Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

chương 60: chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vợ chồng son sau khi ngọt ngọt ngào ngào nói hết mọi việc với nhau cũng yên tâm, Joe vẫn như cũ giúp Phúc Nhạc làm tất cả mọi việc trong khả năng của mình, Phúc Nhạc cũng không kiêng dè nữa mà tiếp tục chỉ huy người đàn ông nhà mình làm việc, đương nhiên, càng tốn nhiều tâm sức biến đổi đa dạng làm thêm những món ngon cho Joe.

Thời tiết chuyển lạnh, tộc thú Hadar cũng lục đục chuyển vào trong bộ lạc.

Nhóm thú đầu tiên chuyển đến đây đã được toàn bộ người dân trong bộ lạc vây xem, khiến cả tộc thú Hadar sững sờ cả người, không biết có nên bước vào hay không.

Cũng may tộc trưởng Barre kịp thời xuất hiện hóa giải sự ngượng ngùng của bọn họ, thuận lợi để cho mọi người tiến vào trong bộ lạc.

Bởi vì vẫn chưa có chỗ ở, mọi người đều được sắp xếp vào những căn phòng trống ở gần chợ, đợi khi chọn được địa điểm thích hợp sẽ bắt đầu khởi công xây nhà.

Nhóm thú Hadar cũng rất nghiêm túc, việc đầu tiên sau khi chuyển đến đây là ở quảng trường giới thiệu bản thân mình với nhóm người theo đuôi tới vây xem, dưới sự lãnh đạo của tộc trưởng bắt đầu lựa chọn vị trí, nửa ngày sau đó liền bắt tay vào việc xây dựng nhà ở.

Hình thức làm việc của bọn họ vô cùng thú vị, một vài thú nhân đi vận chuyển đá cho một thú nhân xây nhà, sau khi xây xong, lại cùng nhau giúp đỡ xây nhà khác, không giống thú nhân ở đây chỉ là đơn giản mời bạn bè đến giúp đỡ, thú Hadar lại đồng tâm hiệp lực cùng làm một việc, đại khái có liên quan đến thực lực của bọn họ đi.

Tuy tốc độ không nhanh, nhưng sự phối hợp giữa các thú nhân rất tốt, hiệu suất lại rất cao, thú nhân rảnh rỗi cũng sẽ đi qua giúp đỡ, thú Hadar giống như là thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cảm ơn, khiến cho thú nhân đến giúp đỡ cũng thấy hơi ngượng.

Dưới cái bầu không khí tốt đẹp như vậy, nhóm thú Hadar chuyển tới đầu tiên rất nhanh đã xây xong nhà, bắt đầu những bước thử nghiệm đầu tiên khi định cư ở bộ lạc này.

Sau khi xây xong nhà ở, việc đầu tiên mà bọn họ làm theo lời dặn dò của Dacide đi tìm Phúc Nhạc.

“Tế ti đại nhân, chào ngài.

Tôi là Darwan.” Một người trong đó hành lễ với Phúc Nhạc, lễ tiết thật ra lại giống bộ lạc này.

Phúc Nhạc lặng lẽ quan sát mấy người này, phát hiện chiều cao của thú Hadar hơi thấp một chút, nhưng mà cũng không thấp lắm, thân hình thon dài, thoạt hình gầy hơn thú nhân bản địa một chút, nhưng mà đôi mắt long lanh sáng ngời, rất là có tinh thần.

“Hoan nghênh mọi người đến nơi này.” Phúc Nhạc cũng làm một tư thế hoan nghênh nói: “Có việc phải làm phiền mọi người rồi.”

“Chúng tôi đã nghe Dacide nói qua rồi, xin hỏi ngài có thể nói chi tiết cho chúng tôi biết được không.” Người thanh niên đứng đầu trong ánh mắt xuất hiện sự cuồng nhiệt, hy vong hỏi.

Thú Hadar đối với phát minh kỳ diệu có một loại yêu thích trời sinh, bọn họ không thể chần chờ được nữa mà chỉ muốn nhìn thấy vũ khí thần kỳ được miêu tả qua lời kể của Dacide.

“Đã vẽ ra rồi.” Phúc Nhạc cầm bản phác thảo ở trên bàn đưa cho bọn họ, ngày đầu tiên khi biết thú nhân Hadar đến thì cậu đã bắt đầu vẽ rồi, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Nói đến vũ khí lạnh, Phúc Nhạc cảm thấy không có cậu con trai nào mà không thích, lúc nhỏ bắn cái cung cũng có thể kích động cả nửa ngày, càng huống hồ là những đồ vật giống như cung nỏ? Lúc học cấp hai cậu cũng đọc không ít tạp chí quân sự, si mê nghiên cứu mất một đoạn thời gian, Phúc Nhạc từ trước đến giờ vẫn luôn luôn trầm mặc mà cũng không có bạn bè gì cũng lặng lẽ làm qua một cái nỏ chữ thập mini, nhưng mà sau đó sau khi em trai ra đời thì bị quát mắng một trận nghiêm khắc, rồi sau đó bị tịch thu luôn.

Cấu tạo cơ bản của súng ống cậu cũng là cậu tháo ra mới biết, cho dù là súng đất, chỉ cần có đủ công cụ, cậu cũng có thể nghịch ra được, nhưng màPhúc Nhạc từ sớm đã triệt để từ bỏ ý nghĩ này, đấu tranh ở thế giới này thật ra rất đơn giản, cậu làm ra những thứ vũ khí này chỉ qua là muốn bảo vệ gia viên, nếu như thật sự làm ra thứ gì đó nghịch thiên, chỉ sợ đấu tranh sẽ thăng cấp trở thành chiến tranh hiện đại, cái loại vũ khí giết người khủng bố như vậy, vẫn là ngay từ lúc đầu không nên cho nó xuất hiện trên thế giới này thì tốt hơn.

(Súng đất, thủ công chế luyện dùng nòng súng thép đúc (hoặc thép tôi) và thân súng bằng gỗ, không có rãnh nòng súng, trông khá thô sơ.

Độ chuẩn xác không cao nhưng độ phá hoại cũng tương đương các loại súng khác, có khi mạnh hơn.

Dùng súng này dễ nguy hiểm cho tính mạng người dùng, vì thế không dùng rộng rãi, chỉ thấy ở một ít nước lạc hậu hoặc khu ít người.)

Mấyngười lần lượt cầm bản vẽ cúi đầu nhìn, rất nhanh liền bị kết cấu tinh tế trong hình hấp dẫn, hoàn toàn chìm đắm trong bản vẽ không thoát ra nổi.

Phúc Nhạc cũng không vội, ngồi ở một bên chậm rãi chờ đợi, qua đã lâu, Darwan mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kích động mà nhìn Phúc Nhạc: “Cái này, thật sự có thể giao cho chúng tôi làm sao?”

Phúc Nhạc gật đầu: “Có thể làm ra không?”

“Có thể!” Darwan trả lời không chút do dự, mấy người phía sau cũng gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt đầy vẻ háo hức nóng lòng muốn thử.

“Nhưng mà…….

Tuy rằng có thể làm ra, cái vật dài dài tốc độ bay ra nhất định sẽ rất nhanh, nhưng mà đầu gỗ và đầu đá không nhất định tổn hại nổi thú nhân phải không?” đồng thời Darwan cũng nói ra nghi vấn của bản thân, hình thú của thú nhân da thô thịt dày, dùng đá rất khó gây tổn thương đến bọn họ.

“Cái này không cần lo lắng, chú Dacide đã tìm được vật liệu tốt hơn rồi.” Phúc Nhạc giải thích nói: “Nhưng mà trước tiên,vẫn cần phải nhờ mọi người hỗ trợ tinh luyện kim loại.”

“Tinh luyện kim loại..?” Mọi người nghi hoặc, từ trước đến giờ chưa nghe qua từ này bao giờ.

Phúc Nhạc đem quặng sắt và bếp lò có tạo hình đặc biệt cần dùng khi tinh luyện kim loại nói với bọn họ, Darwan do dự một lát nói: “ Cái đồ vật mà cậu nói, đại khái tôi có thể làm ra, nhưng mà…..

thật sự có thể giống như lời cậu nói….

Tinh luyện được sao?”

Phúc Nhạc cũng sờ đầu cười nói: “Tôi cũng chỉ biết thứ này mà thôi, còn có thể làm được hay không, tôi thật sự không dám nói.”

Darwan nghe thấy Phúc Nhạc trả lời thành thật như vậy trái lại có chút kinh ngạc, đột nhiên mỉm cười nói: “Vậy chúng tôi liền làm thử.

Tôi tin rằng, không có thứ gì mà thú Hadar không làm ra được.”

Phúc Nhạc nhanh chóng gật đầu: “Vậy thì cảm ơn mọi người rồi.

Bởi vì chỉ sợ cái này sẽ tốn rất nhiều thời gian, cho nên vấn đề lương thực mọi người không cần lo lắng, sẽ do chúng tôi phụ trách.”

Thú Hadar nghe thấy rất kinh ngạc, nhanh chóng xua tay nói: “Không cần đâu! Đây là việc mà chúng tôi nên làm!”

Phúc Nhạc suy nghĩ một lát nói: “Thế này đi, mọi người lần lượt thay phiên nhau để một nửa người đi chế tạo cái này, nửa còn lại đi săn bắn, cố gắng hết sức mang nhiều đồ ăn trở về, tôi dạy mọi người cách bảo tồn.”

“Bảo tồn?” Darwan lại bị dọa một trận, lắp bắp hỏi: “ Có thể……giữ được đến khi nào?”

“Có thể giữ được một mùa đông.” Phúc Nhạc cười tủm tỉm nói, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt bị đông cứng lại của mọi người.

“Thật sự?” Darwan chưa từ bỏ ý định xác nhận lại một lần nữa.

Phúc Nhạc tiếp tục gật đầu.

Darwan há to miệng, ngây người ra nhìn Phúc Nhạc, giống như nhìn thấy cái gì không thể tin tưởng được.

“Thế nào? Đồng ý không?” Phúc Nhạc hỏi

Darwan hồi phục tinh thần, liều mạng gật đầu: “Đồng ý!”

Thế là chuyện này liền cứ vui vẻ như thế mà quyết định.

Đương nhiên, tất cả mọi việc cũng không có ngay lập tức bắt đầu, thú Hadar đem tin tức định cư được truyền về bộ lạc mình, và ấn tượng của bọn họ đối với bộ lạc mới này…… sau đó chính là chuyển nhà, săn bắn, sau đó mỗi người nhận được một phần bột mì đủ ăn trong một thời gian dài — đươngnhiên, Phúc Nhạc đã dạy bọn họ cách làm rồi.

Dưới sự chỉ đạo của Phúc Nhạc sau khi dự trữ được một lượng lớn đồ ăn, thú Hadar cuối cùng cũng đã yên tâm mà bắt đầu cuộc sống mới, xưởng chế tạo thì ở ngay cạnh phòng khám của Phúc Nhạc, bởi vì không biết cuối cùng sẽ làm ra thứ gì, cho nên đều hoạt động ở bên ngoài, rất nhiều người cũng chạy đến vây xem, nhưng mà lại phát hiện không xem hiểu cái đám thú nhân này đang làm cái gì, cũng đều thấy chán mà bỏ đi.

Mà lúc này, một nhóm khác thú Hadar cũng nhanh chóng đi đến nơi này.

Sau khi Phúc Nhạc đem giao bản vẽ cho bọn họ thì không còn việc gì để làm, đám người thú Hadar bận rộn tràn đầy khí thế còn hay thảo luận đưa ra ý kiến cải tiến, sau đó đi trưng cầu sự đồng ý của Phúc Nhạc, Phúc Nhạc không thể không thừa nhận, chỉ số IQ của thú Hadar ở phương diện này là không ai sánh bằng, cho dù là ở thế giới con người, tuyệt đối cũng là thiên tài xuất sắc.

Phúc Nhạc không có việc gì làm mỗi ngày ngoại trừ giám sát tiến độ công việc thì cũng là nghỉ ngơi, bắt đầu lôi kéo Joe làm giường sưởi.

Bởi vì cấu tạo tương đối phức tạp, Phúc Nhạc và Joe chỉ có thể mò mẫm tìm cách làm, cũng may có sự giúp đỡ của thú Hadar vạn năng, cuối cùng sau ba lần thất bại cũng đã thành công, thú Hadar sau khi hiểu về hầm chứa lại một lần nữa tràn đầy kinh ngạc, cũng dự định sau này phổ cập cho cả bộ tộc, bao gồm cả phương pháp ướp thịt mà Phúc Nhạc dạy bọn họ, đã hoàn toàn chinh phục tộc thú Hadar.

Cũng có thể là bởi vì Phúc Nhạc đã trị lành đôi mắt cho tộc nhân của bọn họ, lại còn vô tư chia sẻ cách chế tạo vũ khí thần kỳ, cảm tình tộc thú Hadar đối với Phúc Nhạc tăng vọt, đối với phương pháp Phúc Nhạc bảo tồn thực phẩm và tính thực tế của bột mì không có đưa ra bất kỳ hoài nghi nào, toàn bộ đều dứt khoát dựa vào cách của Phúc Nhạc mà làm, cái loại tín nhiệm này khiến Phúc Nhạc rất là kinh ngạc, cũng rất cảm động, tính cách của thú Hadar…..quả nhiên là danh bất hư truyền.

Vào cái lúc mà mọi người đang bận bận rộn rộn, thì toàn bộ thú Hadar đã chuyển vào trong bộ lạc.

Tộc trưởng thú Hadar và tộc trưởng Barre vậy mà lại có nét tương tự nhau khiến mọi người cảm thấy thật là ngoài ý muốn, hai người đều là râu trắng tóc trắng, khuôn mặt cười híp mắt, chẳng qua là nét cười của tộc trưởng thú Hadar cực kỳ ôn hoà thuần lương, mà ông Barre lại giống y như hồ ly tinh.

Hai vị tộc trưởng gặp nhau mỉm cười rồi cùng thi lễ chào nhau, rồi cùng đi vào bộ lạc.

Tộc trưởng Barre không có thôn tính hết quyền lực của tộc trưởng thú Hadar, chuyện trong nội bộ thú Hadar không cần thương lượng với tộc trưởng Barre.

Mà trên thực tế, Barre từ trước đến nay cũng không quản thú nhân và giống cái của bộ lạc, chỉ cần không phản bội bộ lạc, đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ đi tuần bảo vệ an toàn của bộ lạc…, những chuyện khác Barre hoàn toàn không quản, chỉ khi nào đứng trước hiểm họa ông mới lấy quyền lực của tộc trưởng ra hiệu lệnh cho mọi người, mà thú Hadar, hầu như cũng giống vậy.

Thú Hadar không hổ là một tộc cần cù tháo vát, trong vòng bảy ngày gia nhập, tất cả mọi người đều đã lựa chọn được nơi để xây nhà ở, đảo qua đảo lại lâu như vậy cuối cùng cũng an ổn định cư, sau khi mọi người đều chuyển vào trong nhà mới, theo ý kiến của số đông thú nhân và giống cái, tộc trưởng Barre quyết định sẽ tổ chức một một bữa tiệc để chúc mừng thành viên mới.

Buổi tiệc cũng không khác gì với hội mừng ngày thu hoạch, không khí êm dịu hơn rất nhiều, cũng không cần líu ríu bắt chuyện, chỉ là một buổi tiệc chào đón bình thường mà thôi.

Tay nghề của giống cái thú Hadar cũng khiến cho mọi người kinh ngạc, có thể là bởi vì không thể tìm thấy con mồi còn tươi cho nên giống cái bọn họ đành phải ở trong nhà bếp thêm thắt một chút, cho dù là đồ ăn bình thường, bọn họ cũng có thể nghĩ ra cách làm chúng thêm ngon hơn.

Buổi tối mọi người vây xung quanh lửa trại nói chuyện, hai bên đều có hứng thú với cuộc sống của nhau, thú nhân thì cùng nhau trao đổi kinh nghiệm săn thú, giống cái hiền lành thân thiết cũng đem bí quyết làm đồ ăn ngon truyền cho nhau, không khí càng ngày càng hài hòa hơn.

Bởi vì không cần làm thịt nướng, Phúc Nhạc cũng làm những món sở trường của mình, Kanya từ sớm đã đứng một bên vui vẻ đợi.

“Rất lâu rồi không đuợc ăn đồ ăn Tiểu Nhạc làm.” Kanya ôm cổ Phúc Nhạc thân mật vò vò đầu của cậu: “Nhà mới có tốt không?”

Phúc Nhạc cũng mím môi cười, gật đầu: “Dạ rất tốt ạ! Chú Kanya và chú Casar bất kỳ lúc nào cũng có thể sang ăn cơm, nếu như không chê tụi con phiền, sau này cũng có thể giống như lúc trước cùng nhau ăn cơm!”

Những lời này của Phúc Nhạc không hề khách sáo, tuy rằng cậu và Joe cũng muốn tận hưởng thế giới hai người nhưng mà khi ăn cơm cũng chỉ có hai người cậu có chút không quen, lại thêm cậu và Joe ăn ý mười phần, không cần nói cũng có thể hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, cho nên khi ăn cơm vẫn có chút lạnh lẽo.

“Ừm…..

hay là thôi đi.” Kanya sờ cằm suy nghĩ nói: “Dù sao thì sau này chú cũng thường xuyên qua đó.” Hai ngày nay không qua là do cảm thấy vợ chồng son vừa mới chuyển sang nhà mới, khẳng định còn phải thân thân mật mật, Kanya sợ qua đó sẽ làm phiền đến sự bồi dưỡng tình cảm của hai người, nên vẫn làm ổ ở nhà.

Những người bạn khác cũng tự nhiên đi đến bên phía Phúc Nhạc, Whorf và Lauth gần đây bị giày vò chuyện hôn sự, dự định một khi xây xong nhà liền tiến hành tổ chức nghi thức đem người trong lòng lừa về nhà, Joe cũng đi hỗ trợ, cho nên mọi người ai cũng rất bận rộn.

Bây giờ có cơ hội nghỉ ngơi liền chạy qua để Phúc Nhạc làm chút đồ ăn ngon bồi bổ.

Dacide cũng đi qua tham quan học tập tay nghề của Phúc Nhạc, hai người rất tâm đắc mà ngồi thảo luận một phen.

“Thì ra tỏi là dùng như thế này.” Dacide nhìn Phúc Nhạc đạp dập tỏi bỏ vào trong nồi xào, hương thơm bay ra, đến gần ngửi: “Quả nhiên mùi vị không hăng nữa.

“Mọi người cũng dùng tỏi sao?” Phúc Nhạc hiếu kỳ, khi đó cậu làm trứng gà xào tỏi cũng không có người muốn ăn, chỉ có Joe cam tâm tình nguyện làm chuột bạch, người khác đều chê mùi tỏi quá nồng không thể chịu nổi.

Dacide gật đầu: “Bọn chú có thể ngửi được cái này có thể ăn, nhưng mà khi ăn thử phát hiện mùi vị quá kỳ lạ, liền từ bỏ.

Nhưng mà ăn rồi thì rất tốt cho thân thể.”

“Cái này mà cũng có thể dựa vào ngửi mà đoán được sao?” Phúc Nhạc kinh ngạc, có cần thần kỳ đến như vậy không?!.

“Đương nhiên không phải rồi!” Dacide cười nói: “Nhưng mà có một số người vẫn rất thích, cho nên thường lấy ăn, kết quả sau này khi trong bộ lạc có rất nhiều người bị bệnh, trong khi đó sức khỏe của bọn họ đều rất tốt, về sau mọi người mới chú ý đến.”

Phúc Nhạc gật đầu: “Thì ra là như vậy.

Tỏi quả thật có thể kháng khuẩn giảm nhiệt, nhưng cũng không nên ăn nhiều.”

“Tiểu Nhạc hiểu biết thật nhiều.” Dacide cười nói, sau khi đến nơi này, từ nay về sau cho dù có người bị bệnh cũng không cần quá hoang mang lo sợ nữa.

Bọn họ giống như nhận được sự coi trọng của Thần Minh, từ lúc thoát khỏi gian khổ, y tin rằng, cuộc sống về sau nhất định sẽ bình an và đầy đủ.

Phúc Nhạc đem công dụng của các gia vị khác nói với Dacide, những thứ này có một bộ phận là được tìm thấy ở chỗ Haren, sau đó sau khi thú nhân biết tế ti đang thu thập thực vật có mùi kỳ quái, cũng đều đem những thực vật chưa từng nhìn thấy đem về, sớm sớm mỗi ngày, sau khi ăn sáng xong, Phúc Nhạc liền kéo hai người bạn thân đi dạo một vòng trên núi tiêu thực.

Cứ liên tục như vậy, toàn bộ gia vị đời trước hay dùng hầu như đều đã được Phúc Nhạc tìm thấy, cũng may cậu học y, nếu không thì đối với những thứ giống như hạt tiêu, chỉ sợ có nhìn thấy cũng nhất định không phân biệt được.

Bởi vì người đến chỗ Phúc Nhạc ăn cơm ké quá nhiều, cậu chỉ đành làm thêm một nồi cơm to hơn, một nồi đồ ăn khi hấp xong bỏ thêm chút ớt ở trên mặt, sau đó đổ mỡ vào, cho đồ ăn đã hấp xong bỏ vào trộn, mùi hương chỉ trong chốc lát liền từ trong nồi lan tỏa ra ngoài.

Hấp đồ ăn có thơm hơn nữa đối với thú nhân thì chỉ là nhìn thêm đẹp nếm thêm tươi, đồ ăn không có thịt đối với bọn họ mà nói, cho dù ngon cỡ mấy cũng chỉ có tác dụng no bụng, hoàn toàn không thể so sánh với thịt.

Món hấp là Phúc Nhạc làm cho giống cái ăn, khẩu vị của giống cái thú Hadar cậu cũng từ Dacide mà biết, bọn họ cũng không có quá thích các loại thịt, bình thường cũng ăn rất nhiều trái cây và rau củ quả, không biết có phải do nguyên nhân này hay không, giống cái thú Hadar tuy rằng dinh dưỡng không đầy đủ hơi ốmyếu một chút, nhưng lại không dễ dàng bị bệnh, cũng không giống với những giống cái mà Phúc Nhạc đã gặp, mỗi lần bị bệnh thì cực kỳ nghiêm trọng, bình thường vô cùng khỏe mạnh, nhưng chỉ cần bị bệnh cảm nho nhỏ thôi cũng có thể giày vò họ nửa sống nửa chết, phải uống thuốc cộng thêm châm cứu suốt nửa tháng thì mới có thể trị khỏi hoàn toàn.

Sức ăn của nhóm thú nhân quá lớn, Phúc Nhạc chỉ đành phải kho một nồi chân giò và xương sườn thật to, vừa nồng vừa cay, bọn Lauth ăn mà hô to một tiếng đã nghiền.

Sau cuộc cuồng hoan, mọi người lại nắm tay nhau nhảy múa, động tác tứ chi vừa đơn giản lại tràn đầy năng lượng tôn lên vẻ đẹp nguyên thuỷ, càng giống như bầy quỷ múa loạn, thú nhân uống không ít rượu hoa quả càng thích phát ra những tiếng kêu quái lạ, một số thú nhân tộc Hadar vốn có chút hướng nội xấu hổ cũng bị lây nhiễm, mọi người trong bộ lạc cũng gia nhập đội ngũ cuồng hoan, Phúc Nhạc dựa vào ngực Joe nhìn mọi người làm mấy động tác tức cười mà cười đến run rẩy, nhưng cũng vui vẻ theo.

Giống cái cũng ngồi xuống nhỏ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều trẻ nhỏ cầm tay nhau chơi đùa.

Đại hội náo nhiệt cho đến rất khuya mới kết thúc, Phúc Nhạc từ sau khi xuyên tới đây vẫn luôn đi ngủ rất sớm, kết quả chưa kết thúc mà hai mắt đã đánh nhau rồi,cuối cùng được Joe cõng về nhà.

Bởi vì kéo gần lại khoảng cách, cái không khí gượng gạo và kỳ quái lúc có lúc không bởi vì có người chuyển vào trong bộ lạc mà tồn tại cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn, giống cái của tộc thú Hadar cũng bắt đầu có không ít người theo đuổi…….

Lò tinh luyện kim loại dưới sự giám sát của Phúc Nhạc rất nhanh đã làm xong, thân là người thay đổi thiết kế và thực tế kiến tạo, thú Hadar tâm tình kích động khó biểu đạt thành lời, không thể chần chờ được nữa chỉ muốn bắt đầu thí nghiệm.

“Đúng rồi, tế ti đại nhân, những cây cung ngài nói chúng tôi đã làm ra rồi, nhưng mà về sợi dây …..chúng tôi không thể tìm thấy tài liệu thích hợp.” Darwan sờ đầu có chút khó xử nói

Bởi vì chế tạo nỏ chữ thập quá phức tạp, cho nên Phúc Nhạc chỉ yêu cầu bọn họ làm ra cung tên thông thường, chỉ cần từ từ mò mẫm, thì có thể làm ra cây cung có tầm bắn xa, lực công kích mạnh.

“Cái này có thể tìm được.” Phúc Nhạc chăm chú nhìn vào cái lò tinh luyện đang cháy: “Chỉ cần có gân của thú hoang là được, cách chế luyện dây cung tôi cũng đã vẽ ra rồi, mọi người xem thử xem.” Người cổ đại đều dùng các loại gân bò để làm dây cung, ở đây tuy rằng không có bò, nhưng mà gân cùng loại thì vẫn có, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tài liệu.

Quặng sắt mang về được bỏ vào lò tinh luyện, trong lòng Phúc Nhạc cũng thấp thỏm, lỡ như thất bại thì ngay cả dây cung cũng không cần làm nữa.

Không biết trôi qua bao lâu, ở dưới cửa lò tinh luyện có thứ gì đó đi ra, hai mắt Phúc Nhạc phát sáng — có rồi!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio