn tiêu sái @R$$^$^&&... (lược bỏ một nghìn từ tự kỉ của Vân Thiên đại ca) mà cũng có thể nhầm thành gấu được sao? Hả? Hả?”
Lớn như Tiểu Cẩn đã bao giờ bị người ta rống thẳng vào mặt như vậy, còn là hung dữ trừng mắt với mình, “xoát” một cái, nước mắt cứ vậy không phanh mà chảy xuống, nàng “hức hức” hai tiếng, bất chợt khóc òa lên. Hách Liên Vân Thiên trong nháy mắt liền đơ ra, sau đó là tay chân bắt đầu luống cuống. Trước đây, nếu gặp cảnh này, hắn chỉ cần kéo đối phương vào lòng, cẩn thận hôn lên mặt nàng, dùng vài lời an ủi dụ dỗ nùng tình mật ý, đối phương chính là chưa ra quân đã thất thủ, nước mắt trên mặt giống như có cánh tự động bay hết, lại ngoan hiền như cũ tựa vào lòng hắn. Nhưng mà lúc này.... “Nữ nhân ngoan hiền” lại chính là thủ phạm bắn tên vào chân hắn, hại hắn bị thương, còn đại nam nhân ra tay bảo hộ an ủi nữ tử yếu đuối là hắn thì lại luống cuống tay chân ở đây chờ người tới cứu. Chậc, thời vận sao lại suy thoái tới mức này a?
Tiểu Cẩn vẫn khóc rấm rức, nàng vất cả cung tên, ngồi sụp xuống, hai tay ôm vai run run, có vẻ vô cùng ủy khuất. Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc đành phải giơ tay đầu hàng, cam chịu mở miệng an ủi:
“Đừng khóc nữa a!”
Hai vai Tiểu Cẩn run run, giọng nói đặc nghẹt:
“Ngươi... rống người... hức hức... đồ hung ác.... hỗn đản... hức hức...”
Hách Liên Vân Thiên đau đầu rồi. Hắn mềm giọng, hết sức dỗ dành:
“Được rồi, được rồi, là bản vương sai, ngươi đừng khóc nữa! Bản vương nhận lỗi với ngươi, được chưa? Đừng khóc nữa a!”
Phong độ nam nhân không cho phép hắn để nữ nhân chịu ủy khuất trước mặt mình!
Tiểu Cẩn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước đỏ hồng, đầu mũi đỏ ửng, trên mặt đầy nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng thương. Nhìn vẻ mặt nàng thế này, không hiểu sao Hách Liên Vân Thiên lại có chút không được tự nhiên quay mặt đi. Vừa rồi, vừa rồi, rõ ràng tim hắn đập lỡ một nhịp...
Tiểu Cẩn khóc đã rồi, nàng rút khăn tay ra lau mặt, sau đó xì mũi vài cái, lại đem khăn cất đi, lúc này mới cầm lên cung tên trên đất, xoay người chuẩn bị bỏ đi. Hách Liên Vân Thiên thấy vậy vội vàng lên tiếng;
“Này, khoan đi đã!” Nàng lại cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Tiểu Cẩn quay đầu lại, hít mũi hỏi:
“Ngài còn cần cái gì sao?”
Hách Liên Vân Thiên dằn lại tính tình, cắn răng đáp:
“Ngươi hại ta bị thương rồi, không định chịu trách nhiệm sao?”
Lúc này Tiểu Cẩn mới lại để ý vết thương trên chân hắn, nàng không chút do dự đáp:
“Ta đi tìm Tiểu Tuyết đến chữa cho ngài!”
Thấy nàng lại định quay người đi, Hách Liên Vân Thiên thật sự hồ nghi nàng có hay không tìm người đến? Hoặc là trực tiếp vất hắn ở đây luôn? Đáng giận! Biết vậy lúc ra phủ hắn nên mang theo Vô Ảnh hoặc Vô Tung, bây giờ cũng không phải rơi vào tình trạng “gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay” này!
“Ngươi cứ định để bản vương nằm đây sao?”
“Ừ!” Tiểu Cẩn lập tức gật đầu, không có chút gì để ý.
“...”
Một lát sau...
“Ngài nặng kinh khủng!” Tiểu Cẩn một bên đỡ Hách Liên Vân Thiên bị thương ở chân, một bên giữ chặt cung tên trên vai để không bị rơi xuống, vừa lết từng bước vừa ca thán.
“Nếu không phải ngươi bắn bản vương bị thương, ngươi cần phải khổ sở vậy sao?” Hách Liên Vân Thiên tựa nửa thân mình vào thân hình mảnh dẻ của nàng, khóe môi nhếch lên cười như không cười. Không nghĩ tới, tiểu nữ nhân này thân hình nhỏ nhắn thật đáng yêu, trên người nàng không đậm mùi son phấn như những khuê gia nữ tử hắn từng gặp, mà nhàn nhạt có mùi trái cây rất ngọt ngào, khiến hắn kìm lòng không đậu, rất muốn... Sắc mặt Hách Liên Vân Thiên co quắp, hắn lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ không lành mạnh vừa xuất hiện. Nữ tử giảo hoạt mà hung dữ như cọp mẹ này, làm sao hắn có thể nảy sinh ý nghĩ đó với nàng được chứ? Thật đúng là quỷ ám mà!
“Chậc, ngài phải giảm cân đi a!” Tiểu Cẩn không chú ý đến vẻ mặt của hắn, nàng chỉ tiếp tục ca thán.
Sắc mặt mỗ vương gia lập tức co quắp. Giảm cân? Lời này mà nàng cũng nói được?
Hai người khó khăn nhích bước, vừa ra khỏi lùm cây rậm rạp liền gặp được Cổ Tương Liên đang vội vàng chạy lại. Vừa nhìn thấy Cổ Tương Liên, Tiểu Cẩn giống như gặp được cứu tinh, sung sướng kêu to:
“Tiểu Liên a, cứu mạng!”
Tiểu Liên? Ánh mắt Hách Liên Phách Thiên nhìn qua Cổ Tương Liên, lại nhìn Tiểu Cẩn, không rõ trong lòng có tư vị gì nữa. Tiểu Liên? Nàng cùng nam nhân này cư nhiên gọi nhau thân thiết vậy?
“Tiểu Cẩn...” Cổ Tương Liên lo lắng chạy tới, nhưng lúc nhìn thấy nam nhân đang dựa vào người nàng, ánh mắt hắn thoáng nghi ngờ “ Vị này là...”
Tiểu Cẩn nóng nảy ngắt lời hắn:
“Tiểu Liên a, đừng đứng ngốc ở đó nữa, nặng quá, mau giúp giúp a...”
Nghe vậy, Cổ Tương Liên vội vàng đứng thẳng lên, đi tới trước, vươn tay muốn đỡ Hách Liên Vân Thiên từ tay nàng, nhưng vị nào đó lại không chịu. Hách Liên Vân Thiên một tay dời xuống ôm chặt eo Tiểu Cẩn, tay còn lại vòng qua cổ ôm chặt vai nàng, một đôi mắt như chứa lửa gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gằn giọng:
“Nàng là người làm bản vương bị thương, nàng phải chịu trách nhiệm với bản vương!”
Tiểu Cẩn đau khổ kêu than:
“Nhưng ngài rất nặng a, xương cốt tiểu nữ tử ta yếu lắm, không đỡ nổi ngài nữa đâu! Ít nhất ngài cũng phải để ta nghỉ ngơi một chút đã chứ?”
Eo lưng đau nhức, cổ và bả vai mỏi nhừ, hắn mà còn không buông ra là nàng sẽ hất hắn xuống đất đấy!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng, Hách Liên Vân Thiên thoáng thả lỏng ra, không nhìn đến cánh tay giơ ra định đỡ của Cổ Tương Liên, tự mình lê cái chân bị thương đã băng bó qua loa đến ngồi một bên. Cổ Tương Liên có chút xấu hổ thu tay lại, nhưng ngay lập tức hắn liền không để ý đến Hách Liên Vân Thiên nữa, nhanh chóng chạy sang chỗ Tiểu Cẩn.
Nàng ngồi trên một tảng đá mòn, đưa tay nắn nắn bóp bóp hai cánh tay mỏi nhừ, thấy Cổ Tương Liên chạy tới, Tiểu Cẩn mếu máo:
“Tiểu Liên, hảo mỏi a!”
Cổ Tương Liên trong mắt tràn đầy đau lòng, lo lắng hỏi:
“Có cần ta bóp vai cho không?”
“Có dịch vụ massage miễn phí, ngu gì không hưởng?” Tiểu Cẩn lẩm bẩm nói thầm, thân thủ chọn một tư thế ngồi thoải mái, an tĩnh để Cổ Tương Liên bóp vai giúp nàng. Mà ngồi ở đối diện, hai mắt Ngũ vương gia có nguy cơ phóng ra liệt hỏa, vô cùng khủng bố. Nữ nhân kia, nữ nhân kia, nàng cư nhiên để nam nhân khác chạm vào người mình? Nàng có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?
Liếc thấy sắc mặt thối không thể tả của Ngũ vương gia, Tiểu Cẩn phất phất tay nói:
“Vương gia ráng chịu đựng, để lát nữa Tiểu Liên dìu ngài đi tìm đại phu! Thứ lỗi tiểu nữ tử ta bất lực!”
“Không cần!” Hách Liên Vân Thiên không cần nghĩ ngợi trực tiếp phun ra.
“Không cần? Vậy xem ra Vương gia đã tìm được cách thức để xuống núi mà không cần nhờ người giúp đỡ rồi!” Tiểu Cẩn vô cùng vui vẻ reo lên.
“Không! Ngươi dìu bản vương xuống núi!” Câu nói tiếp theo của Ngũ vương gia lập tức đập cho Tiểu Cẩn một phát, nàng ỉu xìu, khóc không ra nước mắt:
“Tại sao a? Ta chỉ là nữ hài thôi mà...”
“Ở trên núi...” Hách Liên Vân Thiên lập tức kéo dài giọng.
“Ta dìu! Ta dìu! Hu Hu!” Tiểu Cẩn cúi đầu, không tiếng động gào to. Ô ô, nàng chỉ muốn đập đầu vào cây mà chết luôn cho xong!
Tiểu Tuyết ngồi xổm trên đất, chăm chú lựa cây thuốc. Cây thuốc trồng trong tuyết có thể giữ khá lâu trước khi được phơi khô, lúc nàng đến đây đã chú ý đến ngọn núi tuyết ở sau thôn này rồi, thăm thú vài lần mới xác định, nơi này thực sự rất thích hợp để nàng chăm sóc mấy cây thuốc của mình. Xung quanh đều đã được nàng cất công rào lại bằng cọc nhọn, đảm bảo thú rừng trên núi này không thể xông vào phá cây thuốc của nàng được. Cho hết số thuốc đã hái vào trong giỏ, lại thu dọn một chút, Tiểu Tuyết đi ra khỏi vườn, đóng cửa lại, nhưng khi vừa quay người, thân thủ đã bị chặn lại. Lạnh lùng nhìn hai nam nhân vẻ mặt không có ý tốt đang chắn đường mình, Tiểu Tuyết bình thản mở miệng:
“Tránh đường!”
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, nàng dám cá người tới hoàn toàn không hề có ý tốt!
Một trong hai nam nhân cười gian, tiến lên phía trước, thân thủ muốn đưa tay ra vuốt má nàng, bị Tiểu Tuyết nhanh nhẹn gạt phắt ra. Nàng lùi về sau, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Hai nam nhân đảo mắt nhìn phục trang đơn giản trên người nàng, lại dùng ánh mắt thèm khát đảo qua khuôn mặt thanh lệ mà lạnh lùng, không nhịn được nuốt nước miếng. Một gã nhìn có vẻ lớn hơn, vẻ mặt dâm tục mở miệng:
“Tiểu mĩ nhân, theo gia về nhà, gia nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng a!”
Tiểu Tuyết mặt không đổi sắc, lạnh lùng hỏi:
“Các ngươi không phải người nơi này! Là kẻ nào đã sai các ngươi đến đây?”
Người trong thôn nàng đều đã tiếp xúc qua, tuyệt đối không có người nào giống như hai kẻ trước mặt này. Vậy nên, bọn hắn chỉ có thể là người từ bên ngoài. Biết được nơi nàng trồng thuốc, lại cố ý sắp đặt chạy đến chặn đường nàng giở trò hạ tiện, còn không phải có người cố ý hãm hại nàng đi?
Hai nam nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng cảm giác được một trận hàn ý dâng lên từ dưới lòng bàn chân. Nữ nhân này, ánh mắt thật sự không tầm thường. Có phải bọn hắn đã trêu chọc phải người không nên chọc vào rồi không?
Tiểu Tuyết vẫn lẳng lặng đứng nơi đó, ánh mắt dường như không đặt tại bất kì nơi nào, nhưng trong lơ đãng quét qua lại thu hết toàn bộ động tĩnh xung quanh nơi này lại. Nấp ở một bên xem trò hay? Được, nếu đã muốn xem diễn, nàng cũng không ngại diễn một màn cho bọn họ xem!
“Không cần phải hỏi nhiều, ngươi chỉ cần biết, nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn nghe lời, có thể bản lão gia sẽ thương tiếc mà nhẹ nhàng với ngươi, còn nếu không...” Hai nam nhân đã bàn xét xong xuôi, một kẻ hung hăng lên tiếng, vừa nói, trong tay cũng xuất hiện một thanh chủy thủ, rất có bộ dáng đe dọa nhìn nàng.
Tiểu Tuyết trừng mắt, cười lạnh:
“Chỉ bằng các ngươi? Còn không biết tự nhìn lại mình xem có bao nhiêu hạ tiện! Đối với những kẻ chỉ biết cúp đuôi làm theo lời người khác như các ngươi, bản cô nương chính là khinh thường tận xương! Tốt thôi, các ngươi muốn động thủ chứ gì, có giỏi thì cứ xông lên, bản cô nương không ngại cùng các ngươi ngoạn!”
Nói xong, nàng tháo giỏ thuốc đặt sang một bên, từ trong tay áo rút ra một cây trường tiên. Đã lâu không chạm đến, bây giờ cầm lại, trong lòng Tiểu Tuyết vạn phần cảm khái. Xem ra cuộc sống của nàng dạo vừa rồi đã quá an nhàn thanh thản rồi, rốt cuộc lão thiên cũng không nhịn được mà kiếm việc cho nàng làm!
Hai nam nhân nhìn cây trường tiên vụt trên mặt đất, tay cầm chủy thủ cũng hơi run. Đây căn bản đâu phải tiểu nữ nhân yếu đuối như người kia đã nói, chính là một bộ sát tinh a!
Tiểu Tuyết không để bọn chúng kịp suy nghĩ, nàng vung roi, nhanh chóng lao tới. Trường tiên vút lên mạnh mẽ cuốn lấy cánh tay của một tên, hất văng chủy thủ trên tay hắn ra xa. Hai nam nhân hoảng hồn vội lùi lại, ánh mắt Tiểu Tuyết chợt lóe, cánh tay vừa nâng lên, trường tiên đã quất mạnh vào trên người một trong hai kẻ kia. Nhìn đồng bọn nằm trên đất lăn lộn, tên còn lại sợ tái mặt, run rẩy cả người vội vàng lao đi, muốn chạy trốn. Tiểu Tuyết cười lạnh, trường tiên trong tay như độc xà uốn lượn lao đi, móc chặt lấy cổ tên kia. Nàng kéo mạnh tay, kẻ kia liền bị trường tiên quấn chặt lấy, vô phương giãy dụa. Tiểu Tuyết từ từ đi tới, nàng kéo trường tiên trong tay, một chân giẫm lên ngực kẻ kia, hừ lạnh mở miệng:
“Nói, là kẻ nào sai các ngươi tới?”
Tên kia run rẩy cầu xin, thanh âm vô cùng sợ hãi, nhìn không ra bộ dáng hung hăng vừa rồi;
“Nữ hiệp, tha mạng, xin tha mạng... Tiểu nhân cũng không biết người đó, hắn che mặt, lại không mở miệng nói chuyện, không biết đó là ai...”
Trong mắt Tiểu Tuyết dâng lên ý cười lạnh lẽo. Có gan sai người tới giết nàng, vậy thì cố mà trốn cho kĩ, đừng để nàng bắt được, nếu không, đừng trách Lâm Y Tuyết nàng đây độc ác!
Thu hồi lại trường tiên, Tiểu Tuyết lùi lại, lạnh giọng:
“Cút!”
“Vâng... vâng...” Hai tên kia vội vàng bò dậy, run rẩy hoảng loạn kéo nhau bỏ chạy. Nhưng chưa được bao xa, từ đằng sau truyền đến từng trận xé gió, hai mũi tên lao tới, trực tiếp lấy mạng của bọn hắn. Hai kẻ kia không kịp kinh hô một tiếng, nhất tiễn xuyên tim cùng lăn ra đất, hai mắt trợn trừng tắt thở.
Trong nháy mắt Tiểu Tuyết sửng sốt, từng trận âm thanh xé gió lại theo nhau lao đến. Lần này, mục tiêu chính là nàng. Tiểu Tuyết nhanh chóng xoay người, trường tiên trong tay lập tức vung lên, gạt bay đống tên bắn đang nhằm hướng nàng phóng tới. Tên bay như mưa, nàng gạt không xuể, thân thủ cũng hướng dần xuống dưới. Chỉ cần nhích thêm một chút nữa, nàng ngã lăn xuống chân núi là chuyện không thể nghi ngờ. Tròng mắt nàng lạnh lẽo, trên tay không ngừng vung trường tiên chặn lại mọi công kích. Bất ngờ, ngay lúc nàng không để ý, dưới chân bị trượt, Tiểu Tuyết lảo đảo ngã ra sau, từ đằng trước lại có một mũi tên lao tới. Mắt nhìn thấy mũi tên sắp đâm vào thân thể mình, Tiểu Tuyết nhắm mắt, ngả người ra sau. “Phập” thanh âm mũi tên cắm vào da thịt truyền đến, Tiểu Tuyết chờ đợi cơn đau đớn đến với mình. Một dòng chất lỏng âm ấm thấm vào quần áo nàng, bên hông chợt siết chặt, Tiểu Tuyết kinh ngạc mở to mắt. Chống lại đôi con ngươi của nàng là một đôi phượng mâu hẹp dài, ánh nhìn nhu hòa ẩn chứa tình cảm mãnh liệt chăm chú hướng vào khuôn mặt nàng, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt nàng giống như bị hút hết. Nhìn mũi tên cắm trên bả vai hắn, hai mắt Tiểu Tuyết mở to, đôi môi run rẩy, khô khốc phát ra tiếng:
“Hách Liên... Chấn Thiên...”
Lời nói của nàng bị ngắt lại giữa chừng. Hách Liên Chấn Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nàng, đem lời nói của nàng nuốt lại trong miệng. Thân hình hai người ôm nhau ngã xuống, Hách Liên Chấn Thiên gắt gao ôm nàng vào ngực, thay nàng chịu mọi tổn thương. Tiểu Tuyết vùi mặt vào ngực hắn, hai cánh tay gắt gao vòng qua ôm chặt lấy hắn, nghe tiếng trái tim mình vì kinh hoàng mà đập mạnh.
Lăn xuống chân núi, hai tay Hách Liên Chấn Thiên vẫn siết chặt lấy nàng, Tiểu Tuyết lo lắng đẩy đẩy hắn:
“Chấn Thiên, Chấn Thiên, ngươi có sao không?”
Hách Liên Chấn Thiên không đáp, vẫn chỉ gắt gao ôm siết nàng vào ngực. Máu từ vết thương trên vai hắn để lại một vệt dài đỏ chói trên nền tuyết trắng, vô cùng ghê mắt. Tiểu Tuyết không kìm được nội tâm run rẩy, nàng cố sức thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng Hách Liên Chấn Thiên lại càng ôm càng chặt. Bất lực, Tiểu Tuyết rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt:
“Ngươi buông ta ra, ngươi bị thương rồi, nếu không nhanh chữa trị ngươi sẽ chết đấy...”
“Hứa với ta...” Hách Liên Chấn Thiên thủ thỉ khe khẽ bên tai nàng “... nàng nhất định không được để bản thân bị thương...”
“Ta hứa! Ta hứa! Ngươi mau buông ra đi!”
Hách Liên Chấn Thiên khẽ nở nụ cười, hắn buông tay, thân mình liền đổ sang, lâm vào hôn mê. Tiểu Tuyết nhìn khuôn mặt hắn lúc hôn mê mà vẫn còn mỉm cười, nàng mím môi vươn tay, hung hăng đánh xuống, tức giận mắng:
“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!...”
Từng cái từng cái đánh xuống, nước mắt nàng rơi càng nhiều, Tiểu Tuyết không biết liệu cái người đang hôn mê kia có cảm thấy đau hay không, nàng chỉ biết, giờ phút này tim nàng rất đau, đau vô cùng...
Dùng hết sức dìu hắn vào trong hang động dưới chân núi, Tiểu Tuyết không kịp nghỉ ngơi liền vội vàng cứu chữa cho hắn. Ở trong hang chỉ có nước tuyết tan, rất lạnh, nàng cố gắng kiếm ít củi khô về, nhóm lên một đống lửa, trong động mới ấm lên một chút. Đem nước tuyết tan đun lên, Tiểu Tuyết đem bộ dao kéo phẫu thuật nàng vẫn mang theo bên người ra rửa qua một lần, lúc này mới xem xét vết thương của Hách Liên Chấn Thiên. Dùng kéo cắt hết một vạt áo xung quanh vết thương của hắn, mở ra, mũi tên cắm sâu vào trong thịt, một mảng máu đỏ tươi, xung quanh còn không ít vết xước cùng bầm dập, máu thịt mơ hồ nhìn vô cùng đáng sợ. Trong miệng tiếp tục mắng hắn ngu ngốc, Tiểu Tuyết cẩn thận dùng dao rạch vết thương, sau đó nhắm mắt, đem mũi tên rút mạnh ra ngoài. Một đường máu tươi phụt lên quần áo và cả mặt của nàng. Tiểu Tuyết không để ý đến, dùng nước đã đun sôi rửa vết thương cho hắn, bôi một tầng thuốc trị thương, lại xé lớp áo trong ra, dùng vải sạch băng bó lại. Vết thương trên vai đã xử lí xong, nàng không e dè thoát hết y phục của hắn, chỉ để lại một tầng trung y mỏng dính máu lỗ chỗ. Vì hắn che cho nàng nên trên người có không ít vết thương, trên mặt cũng bị cào xước vài chỗ.
Rút xuống túi lụa tùy thân, Tiểu Tuyết chọn chọn mấy bình thuốc bôi tự tay nàng điều chế, sau đó thật cẩn thận bôi thuốc cho hắn. Hách Liên Chấn Thiên vẫn im lặng nằm đó, sắc mặt đã có chút khá hơn. Tiểu Tuyết ở bên cạnh chiếu cố hắn, một khắc cũng chưa nghỉ.
Bên ngoài, sắc trời đã dần tối, từng trận tuyết lại bắt đầu rơi. Tuyết rơi phủ kín cửa hang, ánh lửa bập bùng cháy, phác lên vách hang động những bóng đen nhảy múa. Tiểu Tuyết ngồi bó gối, tựa cằm vào hai cánh tay, mí mắt díp lại mệt mỏi nhưng nàng không dám ngủ, chỉ có thể lấy nước tuyết tan lau mặt cho tỉnh. Tình trạng của Hách Liên Chấn Thiên vẫn chưa tốt lên, nàng không thể ngủ được. Tiểu Tuyết giặt qua áo ngoài dính máu của Hách Liên Chấn Thiên rồi phơi lên, hai bàn tay vì nước lạnh mà đỏ ửng. Nàng cởi áo ngoài đắp lên người Hách Liên Chấn Thiên, còn bản thân thì dịch đến sát ngọn lửa, tự mình sưởi ấm.
Đến nửa đêm, Hách Liên Chấn Thiên đột nhiên phát sốt. Tiểu Tuyết lo lắng không ngừng, cấp hắn uống ít nước nàng kiếm được. Cả người Hách Liên Chấn Thiên nóng bừng, khuôn mặt mê man, khiến tâm Tiểu Tuyết không ngừng co thắt. Nàng do dự một chút, hết nhìn người đang nằm hôn mê bên cạnh lại nhìn ra cửa động, hai nắm tay hết siết lại thả ra. Cuối cùng, nàng hung hăng hít một hơi, đứng dậy nhặt y phục của hai người gom lại, từng cái từng cái bao lấy Hách Liên Chấn Thiên, lại đỡ hắn đến gần với ngọn lửa hơn một chút. Nàng cởi trung y dính máu của hắn, lại ngượng ngùng cởi ra y phục trên người mình, sau đó nhắm mắt nhắm mũi nằm xuống cạnh Hách Liên Chấn Thiên, vòng tay qua ôm chặt lấy hắn. Giờ phút này, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, vất hết đi! Toàn tâm toàn ý của nàng, chỉ đặt lên một mình hắn mà thôi. Tiểu Tuyết vươn tay sờ sờ trán Hách Liên Chấn Thiên, nàng nhắm mắt, đem khuôn mặt vùi vào cánh tay hắn, ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt nàng, nhuộm lên làn da trắng nõn một màu đỏ ửng mê người.
Đêm qua đi, trong động một hồi ấm áp yên bình....