Lúc này, y đang bước đi trên đường nhỏ, xung quanh cũng không có người nào khác.
Trầm Ô yên lặng tiến tới, cùng y đi song song với nhau. Thân thể xuyên qua nhánh cây cùng chướng ngại vật, cũng không để lại bất kỳ vết thương nào
Không giống với lần trước cùng Trầm Ngân đi dạo đêm Thất Tịch, xuân tâm nhảy loạn. Lần này, Trầm Ô chỉ cảm thấy thâm tâm vô cùng bình lặng.
Hai con người ở hai mốc thời gian khác nhau, mặc dù chung đường, nhưng chung quy vẫn là chú định không thể dắt tay nhau.
Cả hai cứ đi mãi, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới rời khỏi được rừng hoa, đi tới hậu viện Trầm phủ. Mà cũng vào lúc này, cao trào của đoạn ký ức này rốt cuộc mới chịu xuất hiện.
"Tạp chủng nhà ngươi, khi nãy là dùng con mắt nào đến trừng chúng ta. Thật đem mình coi thành thiếu gia của Trầm phủ rồi à?"
"Trừng? Ngươi còn dám trừng? Đánh chết ngươi..."
Theo động tĩnh nhìn lại, Trầm Ô mới phát hiện thì ra ở cách đó không xa, có một trận ẩu đả đang diễn ra.
Nói là ẩu đả, chi bằng nói là có hai tên nô bộc đang không ngừng đấm đá lên trên người một thiếu niên nhỏ tuổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trầm Ngân, hai tên nô bộc mới dừng tay, kinh nghi ngẩng đầu. Một khắc nhìn thấy y, cả hai đều biến sắc mặt. Nghĩ cũng không nghĩ, liền đã lập tức xoay người bỏ chạy.
"Đứng lại!" Trầm Ngân thấp giọng quát khẽ. Cũng nhanh chóng chạy về phía này, muốn đuổi theo. Nhưng ngặt nỗi hai tên nô bộc này lại chạy quá nhanh, nên y cũng chỉ có thể lựa chọn ngừng lại.
Lúc này, thiếu niên bị hai tên nô bộc đánh kia cũng đã từ trên mặt đất bò lên. Niên kỷ của hắn không lớn, chỉ khoảng , tuổi. Trên người mặc một bộ hắc y bó eo, tay áo ôm sát, khiến hành động thuận tiện hơn.
Bởi vì lăn lộn trên đất, nên y phục cùng mặt mũi thiếu niên đều đã lấm lem bùn đất. Trên gương mặt non nớt, mơ hồ hiện lên đường nét anh tuấn kia, cũng hằn lên vài vết ứ thanh.
Hắn run rẩy đứng dậy, thân thể còn thấp hơn Trầm Ngân một cái đầu. Thấy hắn đi đứng không thuận, trạng thái cũng không phải là quá tốt, Trầm Ngân liền theo bản năng bước về trước một bước, muốn đưa tay đỡ.
Thế nhưng, chưa để y làm ra chuyện này. Thì âm thanh lạnh lẽo, tựa như là từ trong cổ họng nghẹn ra của thiếu niên liền đã vang lên :"Ngươi cố ý?"
"Ta?" Nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của thiếu niên, Trầm Ngân liền ngạc nhiên đến ngốc lăng tại chỗ.
Ở bên cạnh chứng kiến hết thảy, Trầm Ô lại không hiểu được sinh ra xúc động muốn đỡ trán. Bởi vì hình ảnh này, cũng đã gợi nhớ lại một đoạn ký ức của hắn trước kia.
Lúc đó, hắn rất thường xuyên bị những hạ nhân trong Trầm phủ ức hiếp. Nhưng vì sợ Dung Mi lo lắng, nên hắn cũng chỉ có thể giấu nhẹm đi, không cho bà biết.
Một lần này, bởi vì vừa mới bị đánh xong, trong lòng đã nghẹn một luồng nộ khí. Mà Trầm Ngân còn đúng lúc xuất hiện ở ngay bên cạnh với tư thái cao quý không ai bằng, liền khiến hắn không khỏi nảy sinh hiểu lầm.
Hắn cho rằng, y chính là kẻ đã đứng sau xúi giục, ngầm cho phép đám hạ nhân đó tìm hắn phiền phức.
Suy nghĩ rất phiến diện, nhưng đồng thời cũng thật hợp tình hợp lý.
Nói thật, nếu không phải khi nãy vừa cùng y đi một đoạn đường dài, biết rõ y không có trốn ở một bên nhìn hắn bị đánh, trái lại còn giống như muốn xuất thủ dạy dỗ đám cẩu nô tài kia. Thì có lẽ cho đến tận bây giờ, hắn vẫn còn đắm chìm trong phỏng đoán của mình trước kia.
"Trốn ở một bên nhìn ta bị đánh, ngươi có phải cảm thấy rất vui vẻ, đắc chí hay không?" Nắm tay siết chặt thành đấm, thiếu niên không chút lưu tình rống to vào mặt Trầm Ngân. Sau đó, thậm chí còn không cho y cơ hội giải thích, liền đã xoay người bước nhanh đi. Chỉ nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ :"Tiểu nhân vô sỉ."
Nhìn bóng lưng đối phương dần dần đi xa, Trầm Ngân vẫn còn ngây ra như khúc gỗ. Một lúc lâu sau, y mới mím chặt môi, mang theo uất ức gào lên.
"Đồ thần kinh! Đúng là làm ơn mắc oán!"
Đứng ở bên cạnh, Trầm Ô cũng chỉ có thể thở dài. Loại đồ vật mang tên hiểu lầm này, một khi đã gieo xuống, thì liền đã chú định sẽ càng lún càng sâu, không tài nào bứt ra được.
Trầm Ô cho rằng, trang cảnh này rất nhanh liền sẽ tan biến, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng, đến tận khi Trầm Ngân đều quay trở về phòng, thậm chí sắc trời cũng đã sập tối, đoạn ký ức này của y, vẫn như cũ chưa có dấu hiệu tan đi.
Lúc này, Trầm Ngân đã kéo mành giường, thổi nến đi ngủ. Khắp gian phòng, cũng chỉ còn lại một mình Trầm Ô là đang đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ánh trăng mông lung treo trên bầu trời.
Trong trạng thái hồn thể, hắn sẽ không biết mệt mỏi, đói khát. Cho nên, dù đứng mấy ngày trời, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thời gian trong mộng cảnh, cùng thời gian ở thế giới bên ngoài có chênh lệch rất lớn. Có nhiều lúc, trong mộng cảnh rõ ràng đã trải qua ba năm, mười năm. Nhưng thế giới bên ngoài, thực chất cũng chỉ mới tiêu hao một canh giờ.
Chỉ là, trong khi Trầm Ô đang thẩn thờ nhìn trời, thì người vốn đã nằm ngủ trên giường lại đột ngột có động tác. Từ trên giường ngồi bật dậy!